Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3121: Lại Trà Trộn Vào Thân Giáo (2)

Chương 3121: Lại Trà Trộn Vào Thân Giáo (2)Chương 3121: Lại Trà Trộn Vào Thân Giáo (2)
Phương Bình thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cười cười: "Vậy làm phiền Hòe huynh rồi, Ngưu mỗ cũng không quen biết nhiều cường giả Tam Giới lắm, có tiến vào Thần Giáo cũng sẽ không lọt mắt Khôn Vương đại nhân... Ngưu mỗ hiện đang ở giai đoạn sắp thăng cấp, hy vọng có thể được mấy vị đại nhân chỉ điểm."
Hòe Vương cười nói: 'Đương nhiên rồi, Ngưu huynh yên tâm đi!"
Bọn họ nói chuyện với nhau, Viên Cương cũng không nói chen vào, lại lần nữa liếc nhìn Phương Bình, sắp thăng cấp... sắp Thánh Nhân rồi?
Cũng không yếu chút nào!
Hắn không nói, Vũ Bình kế bên lại cười nói: "Đây là tọa ky của Ngưu đảo chủ sao?"
Tuy rằng tuổi không nhỏ, thời gian tu đạo cũng dài, nhưng khi nhìn thấy hổ con khoẻ mạnh kháu khỉnh ngồi xổm trên bả vai Phương Bình, hết nhìn bên này tới nhìn bên kia, Vũ Bình cũng có chút hứng thú.
Phương Bình vội vã cười nói: "Tiền bối chê cười rồi, tiểu hổ này là sinh linh hiếm hoi còn sống sót của Ngưu Thần Đảo, Ngưu Thần Đảo đã bị hủy diệt, chỉ có tiểu hổ này may mắn trốn kịp, ta thương nó mạng lớn, liền mang nó theo.
Vũ Bình khẽ gật đầu, cũng không nói muốn lấy, yêu tộc cấp chín, cũng không tính là gì.
Năm đó, nó và Thiên Cẩu từng chọc phá không ít Hoàng Giả, có lúc Hoàng Giả không có ở nhà, người khác sẽ canh gác. Bát Mục Thánh Nhân thường xuyên tuần tra Nhân Hoàng Cung, Thương Miêu và Thiên Cẩu từng bị hắn phát hiện rất nhiều lần.
Đối phương không nói gì, một vị cường giả khác là Bát Mục bỗng nhiên hai mắt lóe sáng, nhìn về phía Thương Miêu!
Hắn ngụy trang hơi thở, phá tám đều không thể nhìn thấu, người này có thể?
Phương Bình hơi chấn động một cái, có thể nhìn thấu ta?
Thương Miêu hoang mang nhìn hắn, nhưng trong đầu lại điên cuồng truyền âm cho Phương Bình: "Bản miêu biết cái tên này! Tám mắt quái, môn đồ của Nhân Hoàng, hắn có tám con mắt, có thể nhìn thấu rất nhiều thứ, tên lừa đảo, ngươi cẩn thận một chút, nói không chừng hắn có thể nhìn thấu ngươi..."
"Không biết nha, dù sao thì hắn cũng rất lợi hại... lúc trước ta lẻn vào trộm rau của Nhân Hoàng nhà vườn rau đều bị hắn phát hiện..."
Nếu Ngưu Mãnh đã nói đây là sinh linh duy nhất còn sống của Ngưu Thần Đảo thì cô ta cũng lười nhắc lại, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội một vị Đế Tôn sắp thăng cấp cũng không cân thiết.
Bọn họ vừa đi vừa tán gẫu, khá là hòa hợp. Phương Bình cũng cư xử đúng mực, tốt xấu gì cũng là Đế Tôn, còn là đảo chủ, từng làm cường giả trong cấm địa, không khom lưng uốn gối như Hòe Vương.
Bát Mục nhìn lướt qua, hắn cũng không nghỉ ngờ gì, chỉ lạnh nhạt nói: "Con hổ này có lẽ là hậu duệ của yêu tộc Thượng Gổ, tư chất không tệ, khí huyết hùng hậu, Ngưu đạo hữu có thể bỏ công nuôi dưỡng nó thêm."
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm!"
Nhưng bây giờ lực lượng tinh thần của Thương Miêu đã rất mạnh mẽ, người bình thường không thể nhìn thấu được Thương Miêu.
Đám người này cảnh giác hắn, tập trung mọi sự chú ý vào hắn, rất tiện cho Phương Bình rút ngắn quan hệ, nói không chừng còn muốn dụ dỗ Phương Bình vào phe Nhân Hoàng, xác suất không nhỏ chút nào.
Hòe Vương cũng không thèm để ý, lần này... hắn không phải nhân vật chính!
Rất tốt! Hắn biểu hiện như vậy, đám người Viên Cương cũng nhìn hắn bằng con mắt khác. Đối với Hòe Vương, bọn họ có cảnh giác, cũng có khinh bỉ. Cảnh giác là vì hắn có thực lực, cũng rất thâm độc, khinh bỉ là vì Hòe Vương đã bại lộ bộ mặt thật mà vẫn giả vờ hiền lành vô tội, chỉ có thể làm người ta càng cảnh giác, càng căm ghét.
Một vị sắp chứng đạo Thánh Nhân, tuổi cũng không lớn, cũng có thể xem như võ giả thiên tài, Nhân Hoàng vẫn còn, bọn họ muốn thu phục Phương Bình cũng có thể hiểu được.
Phương Bình cười khổ nói: "Còn phải nói sao, chỉ là thực lực Nhân Vương quá mạnh, không ai dám làm gì hắn. Hòe huynh, Ngưu mỗ vẫn có chút bất an, sau khi ta đến Thần Giáo, Thần Giáo sẽ không gây hấn với Nhân Vương chứ?”
Viên Cương nghe hắn nói như vậy, cười nói: 'Nhân Vương Phương Bình đúng là đáng giá kính phục, nhưng Ngưu huynh nói cũng không sai, Phương Bình... quá bướng bỉnh. Rạch ròi quá mức, không phải đen chính là trắng!
Phương Bình thở dài, bất đắc dĩ nói: 'Lần này ta tới Thần Giáo cũng có lòng muốn báo thù... Nhưng vừa nghĩ đến thực lực của Nhân Vương, báo thù cũng chỉ có thể đồng nghĩa với cái chết, Ngưu mỗ bây giờ chỉ mong Tam Giới có thể yên bình một chút, cớ sao vẫn chinh chiến không ngừng..."
Nhưng bây giờ, nhân tộc chinh chiến không ngừng, Phương Bình nhỏ mọn, chỉ quan tâm tới sống chết của Nhân Tộc, chưa bao giờ nghĩ tới các ngoại tộc khác. Ngưu Thần Đảo chưa bao giờ đối địch với Nhân tộc, lần này lại gặp tai bay vạ gió chỉ vì Phương Bình, Ngưu Thần Đảo bị hủy diệt, thực sự là hận cũng khó, không hận cũng khó, haizI"
Tam Giới trừ Nhân tộc, đều là kẻ địch, Ngưu huynh không màng thế sự, chỉ ẩn tu ở ngoài đảo mà vẫn bị quấy rầy, Phương Bình thực sự vô tình đắc tội không ít cường giả Tam Giới."
Trò chuyện được một lát, Phương Bình cảm khái nói: "Tam Giới hỗn loạn cực kỳ, mọi vấn đề đều bắt nguồn từ Nhân Vương Phương Bình! Ngưu mỗ vốn cũng không hận Nhân Vương, thiên tư ngang dọc, sức chiến đấu vô song, chinh chiến tứ phương vì Nhân tộc... Ngưu mỗ cũng từng xem hắn là đấng nam nhi có chí lớn...
Hòe Vương cười nói: "Đương nhiên tạm thời sẽ không, sau này thì... Ngưu huynh, có giao chiến thì cũng là chuyện của cường giả, chúng ta còn chưa tới cảnh giới đó, ứng phó qua loa là được."
"Cũng chỉ có thể như vậy." Phương Bình gật đầu, chủ động nhắc tới tên của mình, tâm tình phức tạp, biểu hiện cũng vòng vo một chút, diễn kịch... là sở trường của hắn.
Lúc đang ngụy trang, rất ít người dám nhắc tới thân phận thật sự của mình, luôn cố giấu diếm, hắn thì ngược lại, càng giấu thì càng chột dạ.
Chỉ có ăn trộm mới chột dại
Hắn cũng không phải ăn trộm, là Hòe Vương mời hắn đến, hắn không cần phải chột dạ làm gì.
Thần Giáo - đại điện Thần Đình.
Ánh mắt Khôn Vương khẽ nhúc nhích, rất nhanh cười nói: "Địa Cẩu đúng là biết ăn nói, không những chiêu mộ Viên Cương, còn chiêu mộ một vị Đế Tôn thiên tài, hôm nay đúng là ngày vui của Thần Giáo."
Trong một ngày, bảy Thánh Nhân một Đế Tôn quy thuận Thần Giáo, mặc kệ bọn họ có tính toán gì, thực lực chung của Thần Giáo tăng lên là thật. Bảy vị Thánh Nhân cũng không phải là số lượng nhỏ, huống hồ còn có một vị chuẩn Thánh Nhân sắp chứng đạo, hoàn toàn có thể sánh ngang sức chiến đấu của hai vị Thiên Vương.
Khôn Vương khá vui, Thánh Nhân chính là dự bị Thiên Vương.
Lúc trước, Thiên Đình mới có rất nhiều Thánh Nhân, nhưng đã bị Phương Bình giết hơn một nửa, hiện nay chỉ có bốn vị Thánh Nhân còn sống, cộng thêm Thiên Thực đã đột phá đến Thiên Vương. Mà trước đây, Thần Giáo cũng không có nhiều Thánh Nhân, bọn họ bị giết không ít, chỉ có Thiên Bại còn sống, bây giờ lại có thêm bảy vị, thực lực tăng mạnh.
Ba Thiên Vương, tám Thánh Nhân, thực lực cũng không yếu hơn Nhân Tộc bao nhiêu.
Cấn Vương cũng khẽ gật đầu, cười nói: "Hắn đúng là biết ăn nói... Chỉ là..." Cấn Vương khẽ cười: "Chỉ là người này nhịn nhục quá giỏi, không đắc thế thì thôi, một khi đắc thế, chắc chắn sẽ phản!"
Khôn Vương cũng không quá để ý, trừ Nhân tộc, Tam Giới này đều giống nhau. Nếu có thực lực, Hòe Vương đương nhiên sẽ không cam lòng làm chó săn cho người khác. Những người khác thật ra cũng giống hắn, nếu mạnh, ai lại đồng ý làm chó chứ?
Đang nói thì có người đến, phía trên cung điện, Hòe Vương vừa đến đã hành đại lễ, Phương Bình không quỳ, khom người hành lễ, ba vị Thánh Nhân khác cũng vậy, cũng không thèm nhìn Hòe Vương.
Thánh Nhân ở đây đều từng là môn hạ của Hoàng Giả, không quỳ lạy cũng không sao. Hồng Khôn cũng chẳng phải Hoàng Giả, không cần quỳ lạy.
Khôn Vương đương nhiên cũng không ngại, nở nụ cười nói: "Hôm nay đại hỉ, các vị nguyên soái Giới Môn và các vị Thánh Nhân Thượng Cổ đến Thần Giáo, rồng đến nhà tôm..."
"Đêm nay, Thần Giáo mở tiệc ăn mừng, đón gió tẩy trần!"
Khôn Vương cũng rất quả quyết, không hỏi gì nhiều, trực tiếp nhận người, không cần thử thách, cũng không cần phải thử thách. Bảy vị Thánh Nhân một vị Đế Tôn, mặc kệ có âm mưu gì, hắn đều có thể khống chế được.
Chỉ cần có đám người này, uy thế của Thần Giáo sẽ càng mạnh hơn!
Khôn Vương cùng bọn họ nói qua nói lại, cũng không phí lời, trực tiếp trò chuyện với Viên Cương. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy miệng của bọn họ động đậy, không nghe được âm thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận