Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2803: Đại Chiến Kết Thúc (3)

Lê Chử nói, thấy Phương Bình thì trực tiếp đánh chết, đừng để hắn nói chuyện. Hiển nhiên, lời này hai vị Thánh Nhân chưa từng nghe qua, nếu đã nghe qua, bọn họ sẽ không phân vẫn như hiện tại.
Một bên là Phương Bình khó có thể đánh giết, còn có Chú Thần Sứ ẩn nấp trong bóng tối, giết tới cuối cùng, có lẽ sẽ chết hết. Một bên là đánh giết một ít người, lấy được quyền khống chế vùng cấm.
Phải đi con đường nào?
Ngay lúc đó, Thiên Tốc bỗng nhiên truyền âm với Thiên Kiếm.
Động tác của Thiên Kiếm hơi chậm lại, suýt chút đã bị Lâm Hải đâm xuyên đầu!
Thiên Kiếm không để ý hắn, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phương Bình, ánh mắt có chút phức tạp. Liên thủ với Phương Bình... Hắn hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này!
Phương Bình định làm gì?
Đã giết tới mức này, Thiên Quý cũng chết rồi, hắn lại muốn liên thủ!
Thiên Kiếm bỗng nhiên mở miệng nói: "Chư vị, dù các ngươi không liên thủ đánh giết Phương Bình thì cũng nên rời đi! Viên Cương, Cửu Huyền, các ngươi thật sự xem chúng ta là người chết à? Nhanh chóng rời đi, bằng không, ta không nể mặt mũi, ai cũng đừng hòng thoát!"
Cửu Huyền cau mày, Viên Cương không hé răng.
Thiên Kiếm lại lần nữa hừ lạnh nói: "Kiếm lợi... đến phiên các ngươi sao? Còn không rút lui, hậu quả khó lường"
Những người khác đều im lặng. Phương Bình lại hơi khác thường, ta chỉ nói chơi thôi mà, không phải âm mưu quỷ kế gì đâu.
Ta không phải người thích đấu trí! Ta cũng không có ý chơi âm mưu dương mưu gì nha, ta bây giờ là Nhân Vương, muốn thắng đường đường chính chính!
Ý của Thiên Kiếm... sao nghe như lời cảnh cáo cuối cùng thế nhỉ? Phương Bình oán thầm trong lòng, tự mình giải thích: "Cũng đúng, chúng ta liều mạng tranh đấu, một đám người vây xem bên ngoài, xem xiếc à! Thiên Kiếm tức giận muốn giết bọn hắn, không có quan hệ gì với ta!"
"Nhưng nếu hắn thật sự ra tay thì... Ta thuận tay đánh chết người của Nhân Hoàng cũng không sao hết đúng chứ?"
So với đám người đang vây giết mình, Phương Bình càng ghét đám người bỏ đá xuống giếng hơn! Vây giết mình là thể hiện địch ý ngoài mặt. Đám người Nhân Hoàng lại muốn bức mình quy thuận Nhân Hoàng, nếu thực sự quy thuận, vậy bao nhiêu người đã chết trận trăm ngàn năm qua tính thế nào? Còn muốn biến Trái Đất thành Nhân Hoàng đạo trường... Đạo trường cái đầu ngươi!
Tự tìm mấy vị “chủ nhân” cho mình, bị điên à? Còn không phải chủ nhân bình thường, loại chủ nhân thích thì chém ghét thì giết như này, một lời không hợp ta diệt cả nhà ngươi, Phương Bình mà đồng ý mới có vấn đề!
Hắn mà dám đồng ý, lão Trương về rồi sẽ trực tiếp xé nát hắn!
Giờ khắc này, Phương Bình nhìn về phía Thiên Kiếm, Thiên Kiếm cũng nhìn Phương Bình.
Một đám người rõ ràng đang chém giết đẫm máu, bầu không khí lại dần trở nên kỳ lạ.
Hơn mười vị cường giả cấp Thánh Nhân Nếu như hai bên không chém giết, những người khác có thể chiếm lợi gì sao?
"Vũ Vi, Lâm Hải, Phong Vân sẽ nghe ngươi?" Thời khắc này, trong đầu Phương Bình vang lên giọng của Thiên Kiếm.
Mắt của Phương Bình lộ ra ý cười nhàn nhạt, thú vị, mắc câu rồi!
"Phong Vân, Vũ Vi đang đầu tư, vấn đề không lớn! Lâm Hải... ta không chắc! Nhưng ta phải nói trước, giết người của Nhân Hoàng! Hai tên đó quá kiêu ngạo, bức ta, cũng không xem các ngươi ra gì, thái độ như thể lúc nào cũng có thể ra tay với các ngươi... Bọn họ mà không chết, ta sẽ nương tựa bọn họ, thế nên bọn họ mới vui vẻ như vậy!"
Thiên Kiếm trầm mặc một lát, nhanh chóng truyền âm nói: "Được, ngươi, Thiên Tốc, Thiên Xảo, Vũ Vi, Phong Vân liên thủ đánh giết Cửu Huyền, mấy người còn lại, ngươi kêu Thương Đế thả hai vị Thánh Nhân ra, chúng ta liên thủ đánh giết Viên Cương!"
Năm vị Thánh Nhân liên thủ đánh giết một vị Thánh Nhân, không khó.
Thiên Kiếm đã có quyết định, giết người của Nhân Hoàng!
Trùng hợp, vị trí hiện tại của phe Nhân Hoàng là ở Hạo Đình Tiêu Độ Thiên, khu vực quan trọng của vùng cấm, thật ra cũng có xung đột với bọn họ.
Bây giờ giết Phương Bình... rất khó!
Không giết được Nhân tộc, cứ cắm rễ ở địa quật cũng được tốt, không dễ phát sinh xung đột!
Phương Bình liếm môi một cái, ý cười dạt dào! Thú vị! Nhưng... vẫn phải đề phòng một chút!
Chẳng may Thiên Kiếm liên thủ hai vị Thánh Nhân kia thì cũng phiền phức.
"Bên Thương Miêu không được, các ngươi hoàn toàn có thể giết Viên Cương! Không giết được hai người này, ta sẽ không để Thương Miêu thả hai người kia!"
Ánh mắt Thiên Kiếm thay đổi, Thương Miêu đang nhốt hai vị Thánh Nhân Nếu không thả ra, bọn họ và Phương Bình không ai chiếm ưu thế hơn ai, hiển nhiên là Phương Bình cũng đang đề phòng bọn họ đột nhiên trở mặt.
"Hình như bọn họ có xu thế dừng chiến.." Long Vũ bỗng nhiên nói một câu.
Thải Điệp lạnh nhạt nói: "Bọn họ rất khó bắt Nhân Vương, có chúng ta ở đây, dừng chiến... cũng không khó đoán"
Long Vũ khẽ gật đầu, cũng đúng. Hai vị Thánh Nhân đánh một mình Phương Bình, chiếm cứ rất lớn ưu thế.
Nhưng nếu cứ chậm chạp giết không được Phương Bình, đánh đến mệt bở hơi tai, Thiên Kiếm cũng sợ.
Tuy bọn họ không ra tay, nhưng cũng tính giúp Phương Bình. Bằng không, không có người vây xem, Thiên Kiếm tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Long Vũ có chút thổn thức, không cần nhìn nữa. Thiên Quý xem như là chết vô ích rồi! Chẳng ai ngờ Phương Bình có thể trảm thánh, hơn nữa Nhân Tộc có rất nhiều giúp đỡ, giết tới bây giờ, song phương đều có chút kiêng kỵ, e là đại chiến sắp kết thúc rồi. Bọn họ cũng chưa quên ba phân thân vừa rồi... không biết vị kia đang trốn ở đâu.
Thiên Kiếm kiêng kỵ cũng là chuyện đương nhiên.
Trừ phi bây giờ Thiên Vương hiện thân, hoặc là lại xuất hiện Thánh Nhân, không thì đại chiến chắc chắn sẽ kết thúc.
Long Vũ cảm thấy đại chiến nên kết thúc, mấy vị Thánh Nhân khác cũng cảm thấy đủ rồi. Cửu Huyền và Viên Cương có chút thất vọng, thế tiến công của Thiên Xảo và Thiên Tốc không mạnh như trước nữa, nhìn có vẻ như đang do dự có nên tiến công tiếp hay không.
Mười vị Thánh Nhân ra tay, chết một người, trong chín vị còn lại, bảy vị bị kiềm chế, hai đánh một... Hai đánh một có thể giết cùng cấp, chỉ là độ khó không nhỏ. Đặc biệt là loại người như Phương Bình, vô cùng khó giết. Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy đại chiến sắp kết thúc rồi, chấm dứt bằng cái chết của Thiên Quý. Đám người Thải Điệp đều hơi xúc động, giờ khắc này, Thải Điệp thuộc phe Linh Hoàng có chút thổn thức: "Thiên Quý chết rồi, chết không đáng! Nhưng đình chiến cũng tốt.."
Cô ta liếc nhìn hai người Cửu Huyền, đình chiến cũng không sai. Nếu tiếp tục đánh, Phương Bình có lẽ sẽ cầu viện Nhân Hoàng, cứ thế, Nhân tộc sẽ bị Nhân hoàng thu nạp.
Như thế không hợp với lợi ích toàn cục!
Bây giờ đình chiến mới phù hợp nhất với mong muốn của tất cả mọi người. Ai cũng cảm thấy trận chiến này sắp kết thúc rồi.
Xa xa, Thương Miêu cũng mệt mỏi, nó lấy móng vuốt lau mồ hôi trên mặt, không quan tâm có mồ hôi hay không, lau trước rồi tính sau. Cuối cùng cũng đánh xong rồi, bản miêu mệt muốn chết, sụt mấy ký rồi biết không?
Thương Miêu vẫn có hứng thú tám nhảm với hai vị Thánh Nhân: "Ê, các ngươi thiếu ta một cái đầu cá nha! Lần sau lại đi câu cá, bản miêu phải về ăn cơm rồi!" Đúng, nên về ăn cơm rồi, đánh xong rồi, phải về ăn cơm.
Hai vị Thánh Nhân không ra nước mắt, nhưng... cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, giữ chân Thương Miêu.
Đúng, giữ chân Thương Miêu. Thấy không? Thương Miêu đến bây giờ vẫn không tham chiến, là nhờ có hai ta giữ chân nó.
Hai vị Thánh Nhân cũng bất đắc dĩ, Thiên Quý chết coi như hắn xui xẻo, đâu ai ngờ Nhân Gian lại có nhiều cường giả trợ giúp như vậy, then chốt vẫn là Phương Bình đột phá Chân Thần, có sức chiến đấu Thánh Nhân, khiến những người khác muốn đầu tư vào hắn.
Thời khắc này, hai vị Thánh Nhân cũng có chút lo lắng, cảm thấy không cần phải tiếp tục đánh nữa, lỡ đâu lại chết thêm một vị Thánh Nhân.
Trước khi đến đây, không ai ngờ sẽ có người chết. Ít nhất Thánh Nhân sẽ không chết!
Bên này, ba vị này đều đã chuẩn bị ai về nhà nấy, những người khác cũng chuẩn bị tan cuộc, xem xong trò hay rồi, phải về tính toán thế cuộc tương lai, xem nó sẽ thay đổi thế nào.
Nhưng sau một khắc, Thương Miêu đang định chuồn lẹ bỗng trợn to hai mắt!
Trợn mắt ngoác mồm!
Thương Miêu choáng váng!
Chuyện gì vừa mới xảy ra? Ai đó mau đến nói cho bản miêu biết, chuyện gì vừa mới xảy ra?
Nó há hốc mồm, ngơ ngác, cần câu cá cũng rớt xuống đất, hai vị Thánh Nhân đang bị nhốt cũng nghệt mặt ra nhìn.
Thánh Nhân vốn rất trầm ổn, nhưng bây giờ bọn họ không trầm ổn trọng nổi nữa. Có một vị Thánh Nhân không khống chế nổi, đầu lệch sang một bên, các ngươi nói cho ta biết chuyện gì vừa mới xảy ra?
1727 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận