Toàn Cầu Cao Võ

Chương 825: Nhất Định Phải Diệt Phương Bình

Bên phía công ty Viễn Phương, tuy rằng hiện nay không mang đến lợi ích quá lớn cho Phương Bình, nhưng Phương Bình cũng không định từ bỏ, bây giờ, Viễn Phương đang mở rộng theo quy mô toàn quốc.
Chuyển phát nhanh, thức ăn ngoài, trang web bán hàng, theo Phương Bình, những thứ này hỗ trợ lẫn nhau, sau khi trang web được mở rộng, chưa chắc là sẽ không có tác dụng.
Hơn nữa bây giờ Phương Bình cũng hiểu rất rõ.
Tình hình ngày càng chuyển biến xấu, nhưng khoa học kỹ thuật tiến triển, một khi toàn dân tập võ, thời gian cũng sẽ càng gấp, lúc đó sẽ là thời cơ để phát triển ngành đưa thức ăn ngoài.
Có vài người, vì tu luyện, có lẽ sẽ không có thời gian đi ăn cơm. Nhưng cơm thì luôn phải ăn.
Không tới trình độ trung cấp thì vẫn cần ăn cơm. Phương Bình hiện tại vẫn chưa từ bỏ thói quen ăn cơm, dù hắn có một tháng không ăn cơm, cũng sẽ không cảm thấy đói bụng.
Tháng 1, trường học cho Phương Bình 600 triệu, xem như phí cung cấp lực lượng thiên địa.
Lần này, Phương Bình không lãng phí nữa, ném hết cho Viễn Phương.
Lần trước đã bán cổ phần hạng mục trang web thương mại, nhưng giao thức ăn nhanh và chuyển phát nhanh vẫn chưa có ai tham gia đầu tư.
Phương Bình bây giờ có tiền, không có nhu cầu tiền tài lớn, quăng vào công ty thử một chút xem.
Nếu thật sự có thể phát triển lớn mạnh, tương lai, có lẽ cũng có thể cung cấp mấy chục tỷ điểm tài phú cho hắn, đó cũng không phải số lượng nhỏ.
Lần nâng cấp hệ thống tiếp theo e là sẽ cần đến trăm tỷ điểm tài phú.
Phương Bình cảm thấy, nếu mình muốn kiếm đủ trăm tỷ tài phú, độ khó rất cao.
Dù có đào mỏ... thì cũng chẳng có nhiều khoáng đến thế cho mình đào, đi vương thành đào mỏ, ngoài miệng nói ung dung, nhưng những nơi đó đều được bảo vệ tốt vô cùng, đồng thời còn phải chịu nguy hiểm bị cấp chín phát hiện.
Hơi bất cẩn một chút, là sẽ mất mạng.
Nếu không đến mức không còn cách nào, hoặc là có sách lược vẹn toàn, Phương Bình cũng sẽ không tùy tiện đi đào mỏ.

Xử lý xong chuyện của công ty, đã đến ngày mùng 3 tháng 2. Phương Bình quyết định về nhà.
Trước khi về nhà, Phương Bình vốn còn chuẩn bị gặp Tần Phượng Thanh một lần, nhắc nhở hắn ăn Tết xong nhớ về trường sớm.
Kết quả, không tìm được người.
Hỏi thăm một trận, Phương Bình mới biết, Tần Phượng Thanh không biết đã trốn đi đâu tị nạn rồi, bởi vì...
Đường Phong trở về rồi!
Không chỉ có Đường Phong, La Nhất Xuyên cũng trở về trường rồi.
Đợt đại học năm nhất thi cuối kỳ, Tần Phượng Thanh cầm chổi lông gà làm lệnh tiễn, cũng coi như có thể thỏa mãn mong muốn làm giám khảo một lần.
Người này nhất thời lên nắm quyền, quên mình họ gì luôn.
Trong lúc kiểm tra, Tần Phượng Thanh nhiều lần gây khó dễ cho mấy học sinh năm nhất.
Trong đó, Đường Văn là đối tượng trả đũa chính.
Đại học năm nhất thi cuối kỳ, vốn chỉ cần đo khí huyết, kiểm tra tiến độ tu luyện thung công, chiến pháp cơ bản.
Đối với Đường Văn đã bước vào cấp hai mà nói, thi cuối kỳ là trò trẻ con.
Nhưng Tần Phượng Thanh nhất định phải thêm kiểm tra thực chiến, nhân danh kiểm tra chiến lực thật sự của mọi người.
Tên không biết xấu hổ này, tự mình ra trận kiểm tra.
Là võ giả đỉnh cấp bốn, dù Tần Phượng Thanh có đứng yên cho Đường Văn đánh, Đường Văn cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn.
Mà Tần Phượng Thanh cũng không phải loại người đứng yên cho người khác đánh.
Cái tên này, mượn cơ hội kiểm tra thực chiến, đánh Đường Văn một trận, lúc đó cực kỳ đã nghiền, cảm thấy báo thù rửa hận rồi. Tiện thể, cũng đánh mấy vị thiên tài năm nhất một trận luôn.
Hắn cảm thấy, những thiên tài đại học năm nhất này, rất hung hăng, cần đánh.
Kết quả, hắn tự tiện thay đổi nội dung kiểm tra lung tung, còn đánh mấy võ giả cấp thấp, Trần Chấn Hoa còn chưa tìm hắn tính sổ, Đường Phong và La Nhất Xuyên đã trở về.
Biết Tần Phượng Thanh không biết xấu hổ, ỷ lớn ép nhỏ, ỷ thế hiếp người, hai vị này cũng nổi giận, đi khắp nơi tìm hắn tính sổ.
Tần Phượng Thanh lần này không hề ngớ ngẩn, biết chắc có phiền phức, đã sớm bỏ chạy, cũng không ai biết cái tên này chạy đi đâu, nói không chừng đã phủi mông về nhà ăn Tết, điện thoại cũng không gọi được.
Chuyện này Phương Bình sớm đoán được, chỉ là không ngờ tới Tần Phượng Thanh còn tự mình ra mặt đánh người.
Hắn cho rằng Tần Phượng Thanh tăng độ khó kiểm tra cho nhóm Đường Văn, làm khó dễ một hồi mà thôi, không ngờ Tần Phượng Thanh thẳng thắn trực tiếp, đánh một trận xong việc, khiến Phương Bình cũng dở khóc dở cười, cái tên này... lòng dạ hẹp hòi dễ sợ.
Không tìm được người, Phương Bình cũng không tiếp tục tìm, để sau này gọi điện thoại thử xem, cái tên này trốn không được bao lâu.
Không có tài nguyên tu luyện, hắn còn gấp hơn cả Phương Bình, sớm muộn cũng phải lộ diện.

Trước khi đi, Phương Bình gặp Trần Vân Hi dưới ký túc xá.
Trần Vân Hi cố ý ở đây chờ hắn, hơn nữa còn thật sự tặng quà cho hắn.
Lễ vật có ba phần.
Trong đó hai phần là cho cha mẹ mình, không phải là quà gì quá đặc biệt, chính là vật dụng hằng ngày bình thường.
Lễ vật thứ ba là cho Phương Viên, phần lễ vật này, đúng là rất có lòng.
Là một con búp bê thủy tinh rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, mà trọng tâm không ở chỗ đó, trọng tâm là trong tay búp bê ôm một khối Kim Nguyên Bảo to đùng!
Phương Bình cầm áng chừng một chút, một lát sau mới dở khóc dở cười nói: "Đây là vàng thật?”
Khối Kim Nguyên Bảo kia thật sự làm bằng vàng.
Trần Vân Hi cười gật đầu, mở miệng nói: "Ngươi không cảm thấy rất đáng yêu sao? Ta cảm thấy bé Phương Viên nhất định sẽ yêu thích..."
Phương Bình cười khổ nói: "Ta cảm thấy, con bé cũng sẽ thích."
Không hẳn là yêu thích con búp bê đáng yêu này, then chốt là, Kim Nguyên Bảo làm bằng vàng, mà chất liệu của búp bê cũng là thủy tinh thiên nhiên. Giá của con búp bê này chắc chắn không rẻ.
Đương nhiên, đối với võ giả mà nói, đặc biệt là gia đình như Trần Vân Hi, trong nhà có một cường giả cấp tám sắp thành Tông sư mà nói, thì chút tiền đó không tính là gì.
Không nói gia cảnh, chỉ một mình Trần Vân Hi cũng đã có thu hoạch không nhỏ trong chuyến đi xuống địa quật Nam Giang lần này.
Phương Bình cất búp bê vào trong hộp, cười lắc đầu một cái, Phương Viên nhận được, có lẽ sẽ vui lắm nhỉ?
Hắn cũng không nói từ chối, tiện tay nhét vào trong xe, suy nghĩ một chút nói: "Ta không có gì để tiễn ngươi, thay ta chào hỏi hiệu trưởng Trần và cha mẹ ngươi…”
"Ừm, đi đường cẩn thận."
Trần Vân Hi cũng không thèm để ý, phất phất tay, nhìn theo Phương Bình lên xe.
Phương Bình lên xe, rất nhanh lái xe rời đi.

Ngay khi Phương Bình lái xe rời khỏi Ma Võ không lâu.
Nơi nào đó ở Nam Giang.
Trong một tòa nhà dân cư bình thường, trong một căn phòng không lớn lắm, hiện tại đang tụ tập mấy nam mấy nữ.
Trong đó có một người đàn ông trung niên vừa cúp điện thoại, lạnh nhạt nói: "Phương Bình đã rời khỏi Ma Võ rồi."
"Đại nhân, thật sự phải ra tay với Phương Bình sao?"
Người đàn ông trung niên vừa dứt tiếng, ông lão đứng kế bên hơi chau mày, thấy trung niên nhìn sang, hơi khom người nói: "Phương Bình chỉ là võ giả cấp năm, không có ảnh hưởng gì đến đại cục cả, chúng ta mạo muội ra tay với hắn, nếu để mấy vị cường giả Tông sư Ma Võ biết, thuộc hạ cảm thấy cái được không đủ bù cái mất."
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: "Phương Bình không phải là có cũng được mà không có cũng được, hắn chính là nguyên nhân khiến mấy vị hộ giáo đại nhân của Thần Giáo bị diệt!
Mối thù này, Thần Giáo sẽ không quên!
Mà Phương Bình lần này ở Nam Giang địa quật, cũng có tác dụng và ảnh hưởng rất lớn.
Lý Trường Sinh và Lưu Phá Lỗ đều là người của Ma Võ, nếu không có Phương Bình giật dây, hai người này chưa chắc sẽ viện trợ Nam Giang.
Cuối cùng, Lý Trường Sinh tiêu diệt một vị võ giả cấp tám, dẫn đến thế cuộc Nam Giang địa quật xoay chuyển..."
Ông lão có chút do dự, nhưng một lát sau, vẫn là mở miệng nói: "Thuộc hạ lo là, nếu chúng ta diệt Phương Bình, sẽ khiến Ma Võ triệt để trở mặt với chúng ta. Ma Võ hiện tại chỉ để ý Ma Đô, cường giả Tông sư trong trường cũng không quan tâm đến những chuyện khác.
Hơn nữa... Đại nhân... Chúng ta... Mục tiêu của chúng ta cũng không phải là khiến cường giả nhân loại tử thương nặng nề, mà là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận