Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1341

Sau khi mọi người hành lễ xong, 6 vị cao cấp trong số đó, ngoài lão Lý, đều ào ào bày ra lá chắn bằng lực lượng tinh thần, phủ lên những người này và di thể.
Di thể này vốn đã bị Ngô Khuê Sơn phong ấn. Lúc này Ngô Khuê Sơn đã mở phong ấn.
Một giây sau, một luồng khí huyết mạnh đến cực điểm phóng lên tận trời, nhưng lại bị lá chắn tinh thần của mọi người ngăn lại.
Lực khí huyết tràn ngập bên trong khu vực lá chắn.
Một vị cường giả cấp chín chết đi, thực lực mạnh hơn cấp ba không biết gấp bao nhiêu lần. Dù một ít lực lượng khí huyết cũng đủ để rung chuyển bọn họ.
Cùng lúc đó, mấy người Phương Bình nghiền nát lượng lớn Khí Huyết Đan, một số đá năng lượng cấp chín, cũng lần lượt bị bóp nát, ném vào bên trong lá chắn.
Khí huyết của một vị cấp chín chết đi cũng chưa chắc đã đủ để thỏa mãn hơn trăm vị cấp ba xung kích bình cảnh.
Đúng vào lúc này, bình cảnh của một số võ giả vốn chỉ cách cấp bốn một bước đã chấn động.
Cấp bốn sơ kỳ cần dựng cầu thiên địa. Dựng thành công cây cầu đến trái tim, đó chính là cấp bốn sơ kỳ, dựng xong cầu ngũ tạng, đó chính là cấp bốn trung kỳ.
Lúc trước, Phương Bình định dựng năm cây cầu thiên địa, trực tiếp vượt qua sơ kỳ tiến vào trung kỳ.
Giờ đây, mấy đạo sư này không làm được như Phương Bình. Nhưng dựng một cầu thiên địa trong khu vực có lượng lớn khí huyết vô nguyên phối hợp với năng lượng khác, có người nhanh chóng dựng thành công.
Ong ong ong! m thanh rung động không ngừng!
Những người này, vừa dựng thành công cầu trái tim, cũng không ở lâu, cũng không tiếp tục dựng cây cầu khác, mặc dù lúc này năng lượng cực kỳ nồng, nhưng người khác còn đang đột phá, bọn họ cũng sẽ không tiếp tục ở đây hấp thu những năng lượng này.
Một người đi ra, hai người đi ra… Dần dần, sau khoảng một canh giờ, hơn 30 người đã đi ra!
Trong đại lễ đường rất yên tĩnh, đối với võ giả mà nói, chút thời gian ấy không là gì.
Tận mắt nhìn thấy đạo sư Ma Võ sắp bước vào thời kỳ toàn trung cấp... Một số người mừng chảy mắt.
Ma Võ hưng thịnh!
Xây dựng trường học 61 năm, mới vừa hoàn thành mục tiêu toàn học viên võ giả, bây giờ, lại sắp nghênh đón thời kỳ toàn đạo sư trung cấp, 61 năm qua, đây là lần đầu tiên Ma Võ lớn mạnh đến mức khiến người ta run sợ.
Có 7 vị võ giả cao cấp!
La Nhất Xuyên, Trương Kiến Hồng tinh huyết hợp nhất, thầy của La Nhất Xuyên - Hứa Qua Trừng và viện trưởng học viện Văn học Trần Chấn Hoa cũng sắp tinh huyết hợp nhất.
Số lượng cao cấp hai chữ số gần ngay trước mắt!
40 người, 50 người, 60 người… Càng ngày càng nhiều người đi ra.
...
Dưới đài, Tần Phượng Thanh nhìn quanh một lúc, kéo Trương Ngữ, thấp giọng nói: "Ngươi cảm thấy, khi nào Ma Võ chúng ta có thể đi vào thời đại toàn đạo sư cao cấp?"
Trương Ngữ vẻ mặt ngây ngốc nhìn hắn, ngươi chưa tỉnh ngủ sao?
Thấy hắn ngơ ngác nhìn mình, Tần Phượng Thanh bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, tên nhóc Phương Bình kia..."
"Phó hiệu trưởng!"
Trương Ngữ uốn nắn một câu! Sắc mặt Tần Phượng Thanh tối sầm lại.
Ông đây cứ gọi "tên nhóc Phương Bình" đó, ngươi không phục hả? Mẹ kiếp, giờ mới một ngày mà ngươi đã bắt đầu đổi giọng. Thôi đi, mình cũng không cần phải nhắc nhở hắn nữa.
Hắn vốn còn muốn nói, tìm cách thân thiết với Phương Bình một chút, tên Phương Bình này nhiều át chủ bài đến dọa người, nịnh bợ tốt, thì lão Trương cũng có hy vọng cấp bảy.
Nhưng bây giờ... được rồi, còn nhắc nhở gì chứ, nhìn xem, cũng bắt đầu gọi hiệu trưởng rồi.
Quan hệ giữa hắn và Trương Ngữ khá tốt, thời gian làm hội trưởng hội võ đạo, Trương Ngữ đã không ít lần thu dọn tàn cục cho hắn, nếu là người khác, đã sớm không nhịn được Tần Phượng Thanh rồi.
Có thể thấy, Trương Ngữ rất giỏi nịnh bợ, Tần Phượng Thanh nhún vai, không nói gì nữa.
Phương Bình vừa đi vào, tên này đã vội vã báo cáo tình huống, tích cực hơn bất cứ ai, tuy nói đây là chuyện Trương Ngữ nên làm, bởi hiện tại hắn là Phó chủ nhiệm hội đồng nhà trường, chuyên chịu trách nhiệm việc này, nhưng Tần Phượng Thanh vẫn cảm thấy tên này đang nịnh bợ Phương Bình.
"Nịnh hót!"
Tần Phượng Thanh thầm mắng, Trương Ngữ cũng thay đổi rồi, trước kia không phải như vậy, hiện, không có ai trong Ma Võ mà không nịnh hót.
...
Khi Tần Phượng Thanh còn đang xì xào bàn tán dưới đài, Phương Bình liếc nhìn khu vực lá chắn, lúc này còn hơn 10 người không thể đột phá. Mà lực lượng khí huyết của vị võ giả cổ đại kia cũng đang dần tiêu tán, chỉ sợ khó mà đủ cho những người này đột phá.
Thấy vậy, Phương Bình đột nhiên khẽ quát một tiếng, trên thân cũng không có bất kỳ khí tức gì tràn ra, mọi người lại nhìn thấy một lực khí huyết nồng đậm hướng về một người. Vị võ giả này đang đột phá, hơi sững sờ.
Hắn cảm giác được một khí huyết vô cùng mạnh mẽ đang giúp hắn cấp tốc dựng cầu thiên địa, mà chính mình... lại không có bất kỳ dấu hiệu bài xích gì.
"Ngưng thần, đột phá!"
Phương Bình khẽ quát một tiếng, lúc này, hắn đang thay đổi khí tức của mình, khí huyết đồng nguyên, giúp người đột phá. Nhưng hắn lại bật lá chắn khí tức, mọi người cũng không cảm nhận được cái gì, chỉ có võ giả được hắn xung kích này, mới có thể cảm giác được có chút dị thường.
Nhưng võ giả cấp ba, e là còn khó có thể phân biệt được một vài thứ.
Phương Bình cũng không muốn quá khoa trương, thật ra hắn giúp người khác tăng thực lực cũng không khó, nhưng không nên làm nhiều, khi gặp bình cảnh thì có thể giúp một tay.
Khi Phương Bình ra tay, những người còn lại cũng lần lượt bắt đầu đột phá!
Mà lúc này, đầu Phương Bình đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch... không giả vờ thảm một chút, nếu thấy chuyện này quá dễ dàng, sau này ai cũng đều tìm hắn thì hắn biết làm thế nào.
Đợi đến khi người cuối cùng xây xong cầu thiên địa, chân Phương Bình lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã trên đất, miệng trào máu vàng. Những đạo sư được trợ giúp ai cũng vẻ mặt lo âu và xấu hổ.
Phương Bình thấy thế thì thầm thở dài... ta không có ý thu mua lòng người. Các ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ giả vờ một chút, tránh cho sau này các ngươi cứ bám lấy ta.
Đâu chỉ những đạo sư này, trên đài dưới đài, tất cả đạo sư đều lo lắng, ngay cả mấy vị Tông sư cũng hơi nhíu mày, vì giúp mấy võ giả cấp ba đột phá, nếu Phương Bình bị thương quá nặng, cũng không phải là chuyện tốt.
Trong đám người, Ngô Khuê Sơn cùng Lão Lý liếc nhau, ngược lại là cảm thấy... tên nhóc này... chưa chắc đã bị thương nghiêm trọng như vậy.
Tần Phượng Thanh dưới đài căn bản không để ý.
Dối trá!
Phương Bình còn có thể giúp mấy người lão Vương cấp sáu, hắn cũng không tin, giúp mấy võ giả cấp ba mà Phương Bình lại bị thương đến mức này, lừa ai chứ.
Mà Phương Bình cũng không tiếp tục, sắc mặt nhanh chóng khôi phục sức sống hồng hào, lớn tiếng nói: "Toàn bộ đạo sư Ma Võ đã tiến vào cảnh giới trung cấp, thời kỳ hưng thịnh của Ma Võ đã đến, chúc mừng Ma Võ."
"Chúc mừng Ma Võ."
Hơn nghìn đạo sư trung kỳ đồng thanh hô lên, không ngừng kích động, âm thanh truyền hơn mười dặm.
Trong trường Ma Võ, thành đại học, lúc này có thể nghe thấy tiếng reo, tiếng hò hét hết sức vui vẻ, không ít cường giả võ đại vừa bất đắc dĩ vừa hâm mộ, Ma Võ lại có chuyện vui rồi?
Buổi sáng mới làm tiệc Tông sư cho Phương Bình, chẳng lẽ đêm hôm khuya khoắt lại có người sắp đột phá đến cảnh Tông sư rồi?
Làm hàng xóm với Ma Võ… thật khổ quá mà!
Hơn nghìn đạo sư đều là võ giả trung cấp. Đây là thành tựu khó có thể tưởng tượng được!
Mọi người liên tiếp hoan hô, Phương Bình cũng tươi cười.
Ma Võ có thể trưởng thành đến mức này cũng không phải công lao của riêng hắn. Nhưng Phương Bình sẽ không phủ nhận nỗ lực và công lao của mình.
Nhìn thấy thực lực của nhóm đạo sư này tăng lên... có cảm giác con mình đã trưởng thành. Mặc dù rất nhiều người trong số “những đứa con” này có thể làm ông nội bà nội của hắn, nhưng... ai quan tâm tuổi tác chứ.
...
Bên dưới, âm thanh ồn ào náo nhiệt vẫn còn tiếp tục.
Phương Bình ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Các vị lão sư, bình tĩnh đừng vội. Chúng ta bước vào thời kỳ toàn đạo sư trung cấp là chuyện vui, đáng chúc mừng. Có điều..."
Các đạo sư trong sảnh lập tức yên tĩnh trở lại.
Thật ra trước khi hội nghị này được tổ chức, mọi người đã có chuẩn bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận