Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2779: Tam Giới Run Rẩy Trước Ta (2)

Chú Thần Sứ ngáp một cái nói: "Đi đi, thân thể hiện tại của ngươi hình như chỉ mới đến cấp Chân Thần thôi, tuy có dấu ấn của kiếp trước, người bình thường không thấy được, nhưng không gạt được lão phu! Cùng lắm thì phát huy được thực lực cấp Đế thôi. Thằng nhóc kia nói ngươi cũng ra tay, ngươi đối phó Thánh Nhân?" Tưởng Hạo nhẹ giọng nói: "Nhân Vương bức bách, không thể không làm "Bức bách?" Chú Thần Sứ cười nhạo nói: "Ngươi mà sợ hắn sao? Ta thấy ngươi có mục đích khác, nói nghe một chút, nếu lão phu cảm thấy hứng thú, có lẽ sẽ giúp ngươi một tay"
Tưởng Hạo cười cười, không nhiều lời, suy nghĩ chốc lát lại nói: "Phương Bình thật sự chứng đạo cấp Đế rồi?"
"Ta làm sao biết, lão phu không thể nhìn thấy hắn.
"Tiền bối cũng không nhìn thấu?"
"Có gì lạ lắm sao?" Chú Thần Sứ lười biếng nói: "Tam Giới không gì không có, ai biết hắn làm thế nào! Ngươi tìm Hoàng Giả hỏi mà xem, có lẽ đối phương biết đấy"
Tưởng Hạo khẽ thở dài: "Tiền bối hình như đã hiểu lầm vãn bối. Ta chỉ đang nghĩ, dù ta và tiền bối ra tay, Phương Bình có thể tránh được tai nạn này sao? Hắn làm việc lộ liễu, nay cường giả Tam Giới khôi phục, hắn cũng không định thu tay lại!
Lúc còn ở đây, Trương Đào thật ra đã giúp đỡ hắn rất nhiều!
Đám người Mệnh Vương đã muốn giết hắn từ lâu, ngay cả Lê Chử cũng động lòng muốn giết hắn. Nhờ Trương Đào đứng ra uy hiếp các phương, thậm chí ngay cả Trấn Thiên Vương cũng ra mặt. Nhờ đó mới có thể áp chế các phương.
Lúc này, hắn nên nhẫn nhịn ẩn nấp, nhưng hắn lại cứ làm việc lộ liễu như vậy... cứ tiếp tục như thế, Nhân tộc sẽ lại trở thành mục tiêu chung của mọi người.
Chú Thần Sứ suy nghĩ một chút, cười hỏi: “Nếu là ngươi, lúc này nên làm thế nào?” Tưởng Hạo nhẹ giọng: “Ẩn núp! Nhẫn nhịn! Thực lực không bằng người, lúc này nên hợp tác với các nơi. Ví dụ, hợp tác với ba Giới Vực lớn và sáu thiên ngoại thiên. Chúng ta hoàn toàn có thể mượn sức của họ! Bọn họ muốn khai tông lập phái ở Nhân Gian, được chứ! Để bọn họ tiến vào Nhân Gian, bản thân có lợi, họ sẽ không để những thế lực khác vào Nhân Gian!
Ta biết, Nhân tộc lúc này có lẽ sẽ chịu áp bức, chịu bất công, nhưng tất cả những thứ này là vì một tương lai lâu dài!
Nay Nhân tộc phản kháng, phản kích. Chỉ hơi quá mức là sẽ nổ ra đại chiến!
Tiền bối, làm như vậy thật sự ổn sao?
Nhân tộc trở thành đối tượng mà tất cả thế lực đều kiêng kỵ, họ liên tục chèn ép, liên tục áp chế, liên tục mai phục chúng ta... Những năm qua, Nhân tộc tiến bộ nhanh, tử thương cũng nặng nề!
Đã có 21 tuyệt đỉnh tử trận!
Nếu Nam Vân Nguyệt, Trương Vệ Vũ, Khổng Lệnh Viên, Ngô Xuyên, Trần Diệu Tổ, Triệu Hưng Võ, Ngô Khuê Sơn thăng cấp, tuyệt đỉnh Nhân tộc hiện tại đã ít hơn 30 người!
Mà tất cả điều này, thực ra đều do Phương Bình gây ra!"
Nếu hắn không nhiều lần vào địa quật, giết chóc quá nhiều, khiến các nơi thấy nhân loại là uy hiếp, đại chiến sẽ không nổ ra nhanh như vậy, cũng chưa chắc sẽ khiến các nơi căm thù Nhân tộc như thế!
Sắp xếp của Trấn Thiên Vương bị một mình hắn hủy hoại một nửa!"
21 vị tuyệt đỉnh Bây giờ, Thiên Phần giả còn 35 người, trong đó có 6 người mới lên tuyệt đỉnh, 29 người còn lại là tuyệt đỉnh lâu năm.
Cái chết của 21 vị tuyệt đỉnh có liên quan rất lớn đến Phương Bình.
Tốc độ nổ ra đại chiến nhanh hơn mong muốn, số lượng kẻ địch của nhân loại cũng vượt ngoài tưởng tượng.
Nếu không vì Phương Bình, chưa chắc Võ Vương sẽ bại lộ thực lực vào lúc đó!
Vốn dĩ, chuyện bạo phát đại chiến là chuyện xảy ra sau một hai năm nữa. Nhưng Phương Bình đẩy nhanh quá trình này!
Mà cũng bởi vì đẩy nhanh một hai năm này, kế hoạch của hắn bị xáo trộn, khiến hắn không thể không để chân thân Ma Đế hiện thế.
Chú Thần Sứ cười hỏi: “Lẽ nào ngươi không hiểu, cúi đầu quá lâu sẽ thật sự sống luồn cúi sao?"
“Tiền bối, lời này, vãn bối không dám gật bừa!"
Tưởng Hạo nghiêm mặt: “Chỉ là nhẫn nhịn nhất thời! Rõ ràng. Không phải là đối thủ, lại cứ nhất quyết liều chết đến cùng, chẳng lẽ như vậy là dũng mãnh sao? Ẩn nấp một thời gian, Nhân tộc có lẽ sẽ càng tiến bộ nhanh hơn, cũng sẽ không có nhiều người chết như vậy!
Nếu ngay cả uất ức nhỏ cũng không thể chịu được, thì Tân Võ được xây dựng trăm năm qua còn có ý nghĩa gì? Những năm trước đây, Tân Võ chẳng phải cũng đang nhẫn nhịn chịu đựng sao? Trương Đào có thực lực giết cường giả ngoại vực, nhưng tiền bối có thấy ông ấy ra tay không? Trấn Thiên Vương có thực lực đánh giết những Chân Thần kia, cũng chưa từng ra tay! Chỉ có Phương Bình, đến lượt hắn, hắn chưa từng cân nhắc đến đại cục, hắn liên tục làm liên luỵ toàn thể nhân loại, kéo nhân loại vào vũng bùn của chiến tranh!
Bất kể là đại chiến cấp độ Trương Đào hay là đại chiến tại ngoại vực hiện giờ, đều là Phương Bình gây ra!
Hắn khiến nhiều người tử trận ở dị vực, tất cả những gì hắn làm thật sự là đúng ư?” Tưởng Hạo đứng thẳng sống lưng, trầm giọng nói: “Nếu không vì hắn, chờ thêm hai năm, khi đó, có lẽ ta có thể chứng đạo Thánh Nhân, thậm chí là Thiên Vương! Dung hợp chân thân Ma Đế, có lẽ ta có thể phá chín!
Đến lúc đó, ta liên thủ với Trấn Thiên Vương và Võ Vương, lôi kéo thêm một số thế lực, sao có thể để nhân loại rơi vào tình thế nguy cấp như hiện tại?"
Chú Thần Sứ cười, đáp: “Chưa chắc! Chừng hai năm nữa, ngươi làm sao biết giữa chừng không phát sinh những biến cố khác? Ngươi chỉ đang phát triển dự tính dựa trên tình huống tốt nhất... nhưng nếu hai năm sau, Hoàng giả khôi phục thì sao?"
“Vậy chẳng lẽ trong hai năm nữa, hắn có thể chứng đạo thành Hoàng sao?"
“Ai biết được?” Chú Thần Sứ cười ha hả hỏi: "Ngươi không phục? Hay không cam tâm?" Tưởng Hạo thâm trầm đáp: “Ta chỉ ghét người lộ liễu như hắn, hắn sẽ hại chết rất nhiều người! Ngoài miệng, hắn luôn đặt Nhân tộc lên đầu, trên thực tế... hắn nặng lòng riêng hơn ai hết! Ta kính trọng Võ Vương, nhưng chưa chừng kính trọng Phương Bình, hắn cũng không có tư cách này!” Chú Thần Sứ cười nói: “Vậy ngươi có từng hỏi những người khác, xem họ chịu sống quỳ hay chết đứng chưa?"
"Tiền bối!" Tưởng Hạo khẽ quát: "Đây không phải là sống quỳ! Ngươi cũng giống nhe bọn họ, nhưng chỉ là nhẫn nhịn, không phải sống quỳ! Dù có quỳ thì sẽ lại đứng lên lần nữa! Chứ không phải mạnh miệng chịu chết! Phương Bình hắn lần lượt tìm người này người kia cầu viện trợ. Biết tìm người khác hỗ trợ, nhưng xưa nay lẽ nàohắn không nghĩ lại, lẽ nào là người khác thiếu nợ hắn sao?
Vì sao phải giúp hắn?!
Trương Đào giúp hắn, Trấn Thiên Vương giúp hắn, ngay cả sư thúc ta là Chiến Vương cũng đang giúp hắn, hiện tại tiền bối cũng đồng ý ra tay...
Chẳng lẽ vì hắn là thiên kiêu Tân Võ sao? Vì hắn có lẽ là cường giả chuyển thế, là hy vọng của nhân loại?
Nên mới liên tục dung túng cho hắn làm càn, khiến nhân loại càng ngày càng rơi vào thế khó!?"
Lần này, Chú Thần Sứ suy nghĩ một hồi, lát sau mới nói: “Nói thế này nhé, ta nhớ mình từng đọc một quyển sách của nhân loại, có một câu như thế này, quỳ lâu sẽ không đứng lên nổi!
Tân Võ quỷ quá lâu rồi!
Lâu đến mức tuyệt đỉnh không dám ra tay. Lâu đến mức dù Trương Đào có lực chiến vô song, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, trơ mắt nhìn người thân, nhìn bạn bè tử trận sa trường.
Bọn họ không có năng lực để cứu người sao?
Có!
Nhưng bọn họ không dám, bởi vì phải nhịn, bởi vì không đánh lại đối phương, bởi Nhân tộc không mạnh Nhân tộc chinh chiến ở địa quật, thường là mạnh mẽ mà không dám thể hiện. Đối phương có ba vị cấp chín, ngươi chỉ dám cử ra một người. Có tử trận, cũng chỉ mất một người!
Phương Bình... xuất hiện rất đúng lúc.
Chú Thần Sứ cười nói: "Hắn xuất hiện vào lúc Nhân tộc tích tụ oán khí sâu nhất!
Có lẽ hắn không đủ mạnh, không đủ thông minh, thiếu tầm nhìn về đại cục. Nhưng hắn dám hành động!
Hắn làm chuyện người khác chỉ nghĩ chứ không dám làm! Hắn đang trở nên mạnh mẽ, hắn đang tăng sĩ khí của mọi người. Hắn chính là hóa thân của tất cả mọi người, là đại biểu Nhân loại!
Hắn nam chinh bắc chiến, đúng là đã khiến nhiều người chết, nhưng người sống cũng rất có khí phách! Người chết cũng thoải mái thanh thản Thế là, hắn được nhiều người tán thành.
Lão phu không nói lý niệm của ngươi không đúng, nhưng quỳ lâu như vậy, Nhân tộc cần một người lãnh đạo có thể dẫn họ đứng lên, dù tổn thất nặng nề, dù Nhân tộc có thể sẽ hủy diệt!
Ngươi, chỉ là bỏ lỡ cơ hội này mà thôi.
Tưởng Hạo thâm trầm nói: “Có lẽ tiền bối nói đúng. Nhưng ta thấy có lẽ hắn không hẳn có thể vượt qua đại nạn lần này! Nếu không qua được... từ nay về sau, Nhân tộc sẽ nhẫn nhịn ẩn nấp. Nhẫn nhịn... là để khi bùng phát sẽ càng mạnh hơn"
1754 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận