Toàn Cầu Cao Võ

Chương 921: Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông

Nghe Phương Bình kể công, Lữ Phượng Nhu đột nhiên dịu dàng, nhẹ nhàng sờ đầu Phương Bình, tràn đầy tình thương của mẹ dành cho con cái nói: "Ngươi vất vả rồi."
Phương Bình nổi hết da gà, lão Lữ đừng như thế này, ta chịu không nổi.
Những người khác cũng rùng mình một cái, Lữ Phượng Nhu dịu dàng thật đáng sợ.
Vừa đi vừa nói chuyện, nghe Phương Bình kể rõ sự việc, Lữ Phượng Nhu cau mày nói: "Ngô Khuê Sơn có thần binh?"
Phương Bình lập tức nói: "Thần binh được làm từ cành cây Thiên Môn."
Lữ Phương Nhu hình như không biết, lão Lý bên cạnh cười nói: "Lão Ngô không phải không làm, chỉ là không nói với ngươi mà thôi..."
Lữ Phượng Nhu nghiêng đầu nhìn ông, lạnh lùng nói: "Ngươi đi theo bọn ta làm gì?"
Lão Lý vẻ mặt cạn lời, buồn bực nói: "Ngươi đột phá rồi!"
"Sau đó thì sao?"
"..."
Lão Lý cũng quên luôn mình muốn nói gì.
Sau đó cái gì?
Ngươi đột phá rồi, ta đi theo... hình như cũng không có tác dụng gì.
Nhưng ngươi đột phá, dù sao cũng phải làm cái gì đó chứ?
Ví dụ như... Ăn một bữa cơm chúc mừng hay cái gì đó chẳng hạn?
Bị Lữ Phượng Nhu nhắm vào, lão Lý đột nhiên bực bội nhìn Tần Phượng Thanh đang im lặng đi theo, quát mắng: "Tần Phượng Thanh, ngươi đi theo bọn ta làm gì?"
Tần Phượng Thanh ngơ ngác, ngài kiếm chuyện với ta làm gì?
Ta dễ bị bắt nạt lắm sao?
Mắc mớ gì bắt nạt ta!
Ở đây còn có rất nhiều người, Triệu Tuyết Mai, Trần Vân Hi, Lương Phong Hoa, Diệp Kình, Lưu Mộng Dao, Lương Hoa Bảo, nhiều người như vậy, cho dù Phương Bình không dễ bắt nạt, thì ngài cũng không nên bắt nạt ta chứ!
Phương Bình nhịn cười đến đau cả bụng, cố gắng không phát ra tiếng cười.
Tần Phượng Thanh rầu rĩ không vui, không vui chút nào.
Nhưng hắn vẫn nói: "Ta muốn đột phá cấp năm."
"Sau đó thì sao?" Lão Lý không quan tâm, ngươi đột phá là chuyện của ngươi.
Tần Phượng Thanh mệt mỏi, giải thích: "Ta muốn dùng tinh hoa năng lượng để đột phá, chính là làm vỡ toàn bộ đá năng lượng, ngưng tụ năng lượng thành chất lỏng, quan trọng là phòng năng lượng chưa đạt đến trình độ này, vì vậy ta muốn tìm ngài và Lữ lão sư giúp ta một chút, giúp ta hóa lỏng năng lượng của đá năng lượng."
Lão Lý giật giật mí mắt, thanh niên bây giờ đều hung tàn như vậy sao?
Ngươi muốn dùng cách này để đột phá?
Lữ Phượng Nhu lại lần nữa cảm thấy bản thân lạc hậu, Tần Phượng Thanh nghèo kiết xác cũng phung phí đến mức này sao?
Tần Phượng Thanh nói xong lại nói: "Ta chỉ có 6 cân đá năng lượng cao cấp, không biết có đủ hay không."
Phương Bình tức giận nói: "Đừng khoe khoang trước mặt bọn ta, ta có 2 triệu điểm thưởng ta còn chưa khoe, ngươi lại giả vờ giàu sang trước mặt ta sao?"
Tần Phượng Thanh tủi thân nói: "Ta giả vờ giàu có lúc nào? Ta chỉ cảm thấy có thể không đủ, ngươi lúc nào cũng kiếm chuyện với ta, ta chọc gì ngươi sao?"
"Hai đứa câm miệng lại cho ta!"
Lữ Phượng Nhu quát một tiếng, bà thật sự chịu không nổi rồi.
Hai người các ngươi thật sự không cố ý chứ?
Còn nữa, Phương Bình vừa nãy tiện tay tặng đi 200.000 điểm thưởng, là đốt tiền sao?
Có điều... Thằng nhóc này làm thế nào kiếm được 200.000 điểm thưởng? Bây giờ điểm thưởng đều dùng đơn vị chục ngàn để tính rồi sao?
Vì sao cứ cảm thấy hai tháng này bà đã bỏ qua rất nhiều chuyện.
Bà nhìn lướt qua Tần Phượng Thanh một cái, Lữ Phượng Nhu suy nghĩ một chút nói: "Mấy ngày sắp tới, ta cần củng cố cảnh giới, qua vài ngày nữa sẽ giúp ngươi hóa lỏng năng lượng."
''Không cần không cần, ngài cứ bận việc của ngài, Lý lão sư, ngài không có việc gì làm, giúp ta một chút đi."
"Ta không có việc gì làm?"
Lão Lý mắng xối xả, thằng nhóc này ăn nói kiểu gì đấy?
Hiện tại ta là người đứng ra chịu trách nhiệm lớn nhất ở trường, ta có thể không có chuyện làm sao?
Nhưng suy nghĩ một chút, hình như quả thật không có chuyện gì làm, hắn đành nói: "Được, được, được, ta giúp ngươi, sinh viên bây giờ, đều biết sai khiến thầy cô, còn chút lòng tôn sư trọng đạo nào không?"
Tần Phượng Thanh luôn cảm thấy bản thân bị nhắm vào, bực bội nói: "Phương Bình cũng thường xuyên sai khiến mọi người mà."
"Đó là do hắn tặng thần binh, tặng tinh hoa sinh mệnh, tặng đá năng lượng, ngươi có cái gì tặng bọn ta chưa?"
Tần Phượng Thanh đột nhiên thở dài, có lý, cho tiền hắn cũng làm, người nghèo thật khổ.
Không nhắc đến nội dung trò chuyện của hai người bọn họ, Lữ Phượng Nhu thấy lão Lý vẫn đi theo, không nhịn được nói: "Ngươi đi giúp Tần Phượng Thanh hóa lỏng đá năng lượng đi, đừng đi theo ta suốt thế."
Lão Lý thật sự muốn thổ huyết. Cảm thấy có gì đó sai sai nha!
Đột phá trở thành Tông sư, bà nên nói mấy câu mới phải chứ, ví dụ như chia sẻ cảm nhận đột phá gì đó, hay tiếp theo nên đối phó với địa quật thế nào… Hoặc bàn bạc về bữa tiệc Tông sư.
Bà cái gì cũng không nói, chỉ toàn đuổi người đi.
Bất lực thì bất lực, lão Lý cũng không nói nữa, thở dài nói: "Được, ta đi, chuyện này tính sau."
Nói xong, hắn một tay bắt lấy cái đầu trọc của Tần Phượng Thanh, kéo hắn đi về phía phòng năng lượng.
Phương Bình không còn để đầu trọc nữa, nhưng Tần Phượng Thanh vẫn còn, chỉ là cảm giác hình như không tốt bằng Phương Bình. Tuy nhiên, hiện tại vò đầu hắn một chút cũng đúng.
Nhìn thấy Tần Phượng Thanh bị lão Lý nắm đầu kéo đi, Phương Bình hơi đồng cảm.
Lão Tần thật thảm!
Vừa mới đồng tình cho Tần Phượng Thanh, Lữ Phượng Nhu đã lật mặt nói: "Lần sau có thần binh, cho ta, không được phép cho lão già kia!"
Phương Bình cười khổ nói: "Nhất định nhất định, nhất định cho ngài."
Các ngài thật sự xem thần binh là cải trắng sao? Nói có là có?
Thần binh ta không có, nhưng còn một con Giảo sống nhăn răng ra đó, các ngài muốn hay không?
Ở ngay trước mắt, lúc nào diệt nó cũng được.
...
Cùng lúc đó.
Giảo Vương Lâm.
Giảo lắc lắc cái đầu to, vừa tiếp tục trồng cây, vừa suy nghĩ, ai đào hố phân của nói?
Lúc này Giảo trở về lại Giảo Vương Lâm.
Có vài người cần tiền không cần mạng, có vài con yêu thú cũng cần tiền không cần mạng.
Chuyện giữa Bách Thú Lâm và thành Thiên Môn vẫn chưa giải quyết xong, nhưng có đánh chết Giảo, nó cũng không bằng lòng ở lại Bách Thú Lâm, Phương Bình bọn họ vừa rời đi, Giảo liền trở về.
Nó định tiếp tục trồng cây, chỉ là hiện tại tạm thời không được xâm phạm vào thành Yêu Mộc.
Phải đợi!
Đợi hai bên khai chiến, hoặc giải hòa nói mới bất ngờ trồng cây trống đến cửa thành Yêu Mộc.
Nếu như xảy ra đại chiến thì chính là kẻ thù, trồng cây cũng chẳng sao.
Nếu như giải hòa, thành Yêu Mộc sẽ không dám ra tay với nó, quá đáng chút cũng không sao.
Chỉ là đáng tiếc, tạm thời không thể tiến vào khu vực mỏ.
Giảo quay đầu nhìn thành Hy Vọng phía sau, tên đầu bếp ở đó, tên đầu bếp có thể ngưng tụ lực lượng thiên địa, không biết có nên tìm cơ hội bắt về hay không?
Nó vừa suy nghĩ những điều này, lại tiếp tục lắc lắc đầu, tạm thời không bắt nữa, bên đó cũng có cường giả, nếu gặp được thì bắt lại sau.
...
Khu biệt thự giáo viên.
Biệt thự số 8.
Lữ Phượng Nhu đơn giản hỏi hai tháng qua xảy ra những chuyện gì.
Khi nghe đến cuối năm ngoái Phương Bình bị tập kích, nhưng đã phản kích, tiêu diệt đỉnh cấp sáu, bắt chẹt hai công ty lớn, sau đó vào địa quật, gây ra không ít phản ứng dây chuyền.
Lữ Phượng Nhu chỉ nghe cũng cảm thấy năng lực gây chuyện của thằng nhóc này lớn không bờ bến.
Mà Phương Bình vẫn đang tiếp tục kể: "Thực ra trước đó ta không có ý định gì với thành Thiên Môn, mới đầu ta chỉ muốn đi thành Yêu Quỳ xem thử thôi à, ai ngờ, đánh bậy đánh bạ làm thành thế này.
Ban đầu, ta nghĩ đợi ngài và Đường lão sư đột phá rồi, thực lực của chúng ta mạnh hơn một chút mới dụ người của thành Thiên Môn ra.
Tiêu diệt mấy tên, đả thương mấy tên, kiểu đánh trọng thương á, sau đó khiến cây Thiên Môn trị thương cho bọn chúng, ta sẽ trà trộn vào thành trộm lấy tinh hoa sinh mệnh.
Bây giờ gây rắc rối như vậy, cũng không biết có còn cơ hội nữa hay không."
Lời vừa nói ra, Trần Vân Hi mấy người đều líu lưỡi, Phương Bình thật to gan, sớm đã nhắm vào thành Thiên Môn rồi.
Lữ Phượng Nhu lại cười càng thêm dịu dàng, gật đầu nói: "Chưa chắc không có cơ hội, đương nhiên tinh hoa sinh mệnh không quan trọng, có hay không cũng chẳng sao, không cần mạo hiểm.
Nhưng vẫn có thể dụ võ giả cấp bảy cấp tám của bọn chúng ra để chúng ta xử lý!
Bây giờ ta đã đột phá rồi, cộng thêm Ngô Khuê Sơn, gọi thêm Lý Trường Sinh, ba người bọn ta đối phó lại với mấy tên võ giả cấp bảy cấp tám của bọn chúng là đủ rồi.
Còn về cái tên súc sinh đó..."
Lữ Phượng Nhu trầm giọng nói: "Hắn có thần binh?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận