Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2743: Tiệc Nào Không Tàn?

Khi bọn họ đang bàn về Trấn Thiên Vương.
Trấn Thiên Vương hắt hơi một cái, hơi nhíu mày, kẻ cho mèo ăn sắp hoàn toàn khôi phục rồi?
Mấy ngày nay, hết kẻ này đến kẻ khác sống lại. Xem ra, tam giới này thật sắp loạn thật rồi.
Giờ đây, trước mặt mọi người, đại trận đã trở nên trong suốt, chỉ còn đại trận cuối cùng. Nhìn tòa lầu bên trong, mọi người hơi kích động, hao tốn không ít thời gian, cuối cùng đã đến thời khắc sống còn rồi, rốt cuộc bên trong có cái gì?
"Hãy cẩn thận một chút, đừng thời khắc sống còn, để đại trận phá hủy tất cả!" Trấn Thiên Vương nhắc nhở một câu, lại mắng: "Hồng Khôn, cẩn thận một chút! Ngươi đang làm gì? Còn kém một bước cuối cùng, ngươi lại thất thần, ngươi là kẻ thù chung, mọi người cùng nhau tiêu diệt hắn!"
Sắc mặt Khôn Vương khó coi, Thần Đình bị hủy, phân thân bị diệt, Võ Vương thành Thiên Vương.
Hiện, tâm tình rất không tốt.
Lão già Trấn Thiên Vương này còn dám trêu chọc hắn, hắn rất muốn bùng nổ, tám ngàn năm qua, hắn cảm thấy định lực của mình đã đạt đỉnh, nhưng lúc này, thật sự có suy nghĩ muốn tử chiến với Trấn Thiên Vương đến cùng.
Trấn Thiên Vương thấy mũi hắn cũng đang phun khí, khẽ họ một tiếng nói: "Thật nóng nảy, ngươi đừng làm loạn! Thiên Cẩu và Thạch Phá khôi phục rồi, hai tên này đều không phải là kẻ hiền lành, chỉ muốn đối phó ngươi, ngươi chớ ép lão phu đi tìm bọn họ liên thủ tiêu diệt ngươi"
"Hừ!" Khôn Vương hừ lạnh, lạnh lùng nói: "Bọn họ dám đến rồi nói!"
Hai kẻ chưa hoàn toàn khôi phục thực lực mạnh nhất sẽ là đối thủ của hắn sao?
Trấn Thiên Vương cười nhạo, cũng không tiếp lời, trong lòng thầm mắng, ngang ngược cái gì, hãy chờ lấy, ông đây không thèm sống mái với ngươi, loại chuyện này cứ giao cho người trẻ tuổi!
...
Ma Võ.
Tháng 4, Ma Võ sắp đến mùa tốt nghiệp.
Bây giờ, dù Ma Võ cần lưu lại một số anh tài, nhưng cũng sẽ không lưu lại toàn bộ.
Bốn bộ bốn phủ đều cần nhân viên.
Mà hiện tại Phương Bình cũng phóng tầm mắt nhìn tam giới, chứ không phải chỉ mình Ma Võ, không còn bài xích thầy trò Ma Võ rời khỏi trường học, tìm con đường khác như trước đây.
Chỉ cần còn ở Trái Đất thì chính là anh tài nhân loại!
Hơn nữa, bây giờ cũng không còn hạn chế nhất định phải học đại học 4 năm thì học viên mới có thể tốt nghiệp, học viên cấp 6 có thể tự do lựa chọn tốt nghiệp.
Đúng vậy, cấp 6.
Võ Đại năm xưa khó xuất hiện một võ giả trung cấp, hiện ở Ma Võ, cấp 6 mới có thể lựa chọn tốt nghiệp, đương nhiên, sinh viên năm 4 dù cấp mấy thì học viên cũng có thể tốt nghiệp.
Ma Võ, hiện gần như không tìm thấy học viên sơ cấp.
Ngay cả sinh viên đại học năm nhất, cũng nhập học được gần một năm rồi.
Năm ngoái mở rộng chiêu sinh, số lượng sinh viên mới không ít, nhưng Ma Võ đều chọn nhóm ưu tú nhất, tài nguyên ở Ma Võ vô hạn, Phương Bình lại dung hợp Ma Võ, thực lực các học viên hầu như tăng lên rất nhiều. Không chỉ vậy, bây giờ ngay cả học viên cao cấp cũng không còn hiếm nữa.
"Ba năm rồi!" Phương Bình khẽ cảm khái, hết sức xúc động.
Ròng rã ba năm!
Tháng 4 năm 2008, mơ hồ đi tới thế giới này, ba năm, hắn đã đi con đường mà người khác cả đời cũng khó đi được.
Ba năm này, học được rất nhiều, mất đi rất nhiều.
Trước kia khi mới tới, mộng tưởng trở thành người giàu nhất thế giới, bây giờ lại không còn có ý nghĩ đó nữa.
Thế giới mà hắn tới cũng không phải thế giới hòa bình, mà là thế giới chiến tranh.
Ba năm qua, tận mắt chứng kiến vô số người tử vong, Phương Bình dần dần trưởng thành.
Phương Bình vừa hạ xuống đất không lâu, có người sau lưng hưng phấn nói: "Phương Bình, gốc cây có kết quả không? Chúng ta đi chặt một ít cành để chế tạo binh khí...
Phương Bình không quay đầu lại, đáp: "Ngươi cảm thấy ngươi là đối thủ của Thánh Nhân thì có thể thử"
"..." Lý Hàn Tùng ngượng ngùng nói: "Ta nào được"
"Ngươi làm được!" Phương Bình cười tủm tỉm nói: "Lần này, ta đã nhìn thấy bá đạo của Bá Thiên Đế! Một lời không hợp, đánh vào Thiên Đình, chiến chín Hoàng! Đầu Sắt, ngươi nói ngươi là chuyển thế của Bá Thiên Đế sao? Ta thấy ngươi còn kém Bá Thiên Đế xa tít tắp"
Lý Hàn Tùng buồn bực: "Ai nói ta là Bá Thiên Đế chứ? Ta là Lý Hàn Tùng mà? Ta mới là 23 tuổi, có thể có thực lực như thế này, đã không tệ rồi!"
Nói xong, Lý Hàn Tùng cười lớn nói: "Phương Bình, ngươi đi mấy ngày nay, ta lão Vương và lão Diêu đã tiến bộ không ít! Ta cho ngươi biết, đi ngược đại đạo mạnh lắm luôn, ta cảm giác còn chưa vào cấp 9, nhưng ta cảm thấy hiện ta có thể chiến đỉnh cấp 9!"
"Đi ngược đại đạo.." Trước đó, Phương Bình không hỏi nhiều, bây giờ nghĩ một chút, vừa đi vừa hỏi: "Đi ngược đại đạo, bản nguyên có tăng cường không?"
"Có!" Lý Hàn Tùng tươi cười nói: "Chẳng những có, cảm giác còn tăng cường mạnh hơn một chút! Còn nữa, lão Vương nói, bảo chúng ta thử mở cửa tam tiêu, đồng thời đi ngược đại đạo!"
"Hở?"
"Ý là một lần đi ba con đường!" Lý Hàn Tùng ngập ngừng: "Ta hỏi lão Vương, như vậy có phải sẽ chậm trễ hay không, hắn nói sẽ không, thật ra... đi ngược đại đạo của cửa tam tiêu, cuối cùng vẫn là một con đường! Hiện hắn rất kỳ lạ, Phương Bình, hắn sẽ không bị Chiến Thiên Đế đoạt xá chứ?"
Dứt lời, lại nói: "Còn nhớ lần trước ta đã nói với ngươi không? Khi chúng ta gặp phải tuyệt đỉnh của tà giáo, lão Vương bắn ra một mũi tên khiến bóng mờ Chiến Thiên Đế bật ra, lập tức giết chết vị tuyệt đỉnh đó, Phương Bình, ngươi nói..
"Không sao!" Phương Bình xua tay, nhưng nhíu mày, hỏi: "Lão Vương đâu?"
"Gần đây ở Nam Giang dẫn thầy trò Nam Võ lịch luyện"
"Lão Diêu thì sao?"
"Hắn? Hắn cũng dẫn người ra ngoài lịch luyện"
"Ngươi thì sao?"
"Ta.." Lý Hàn Tùng ngượng ngùng, cười khan nói: "Ta không phải chờ ngươi trở về sao?"
"Có việc gì à?"
Lý Hàn Tùng thở dài: "Có việc! Trừ Thần Khải, ta vẫn chưa có binh khí, lần trước chẳng phải Vương Nhược Băng nói, Thần Khải của ta có găng tay sao? Ta đã thử thật lâu, vẫn không làm sao khiến nó xuất hiện, ngươi nói xem, ta có cần thỉnh giáo cô ta một chút hay không?"
"Cô ta chưa chắc đã biết, có thể là lực khống chế của ngươi không đủ"
"Ta cũng nghĩ thế." Lý Hàn Tùng gật đầu, do dự một chút, vẫn nói: "Thật ra ta muốn hỏi chuyện lão Tần, đã nhiều ngày không gặp hắn, lần này ta nghe nói... hắn ở địa quật săn giết một vị cường giả đỉnh cấp, Vũ Đạc của Bình Dục Thiên, đó là cường giả bản nguyên chặng mười...
Kết quả tên này lóe lên một cái rồi biến mất, nghe nói bị trọng thương, Phương Bình, hắn sẽ không chết chứ?"
Việc này, thật ra mới xảy ra hôm qua.
Tần Phượng Thanh ở địa quật lóe lên một cái rồi biến mất, săn giết một vị cấp 9 đỉnh cấp, cường giả nằm trong top 30 của bảng xếp hạng cấp 9. Bản thân cũng bị trọng thương, nghe nói bị người đuổi giết, hiện không biết tung tích.
Lý Hàn Tùng nghe được tin tức này, đợi suốt một ngày, đến tận khi Phương Bình trở về mới vội hỏi một câu. Quan hệ giữa hắn và Tần Phượng Thanh khá tốt, quen nhau từ rất sớm.Năm đó, khi đi địa quật, khi đi Giới Vực, hai người cùng đi Hư Lăng động thiên, cũng thành bạn tri kỷ. Hiện nghe nói Tần Phượng Thanh bị người đuổi giết, không rõ sống chết, hắn cũng cảm thấy lo lắng.
"Hắn?" Phương Bình dừng bước, suy nghĩ một chút nói: "Chắc là không dễ dàng chết như vậy, nhưng... có lẽ có ý định tự tử"
"Cái gì?"
Phương Bình bật cười lớn: "Ta đã nhìn thấy hắn ở tổng bộ tà giáo.."
"Hắn chắc là đi săn giết giáo đồ tà giáo!" Lý Hàn Tùng lập tức nói tiếp.
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Đừng vội giải thích cho hắn, ta không nói hắn là giáo đồ tà giáo, tên này nổi tiếng liều lĩnh, ăn xong nhà trên ăn đến nhà dưới.
Có lẽ hắn hợp tác gì đó với Lôi Đình Đế Tôn, có thể là muốn đi Ngộ Đạo Nhai, giết người, có lẽ cũng để chứng minh gì đó.
Nhưng... trước khi đi, tà giáo gần như đã bị hủy diệt, Ngộ Đạo Nhai kia cũng chưa chắc có đồ tốt. Hơn nữa có lẽ hắn không có khả năng đi vào, không có thực lực tuyệt đỉnh, không có cách nào mở ra đường nối để vào. Ngươi nói xem, bây giờ hắn có muốn tự tử hay không?"
" Lý Hàn Tùng gượng cười, chắc là muốn tự tử chết quách cho rồi.
Nếu thật sự là vì hoàn thành nhiệm vụ, đi giết một cấp 9 chặng mười, sau đó bị trọng thương, bị đuổi giết, suýt nữa chết rồi, kết quả đến tà giáo, ngay cả cửa chính cũng không thể vào, không muốn chết mới là lạ!
"Vậy hắn sẽ không chết chứ?"
"Không biết.
Phương Bình tiếp tục cất bước: "Hắn đi con đường của hắn, ngươi cũng bớt suy nghĩ đi, hắn đã lựa chọn tự mình đi, vậy cứ để tự hắn đi đi!"
1829 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận