Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2502: Lên Phải Thuyền Giặc (3)

Thương Miêu nằm rạp trên mặt đất, trên móng vuốt có ngọn lửa nhỏ hiện ra, mắt to bên đầy vẻ xem thường. "Nghé con à.." Thương Miêu lắc lắc cái đuôi, có chút tức giận nói: "Rượu của tên lừa đảo đều là để lại cho bản miêu. Tối hôm qua, ngươi uống rượu của bản miêu, bản miêu tức giận!"
Của tên lừa đảo chính là của nó.
Tối hôm qua nó cũng ngửi thấy mùi thơm, muốn đi ăn chút gì, kết quả vừa tiến đến... Một con trâu nước khổng lồ đã uống hết rượu của nó, ăn hết đồ ăn của nó.
Giành ăn, đây là tội nặng nhất!
Mèo, cũng ghen ăn. Dù nó không thích uống loại rượu kia cho lắm, nhưng mà quan trọng là rất thơm. Con trâu này lại dám uống rượu của nó, Thương Miêu có chút tức giận.
Lực Vô Kỳ sắp khóc đến nơi, nó suy sụp! Lão Ngưu ta bị điên rồi! Tối hôm qua, sao phải đi dự tiệc, đi uống rượu, đi dùng bữa?
Quan trọng hơn cả... Lực Vô Kỳ tủi thân muốn khóc: "Thương Đế, tối hôm qua không chỉ mình Tiểu Ngưu uống rượu, ăn thịt...
Sao ngươi không tìm người khác?
Thương Miêu lười biếng nói: "Bọn họ không biết bản miêu còn ở Nhân Gian, ngươi thì biết nha! Còn nữa, bản miêu nhìn một lượt, đều là người, không phải yêu, chỉ mình ngươi là yêu, đương nhiên phải bắt ngươi, bắt những người khác, đâu có ăn được!"
Chưa bao giờ Lực Vô Kỳ thống hận bản thân như thế, vì sao không phải người, nhất định phải thành yêu. Quá oan ức!
"Thương Đế, tha mạng!" Lực Vô Kỳ khóc rống, nước mắt trâu tuôn ào ào, không khóc không được, không khóc thì sẽ chết.
"Nhỏ giọng một chút!" Thương Miêu không vui, Lực Vô Kỳ lập tức trở nên yên tĩnh, đáng thương nhìn Thương Miêu, lần này, lão Ngưu ta tiêu thật rồi!
Lúc này, Thương Miêu mới hài lòng, mặt béo có vẻ vui vẻ, như tên trộm nói: "Nghé con, nếu không muốn bị ăn, thì hãy nói cho bản miêu, lão Ngưu ngươi đã giấu Nam Hoàng Cung đi đâu rồi? Bản miêu nhớ, Nam Hoàng Cung có rất nhiều đồ ăn ngon...
"Cái gì?" Lực Vô Kỳ mờ mịt, cái gì Nam Hoàng Cung?
"Hừ, đừng nghĩ gạt mèo!" Thương Miêu đắc ý nói: "Bản miêu không gì không biết! Con trâu già nhà ngươi đã giấu Nam Hoàng Cung đi! Năm đó Thiên Giới vỡ vụn, nền móng Nam Hoàng Cung bị tổn hại, con trâu già đó thừa cơ lấy đi Nam Hoàng Cung, chạy trốn tới Biển Khổ.
Bản miêu biết hết, mau nói, Nam Hoàng Cung ở đâu, nếu không bản miêu sẽ ăn thịt nghé nướng"
Lực Vô Kỳ vô tội khóc thút thít nói: "Thương Đế, Tiểu Ngưu thật sự không biết! Nếu biết lão tổ còn có đồ tốt này, Tiểu Ngưu đã sớm đi trộm rồi..., chứ không làm sao đến bây giờ còn chưa phải tuyệt đỉnh" Vuốt mèo của thương miêu nâng cái cằm béo, có chút thất thần, nghé con không biết sao?
Nó còn đang suy nghĩ, một bóng người thoáng hiện, Phương Bình đứng trước mặt Thương Miêu, bất đắc dĩ cười nói: "Mèo lớn, làm gì thế?"
Thương Miêu lẩm bẩm một câu, lừa đảo! Đã nói sẽ cho bản miêu thật nhiều đồ ăn thức uống, giờ lại không cho bản miêu mà cho người khác hết, đâm chết ngươi! "Nhân Vương, cứu mạng!" Lúc này, Lực Vô Kỳ giống như thấy được cứu tinh, vội hét lên.
Phương Bình cười nói: "Ngưu huynh yên tâm đừng lo lắng, Thương Miêu chỉ đùa một chút thôi. Nếu muốn ăn ngươi, thì đã ăn từ sớm rồi"
Dứt lời, lại nhìn về phía Lực Vô Kỳ, cười nói: "Có điều... Ngưu huynh rất thông minh, ngươi đã sớm biết Thương Miêu ở Nhân Gian?"
Lực Vô Kỳ vẻ mặt hoảng sợ, giết trâu diệt khẩu?
"Nhân Vương đại nhân... tiểu nhân... tiểu nhân chỉ đoán. Trước đó, có cảm nhận được uy áp ngập trời trên người em gái Nhân Vương, Thương Đế chính là Đế Tôn của yêu tộc, hết sức cao quý, quý khí đó ép ta suýt chút nữa nằm rạp trên mặt đất, tam giới này, có thể khiến ta tôn kính như thế cũng chỉ có Thương Đế.
Lực Vô Kỳ vội vàng giải thích: "Nhân Vương đại nhân yên tâm, Tiểu Ngưu tuyệt đối không dám tiết lộ ra ngoài nửa câu. Nhân Vương và Thương Đế liên thủ, vô địch thiên hạ, tam giới sớm muộn cũng được Nhân tộc thống nhất, bây giờ Tiểu Ngưu làm Trấn Hải Sứ cho Nhân tộc, có lẽ ngày sau còn có thể trở thành Trấn Hải Sứ tam giới...
Tiểu Ngưu tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài, đại nhân tha mạng""
Phương Bình cười không nói. Hắn nhìn chằm chằm Lực Vô Kỳ đến khi nó hết sức hoảng sợ, mới nói: "Lời của ngươi... nói thế nào nhỉ, Phương mỗ không tin lắm, bình thường đầu nhập vào một phương, đều có cái... gọi là công danh ghi điểm"
"Đại nhân cứ việc phân phó, Tiểu Ngưu nhất định tận tâm tận lực, không phụ đại nhân nhờ vả!"
"Nói chuyện với người... à, với trâu thông minh, đúng là thoải mái." Phương Bình bật cười lớn nói: "Đơn giản, ta muốn tập kích ba Giới Vực lớn, nhưng không đủ nhân lực!
Ta muốn ngươi dẫn đầu một đội cường giả, tấn công một nơi! Đương nhiên, nếu chuyện ta tấn công bị lộ, hoặc nếu ta tiêu diệt một nơi, mà phía các ngươi không có phản ứng, ngươi có thể ở bên ngoài giám sát. Nhưng nếu có phản ứng... chuẩn bị thoát đi, ngươi nhất định phải cản lại cho ta.
Nếu để cho một người chạy thoát thì... Ngưu huynh, trong tam giới, nếu ngươi cảm thấy có thể trốn được truy sát của Thương Miêu, ngươi có thể thử!"
Lực Vô Kỳ thật sự muốn khóc!
Dẫn đầu tấn công một động thiên phúc địa? Lão Ngưu cũng không phải tuyệt đỉnh!
Ba Giới Vực lớn, không cần đoán nó cũng biết là ba nơi nào.
Hình như, đối phương... đều có tuyệt đỉnh trấn thủ đấy! Khác nào muốn mình đi chịu chết? "Ngưu huynh... Bây giờ ngươi cũng chỉ cách tuyệt đỉnh một bước, ngươi là yêu tộc, thực lực vốn mạnh mẽ, mà lại da dày thịt béo, chịu đánh được. Ta sẽ để cho Bộ trưởng Ngô Khuê Sơn trợ giúp ngươi, các ngươi liên thủ, ta cảm thấy không có vấn đề gì.
Lực Vô Kỳ cầu xin, lão Ngưu ta có thể cự tuyệt không? Tam giới rộng lớn, nhưng quan trọng là Thương Miêu quá lợi hại, lão Ngưu không có tự tin có thể trốn được truy sát.
Phương Bình... và Thương Miêu gài bẫy mình?
Lực Vô Kỳ nhìn Thương Miêu và Phương Bình, có chút bất đắc dĩ, rất có thể!
Bằng không, đánh chết mình cũng sẽ không làm việc này.
Đấu tranh nội tâm hồi lâu, nhìn thấy Thương Miêu bắt đầu lấy ra Trụ Thiên Kiếm bắt đầu mài kiếm... Lực Vô Kỳ lập tức hoảng sợ, nước mắt trâu giàn dụa: "Nhân Vương đại nhân và Thương Đế đã có phân phó, Tiểu Ngưu tất nhiên nghe theo!"
Phương Bình bật cười. Cười thoải mái!
Hắn tiến lên một bước, cởi trói bốn vó cho nó, cười tủm tỉm nói: "Ngưu huynh quả nhiên là đồng minh tốt của nhân loại, ta tin sau này Ngưu huynh nhất định đạt được thành tựu lớn Mặt Lực Vô Kỳ ủ rũ, hy vọng thế, chứ lão Ngưu sợ lần này ta xong đời nghé rồi.
Lần này là thật sự lên phải thuyền giặc rồi!
Bên cạnh, Thương Miêu thu Tru Thiên Kiếm lại, bởi vì ánh mắt Phương Bình rất gian, Thương Miêu cũng rất ủ rũ, tên lừa đảo lại muốn lừa kiếm của mình.
Thấy thế, Phương Bình có chút ngượng ngùng.
Lão Lý... thật sự còn thiếu một thanh vũ khí tốt. Có vũ khí tốt, có lẽ có tác dụng lớn.
Đáng tiếc, đáng tiếc, ngày ngày lừa gạt mèo, bản thân hắn cũng thấy ngại.
Dù thấy không nên lừa mèo... Phương Bình vẫn mở miệng nói: “Miêu huynh, cho ta mượn Tru Thiên Kiếm mấy ngày đi, sau khi tiêu diệt ba Giới Vực lớn, ta sẽ trả lại cho ngươi.
Thương Miêu bắt đầu trợn trắng mắt!
Có chuyện cần nhờ thì Miêu huynh, không có chuyện cần nhờ thì mèo lớn, mèo mập!
Gọi thân thiết như vậy, không cần suy nghĩ cũng biết tên lừa đảo muốn làm gì.
“Không cho!” Nếu cho, chắc chắn sẽ một đi không trở lại.
Nó cho mượn Trảm Thần Đao, mất.
Cho mượn Khốn Thiên Linh, cũng mất.
Bia đá cũng mất luôn rồi!
Thương Miêu phát hiện, từ khi đến nhân gian, kho báu nhỏ của nó càng ngày càng ít, thật sự thê thảm vô cùng.
Thương Miêu muốn đi, nhưng Phương Bình đã nhanh tay bắt được đuôi mèo của nó.
Phía sau, Lực Vô Kỳ thấy thế, run rẩy trong lòng.
Không thể nhìn! Nó nhìn thấy Thương Đế bị người ta bắt lấy đuôi... chắc sẽ không bị giết trâu diệt khẩu đấy chứ?
Thật sự không dám nhìn!
Lực Vô Kỳ vội vàng nói: “Nhân Vương đại nhân, nếu không còn gì, Tiểu Ngưu đi trước...
“Được, nhớ kỹ, không được tiết lộ chuyện của Thương Miêu!” “Không dám, tuyệt đối không dám!” Lực Vô Kỳ sợ hãi vô cùng, làm sao mà dám chứ!
Ta hận không thể cách xa các ngươi một chút, nào dám kéo phiền phức về phía mình.
Lực Vô Kỳ chạy nhanh như chớp, hận không thể mọc ra tám cái chân.
Phương Bình cũng mặc kệ nó, con trâu này... sẽ không dám để lộ bí mật. Dù có để lộ bí mật, tam giới bây giờ cũng không có người dám đến chọc Thương Miêu.
1745 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận