Toàn Cầu Cao Võ

Chương 614: Phiền toái từ Nam Giang

"1 tỷ điểm tài phú... Còn lâu mới gom đủ, xương sọ cũng chưa rèn luyện, quên đi, trước hết cứ tạm để xương sọ yên đó, tranh thủ trữ 1 tỷ điểm tài phú."
Từ khi Phương Bình tiến vào cấp bốn, tốc độ khôi phục của cơ thể tăng nhanh, đỡ phải dùng điểm tài phú.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa cậu có thể gom đủ 1 tỷ rồi.
Lữ Phượng Nhu mặc kệ cậu đang nghĩ gì, đi một đoạn, mở miệng nói: "Trương Định Nam của Nam Giang tìm em có việc, bảo em gọi điện thoại cho ông ấy, lát em gọi điện cho ổng đi."
"Tổng đốc Trương tìm em làm gì?"
"Không biết, nhìn có vẻ như không phải chuyện tốt, tự kiềm chế một chút, có việc gì có thể thông báo cho tôi."
"Vâng, biết rồi ạ."
Phương Bình cũng không hỏi tiếp, lát về điện thoại hỏi một chút, lẽ nào là Nam Giang địa quật sắp mở ra rồi?
Trên đường trở về, Phương Bình gọi điện thoại cho Tổng đốc Nam Giang.
Trong phòng tu luyện, vì không muốn bị quấy rầy, những thứ như điện thoại di động sẽ không được mang vào.
Kết quả là, đến khi nghe điện thoại, Trương Định Nam không nói gì quan trọng với cậu cả, chỉ nói rằng bộ trưởng Trương Vũ Cường ở phủ Tổng đốc đến Ma Đô, hy vọng Phương Bình có thể tiếp đón.
Phương Bình không biết nên nói gì, chỉ vì chuyện này sao?
Bộ trưởng ở phủ Tổng đốc Nam Giang tốt xấu gì cũng là quan lớn một phương, đến Ma Đô còn sợ không có người tiếp đón chiêu đãi sao?
Nhưng Trương Định Nam cũng đã mở miệng nhờ rồi, hơn nữa, Phương Bình suy đoán, hẳn là còn có chuyện khác, nên không lo lắng nhiều, cứ thế đồng ý.
...
Nửa giờ sau.
Tại một quán cà phê bên ngoài Ma Võ.
Phương Bình đã gặp Trương Vũ Cường mấy lần, đối phương hẳn là tâm phúc của Trương Định Nam, tuy rằng thực lực vẫn chưa đến cấp sáu, nhưng cũng là cường giả đỉnh cấp năm.
Nhìn thấy Phương Bình, Trương Vũ Cường hơi thổn thức nói: "Chỉ trong chớp mắt, bạn học Phương đã trở thành hội trưởng hội võ đạo Ma Võ, quả là anh hùng xuất thiếu niên."
"Bộ trưởng Trương quá khen rồi."
Phương Bình khách sáo một câu, ngồi xuống nhìn một chút, chỉ có một mình Trương Vũ Cường, không có người khác.
Xung quanh cũng cực kỳ ít người.
Trương Vũ Cường cũng không vội nói chuyện chính, khẽ cười nói: "Mấy ngày nay, Ma Đô rất náo nhiệt, nghe nói giải thi đấu võ đạo cấp một toàn quốc do hội trưởng Phương tổ chức?"
"Bộ trưởng Trương đừng gọi em là hội trưởng, gọi em Phương Bình là được."
"Ha ha ha, tốt lắm, vậy cậu cũng đừng khách khí với anh. Nếu không ngại cứ gọi anh là anh Trương hoặc anh Cường cũng được, nghe cho trẻ trung một chút."
Trương Vũ Cường cười đáp một tiếng, Phương Bình cũng không khách khí, Trương Vũ Cường là quan lớn của Nam Giang, thấy sang bắt quàng làm họ cũng không có gì xấu cả.
"Lần này anh Trương đến Ma Đô là..."
"Một mặt là vì ở Nam Giang cũng có nhiều võ giả cấp một đến tham gia thi đấu võ đạo, một mặt là vì anh là nhân viên chính phủ, cho nên anh dẫn đội đến xem một chút.
Mặt khác..."
Trương Vũ Cường dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Nam Giang địa quật sắp mở, em biết rồi chứ?"
"Ừm."
Sắc mặt Phương Bình trịnh trọng hẳn, mở miệng nói: "Có thể nào phán đoán thời gian cụ thể không?"
"Không có cách nào biết cụ thể, dựa theo kinh nghiệm, hẳn sẽ xuất hiện vào tháng 12 hoặc tháng 1 năm sau. Nhanh thì hai tháng nữa, lâu thì ba tháng."
Trương Vũ Cường nói một câu, lại nói: "Chuyện càn quét tà giáo trước đó, em cũng có tham gia, cũng biết được nội tình.
Lối vào địa quật sắp mở cũng là thời gian tà giáo hoạt động mạnh mẽ nhất.
Nhưng sau lần vây quét trước đó, tà giáo bây giờ lại càng cẩn thận hơn rồi, Nam Giang hiện tại nhất định vẫn còn tiềm tàng một số cường giả tà giáo.
Nhưng bây giờ, ở Nam Giang có rất nhiều chuyện phải giải quyết, các Tông sư cũng không thể luôn ở Nam Giang được, cũng không có cách nào tìm kiếm khắp nơi, tốn thời gian và công sức, cũng không có thu hoạch quá lớn."
Phương Bình nhìn anh ta, không lên tiếng.
"Hơn nữa... Hơn nữa bên trong phủ Tổng đốc Nam Giang, có thể cũng có người của tà giáo."
Giọng Trương Vũ Cường hạ thấp, tiếng nói cực nhỏ, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Nhưng Phương Bình vẫn nghe rõ ràng, khẽ cau mày.
"Tổng đốc vẫn muốn càn quét những người này, đáng tiếc, vẫn không có cơ hội, cũng khó có thể nắm lấy nhược điểm, cho nên lần này, anh đến Ma Đô, cũng có ý muốn mời em Phương hỗ trợ…"
"Em?"
Phương Bình cười khổ nói: "Anh Trương à, anh cũng quá xem trọng em rồi, Tông sư cũng hết cách rồi, em có thể làm gì chứ?"
"Phương Bình, em quá khiêm tốn rồi." Trương Vũ Cường nghiêm mặt nói: "Em hiện tại là hội trưởng hội võ đạo Ma Võ, hơn nữa còn là người Nam Giang, có thể nói, em là cầu nối giữa Nam Giang và Ma Võ.
Nam Giang địa quật xuất hiện, Ma Võ liệu có tiếp viện hay không cũng có liên quan rất lớn đến em.
Hơn nữa, em là võ giả thiên kiêu xuất sắc nhất thế hệ trẻ của Hoa Quốc hiện nay, tốc độ tu luyện cực nhanh.
Bên ngoài, tiếng tăm của em cũng rất nổi, so với em, danh tiếng của hội trưởng Vương cũng kém hơn rất nhiều.
Lúc là võ giả cấp ba, em đã có thể đánh chết cấp bốn, thậm chí lập mưu giết cấp năm, bây giờ nhanh chóng bước vào giai đoạn trung cấp. Bọn anh biết điều này, võ giả tà giáo cũng biết điều này.
Nam Giang địa quật vừa mở, sự tồn tại của em cũng là một biến số.
Nếu tà giáo muốn hành động, không thể không chú ý đến em."
Phương Bình cau mày nói: "Bọn họ còn dám ra tay với em hay sao? Em ở Ma Võ, có đến mấy vị Tông sư, có một nhóm cường giả cấp sáu, Tông sư ở Ma Đô, trừ phi võ giả tà giáo phái ra mấy vị cấp chín, nếu không chính là muốn chết..."
"Đúng, cho nên em ở Ma Đô, bọn họ khẳng định không dám ra tay."
Đồng tử Phương Bình thu nhỏ lại, khẽ nói: "Ý anh Trương là gì?"
Trương Vũ Cường nhẹ giọng nói: "Tổng đốc hy vọng em có thể ra khỏi Ma Đô một chuyến."
"Ra khỏi Ma Đô?"
"Bí mật đến Nam Giang, cùng Tổng đốc thương lượng chuyện Ma Võ tiếp viện sau khi địa quật mở ra."
"Ý anh là để em làm mồi?"
Phương Bình hơi biến sắc.
Trương Vũ Cường trầm giọng nói: "Mục đích thực ra không phải vì diệt muốn diệt tà giáo, mà là thanh lý mấy người trong phủ Tổng đốc. Tin tức em về Nam Giang sẽ có người cố ý tiết lộ ra ngoài, chỉ có mấy người kia biết thôi.
Đến lúc đó, hành tung của em bị tiết lộ, do ai tiết lộ, chúng tôi sẽ biết, từ đó có thể thanh lý nội bộ.
Có vài người nắm giữ chức vụ cao, hiện tại không tiện xử lý, một khi địa quật mở ra, rất dễ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Em yên tâm, trên đường sẽ có người bảo vệ em…"
Sắc mặt Phương Bình lại thay đổi, khó khăn nói: "Em không phải là người thích hợp lắm đâu. Em chỉ là một võ giả cấp bốn, chẳng lẽ bọn họ còn có thể mạo hiểm đến giết em ư?"
"Phương đệ, anh đã nói từ trước rồi, em là cầu nối giữa Nam Giang và Ma Võ, trước đây có thể chưa đủ, tuy nhiên bây giờ em là hội trưởng hội võ đạo, em có tư cách này, địa vị của hội trưởng hội võ đạo như thế nào, anh nghĩ người của tà giáo cũng rõ ràng.
Hơn nữa, em cũng không phải là hội trưởng bình thường, ở Ma Võ, mấy lần cải cách đều có liên quan đến em.
Ngay cả lần mười đại Tông sư vào kinh thành lần trước, thực ra cũng có người nói đó là chủ ý của em.
Em là thiên kiêu số một tại Ma Võ…"
Lời của Trương Vũ Cường có ý thổi phồng khiến người nghe dễ chịu, nhưng Phương Bình lại khô cằn nói: "Anh Trương lại đánh giá cao em rồi, thực ra ở Ma Võ em chỉ là nhân vật phụ mà thôi, những quyết định quan trọng em không có tư cách tham dự, bao gồm cả việc viện trợ Nam Giang…"
Nếu là bình thường, Phương Bình nhất định phải chém gió thành bão một phen.
Nhưng bây giờ không thể chém được, không chỉ không thể chém gió, mà còn phải nói mình không phải nhân vật quan trọng gì, chỉ là làm nền mà thôi.
Bảo mình làm mồi, rõ là muốn mạng mình mà.
Một khi tà giáo tưởng thật, phái võ giả cao cấp đến mai phục giết cậu, cậu hẳn phải chết, lúc đó còn nói được gì nữa.
Về việc bảo vệ... cho dù thật sự có cũng sẽ không ở gần đó, ở gần rất dễ bị người phát hiện.
Chờ được Tông sư Nam Giang đến cứu viện, Phương Bình cũng chết mốc thây rồi, còn cứu viện cái quái gì nữa.
Võ giả tà giáo sẽ đến phục kích cậu sao?
Phương Bình cảm thấy nếu theo kế hoạch của Trương Định Nam, khả năng rất cao bọn họ sẽ xuất hiện.
Thiên tài, sống sót mới là thiên tài.
Nếu như Phương Bình chết rồi, dù cho Tông sư Ma Võ phẫn nộ, sẽ tìm tà giáo tính sổ, nhưng chưa chắc sẽ tiếp tục viện trợ Nam Giang, dù sao viện trợ quy mô lớn cũng sẽ chết người.
Ma Võ chỉ phụ trách càn quét Ma Đô địa quật, đến nơi khác viện trợ đều xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, không đi cũng không ai nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận