Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1965: Gặp Mạnh Ắt Mạnh (3)

Ầm!
Phương Bình tung quyền như lôi đình, đấm ra một quyền khiến người đàn ông vạm vỡ kia rút lui một bước. Còn chưa đứng vững thì Phương Bình lại di chuyển, uyển chuyển như mèo nhảy, chớp mắt xuất hiện ngay phía sau đối phương.
Lại đấm ra một quyền!
Người đàn ông hơi biến sắc, vừa xoay người vừa vung quyền nhắm vào đầu Phương Bình.
Hai chân Phương Bình như cắm rễ trên không, hơi hơi rung động, đầu nghiêng qua một bên, giống như được bôi mỡ, trơn trượt vô cùng, nắm đấm thép của đối phương xẹt qua đầu hắn, để lại một vết máu, nhưng không thể đánh trúng đầu Phương Bình.
Mà Phương Bình đã vung ra nắm đấm, một quyền trúng ngay cùi chỏ của đối phương, vừa nhanh vừa mạnh!
Răng rắc!
Tiếng nứt vỡ nghe rất rõ, máu thịt trên cánh tay của người đàn ông lập tức biến mất, kim cốt bị đánh vỡ tan.
Bị đánh vỡ từ bên trong! Đây là kết của quả tụ lực!
Người đàn ông lại bước lùi một bước, sắc mặt khó coi!
Mình… bị thương rồi?
Hắn dùng quyền nhập đạo, đánh giết Phương Bình, thế mà Phương Bình lại né được, không, Phương Bình phân tán lực lượng của hắn. Ngược lại, Phương Bình tụ lực, một quyền đánh nổ cánh tay trái của hắn.
“Bản tọa là cường giả thần đạo...”
"Ta đi theo con đường quyền đạo! Phá vạn vật!"
Lúc này, người đàn ông bỗng dưng có chút dao động.
Vì sao lại như vậy? Hắn không bằng mình! Hắn chỉ là võ giả cấp tôn giả, đối phương thậm chí còn không phải là cường giả dùng quyền. Vậy mà mình lại bị một tay mơ đánh bại sao? Không thể nào!
“Ta sai rồi sao?”
“Chẳng lẽ quyền của ta chỉ là quyền của người yếu?”
“...”
Người đàn ông đỏ mặt, sức mạnh trên người có xu hướng sút giảm.
Phương Bình thì ngừng lại, nhìn chằm chằm vào đối phương một lúc lâu, con đường bản nguyên không thể lay động!
Đại đạo quyết chí tiến lên! Nếu đã đi thì đừng quay đầu, đừng nghi vấn đại đạo của mình.
Người đàn ông này đã từng có niềm tin kiên định, nhưng đã từng dao động suy nghĩ có nên dùng thần binh hay không. Điều này cho thấy hắn cũng không kiên định như hắn nghĩ.
Bây giờ lại bị Phương Bình tay không đánh nổ tay trái, hắn lại dao động, lại nghi vấn con đường của mình.
Sức mạnh bản nguyên được tăng cường bắt đầu giảm dần.
“Còn muốn tiếp tục sao?” Phương Bình ngừng công kích, cười nói: "Quyền của ngươi không vững! Cũng không đủ mạnh! Nếu muốn dựa vào quyền pháp như vậy để bước ra đại đạo thông thiên, đột phá Chân Vương, chẳng khác nào làm chuyện viển vông!"
Người đàn ông kia không muốn tin, hai mắt đỏ như máu nói: "Chúng ta đánh tiếp!"
“Đủ rồi!” Cơ Dao lên tiếng, cô nhìn Phương Bình chằm chằm, lạnh lùng nói: "Chơi đủ chưa? Phương Bình, đừng quên thân phận của ngươi, ngươi chỉ là tù binh mà thôi! Người đâu, đến giết hắn, nên kết thúc tại đây rồi!"
Không phải giết Phương Bình, mà là người đàn ông kia.
Phương Bình giống như đang thăm dò hay thử nghiệm cái gì, cũng là đang tôi luyện bản thân. Nhưng Cơ Dao cảm thấy, không nên cho Phương Bình cơ hội như vậy.
Vừa nói xong, Cơ Nam đột nhiên ra tay với người đàn ông kia.
Phương Bình liếc mắt nhìn những người khác, cười như không cười, vậy mà các ngươi còn chưa động thủ, định chờ chết thật à?
"Người của ta sắp đến rồi." Phương Bình bỗng nói một câu, lúc này, chiến trường phía trước chỉ cách nơi này không tới 50 dặm.
Cơ Dao cau mày.
Đúng lúc này, trong nhóm người, có 8 người bỗng nhiên có hành động. Trong đó, 4 người quay sang tấn công cường giả bên cạnh, 4 người khác thì bay lên cao rồi biến mất tại chỗ với tốc độ cực nhanh.
Mà Phương Bình… cũng có hành động!
Phương Bình đạp không, tốc độ nhanh như chớp, phóng về phía Cơ Dao.
“Ngươi dám!” Cơ Dao quát lên một tiếng lớn, vội vã lùi về sau!
“Để ta bắt... ta không giết ngươi!” Phương Bình khẽ cười, người nhẹ như lông hồng, chớp mắt xuất hiện bên cạnh Cơ Dao.
Một vị cường giả bản nguyên bên cạnh Cơ Dao thấy thế, vung đao chém về phía Phương Bình. Nhưng Phương Bình tung chưởng đánh trúng lưỡi đao, lưỡi đao rung lên, tiếng kim loại cót két vang vọng đất trời, vô cùng chói tai. Lỗ tai Cơ Dao chảy máu vàng, Phượng Tước bên dưới cũng vỗ vỗ cánh, có xu hướng rơi xuống.
Tốc độ của Phương Bình cực nhanh, cười nói: "Cảm ơn nhé! Cảm ơn các ngươi đã để ta có cơ hội lĩnh ngộ cái gì gọi là chiến đấu chân chính! Thì ra là như vậy! Con đường bản nguyên… Con đường bản nguyên cũng chỉ có vậy mà thôi!"
Sức mạnh tăng thêm? Nói tới nói lui, vẫn là sức mạnh!
Bảy tầng kim thân cũng có sức mạnh không kém bất cứ cấp chín nào.
Những cường giả dưới trướng Cơ Dao phần lớn đều chỉ rèn 6 tầng kim thân đã đột phá cấp chín. Sức mạnh cũng chỉ tương đương 90.000 cal khí huyết của nhân loại, dù bước vào con đường bản nguyên, năng lượng được tăng thêm, nhưng cũng chỉ khoảng 120.000 cal khí huyết của nhân loại.
Con đường bản nguyên không dài, dù sức mạnh có được tăng thêm bao nhiêu thì cũng chỉ có vậy.
Cường giả thần đạo cầm đao biến sắc, bàn tay cầm đao đột nhiên nổ tung. Hắn không dám tin những gì mình thấy!
Phương Bình... Mạnh lên quá nhanh!
"Bàn về chiến đấu, ta thật ra không hề thua kém các ngươi, thậm chí là chiến đấu nhiều hơn các ngươi. Ta không thiếu dũng khí, không thiếu đấu chí, không thiếu cơ sở, chẳng thiếu gì cả! Khiếm khuyết duy nhất chính là bản thân ta luôn cảm thấy ta là người yếu."
"Ta gặp quá nhiều cường giả! Quá nhiều thiên tài!"
"Ta luôn cảm thấy mình rất yếu, yếu như gà ấy. Trong mắt bọn họ, ta chẳng là gì, sức chiến đấu của ta không bằng họ, chiến pháp không bằng họ, kinh nghiệm không bằng họ… Cho nên, ta phải tăng cảnh giới của mình lên mới được."
"Nhưng nghĩ lại, bọn họ là ai?"
"Là Võ Vương có sức chiến đấu vô song, là Trường Sinh Kiếm đi con đường vạn đạo hợp nhất, là Xà Vương sống nhịn nhục mười năm để trả nợ máu…"
"Bọn họ là thiên tài, thiên kiêu của thời đại này! Cấp cao hơn ta, nhiều kinh nghiệm hơn ta, đương nhiên có thể thắng ta. Nhưng nhân loại có bao nhiêu người như vậy? Nói chi tới địa quật các ngươi!"
"Bọn họ có thể thắng ta dưới điều kiện hai bên thực lực tương đương, các ngươi xứng sao?"
“...”
Phương Bình thoải mái di chuyển xung quanh, vẻ mặt tươi cười, trong lúc nói chuyện, hắn đã liên tục đánh ra hơn 10 chưởng, vị cường giả cầm đao kia chỉ cảm thấy mình khó mà thoát khỏi ma chưởng của Phương Bình!
Ầm!
Tiếng nổ lại vang lên, trường đao cấp tám hình như có xu thế xuất hiện vết nứt. Bàn tay cầm đao đã triệt để nổ tung!
Cách đó không xa, Cơ Nam đang định quay về viện trợ thì người đàn ông vạm vỡ kia giống như bị kích thích, không hề bỏ chạy, ngược lại, hắn điên cuồng gào thét, giữ chân Cơ Nam, bắt đầu chiến đấu kịch liệt!
Quyền đạo của hắn là vô địch! Phương Bình không thể đánh bại hắn! Cơ Nam cũng không được!
“Chết tiệt! Phương Bình, ngươi dám!” Cơ Nam gầm dữ dội!
Hắn không ngờ những người khác sẽ đột nhiên phản kích, 4 người bỏ chạy, 4 người tiêu diệt người của hắn. Tính cả Cơ Nam, nhóm của hắn chỉ có 6 người.
Cơ Nam bận rộn đánh với người đàn ông vạm vỡ, bốn người khác, mỗi người đánh một người. Còn người ở lại bảo vệ Cơ Dao thì liên tục bị Phương Bình đánh lui. Vị cường giả bản nguyên này hoàn toàn không phải là đối thủ của Phương Bình.
Phương Bình mặc kệ lời gào thét của Cơ Nam, nhìn về phía Cơ Dao đang bỏ chạy, cười nói: "Đừng chạy! Ta nói thật, ta sẽ không giết ngươi. Bây giờ ngươi chạy mới nguy hiểm đó. Chạy ra ngoài, lỡ gặp mấy người vừa trốn chạy, họ giết ngươi thì làm sao bây giờ? Ở đây mới an toàn!
Ta chỉ là không thích nhìn các ngươi khống chế mọi thứ, nơi này là sân nhà của ta! Các ngươi phải nghe theo ta! Chứ không phải ta trở thành tù binh của các ngươi!"
Xa xa, sắc mặt Cơ Dao tái xanh, phẫn nộ quát: “Ngươi... Ngươi giật dây những người kia?”
Cô không hề tỏ ra ý định muốn giết những người kia, vì sao bọn họ lại đột nhiên phản kích? Chỉ có thể là Phương Bình!
Chẳng trách trước đó hắn bỗng nhiên thu lại hơi thở, có lẽ là để âm thầm tiếp xúc với những người kia, giật dây bọn họ!
Phương Bình than thở: "Đừng nói khó nghe như vậy, ta chỉ là đang dạy ngươi làm việc. Trước khi làm gì, đừng lẫn lộn đầu voi đuôi chuột, kế hoạch còn chưa hoàn thiệt đã bắt tay vào làm. Nếu ngươi muốn giết bọn họ, thì thể hiện ngay từ đầu luôn đi, chẳng phải làm như vậy sẽ tốt hơn sao?
Nói cho những người tin tưởng ngươi, ngươi muốn giết bọn họ, để bọn họ đề phòng một chút. Ngươi không nói cho họ, cũng không đề phòng, nhất định phải chờ đến khi ngươi muốn giết người mới thông báo với họ, ngươi cảm thấy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay ngươi à?
Những người ngươi mang đến thật sự phục tùng ngươi sao?
Cơ Dao, ngươi quá ngây thơ, cũng quá ngu ngốc! Ngươi cho rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của ngươi, nhưng thật như vậy sao?"
Cơ Dao hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi nói: “Ngươi cho rằng bọn họ có thể thoát được sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận