Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1433

Tưởng Nguyên Hoa khó hiểu, Phương Bình tuổi còn trẻ, lấy đâu ra nhiều âm mưu quỷ kế như vậy.
Thời khắc này, mấy vị cấp chín đã có nhận thức chung rõ ràng về Phương Bình!
Mặt dày gian xảo!
Hắn có thể sống tốt đến mức này, đúng là cũng có đạo lý.
Bọn họ cũng có giao lưu với người bên ngoài, Trương Đào che chở tên này đã là chuyện công khai rồi. Không chỉ Trương Đào, bọn họ quen biết không ít cường giả Tông sư, mỗi lần nhắc đến Phương Bình, cũng là lời hay không ngừng.
Thằng nhóc này lúc tùy tiện thì tùy tiện vô cùng. Lúc nên biết điều thì cũng vô cùng biết điều. Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Tưởng Nguyên Hoa bỗng nhiên không quá muốn nói chuyện với Phương Bình, cái tên này không phải người tốt.
Tô Hạo Nhiên lại nhìn Phương Bình thật lâu, thằng nhóc này... Nói đến cũng là một nhân tài, nếu thành đôi với Tố Tố nhà mình...
Tô Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, cũng không nói gì.
Phương Bình tuy rằng gây rắc rối không ngừng, nhưng năng lực đúng là rất mạnh, bối cảnh cũng lớn. Xuất thân là người bình thường, vào giới võ đạo hai năm, tự mình trở thành Tông sư không nói, sau lưng còn lôi kéo được rất nhiều cường giả ủng hộ, đây không phải là chuyện đơn giản.
Nhìn mấy người ở đây đi, Vương Kim Dương, Lý Hàn Tùng, Diêu Thành Quân, ai mà không phải là người xuất chúng. Nhưng sau khi bọn họ đi vào, ai cũng xem Phương Bình như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Có thể thuyết phục thiên kiêu thiên tài đồng lứa, đó mới thật sự là lợi hại.
Đám người Vương Kim Dương có phục những người khác không? Cấp chín cũng chưa chắc có thể làm cho bọn họ phục!
Hơn nữa Ma Võ cũng có không ít cường giả, Trương Đào cũng che chở bọn họ, Phía quân đội, Lý Đức Dũng cũng khá thân với Phương Bình. Phía các võ đại, không ít Tông sư cũng có quan hệ tốt với hắn.
Cẩn thận tính toán, đừng thấy Phương Bình không nổi danh lắm, nếu thật sự phải liều mạng, triệu tập ba mươi, năm mươi Tông sư cũng không khó khăn gì.
Bọn họ không nói nữa, Vi Dũng ra hiệu cho một vị trung niên cấp bảy bên cạnh. Người khác mặc kệ, con cháu nhà họ Vi không được đánh cược thiên tài địa bảo, luận bàn thì được, không cho đặt tiền thưởng.
Thành Trấn Tinh có rất nhiều thứ tốt, đó cũng là do bọn họ và lão tổ khó khăn lắm mới lấy được, cũng không thể để đám nhóc con này chà đạp. Còn những nhà khác không có trưởng bối can ngăn thì, đó là chuyện nhà bọn họ, có thua cũng đừng trách ai.
Không nói chuyện này nữa, sau khi đi qua tháp võ đạo, lại đi dọc theo con đường đá xanh một lát, phía trước, một kiến trúc trông như cung điện hiện ra ở trước mặt mọi người.
Tô Hạo Nhiên mở miệng nói: "Bên này là phòng họp, cũng là nơi mà các lão tổ sẽ triệu tập mọi người đến họp. Lần này mời mấy vị đến, có một số việc vẫn phải nói rõ ràng, để tránh khỏi tạo thành hiểu lầm. Hơn nữa, chúng ta cũng đã mời mấy vị võ giả phục sinh đến..."
Khi ông đang nói chuyện, Tần Phượng Thanh vội vàng chạy tới, cầm mười mấy tờ giấy trên tay, tỏ vẻ vui mừng. Mãi đến khi nhìn thấy Phương Bình, hắn mới che giấu vẻ vui mừng, nhét hết giấy vào trong người.
Những thứ này đều là thư khiêu chiến, đánh cược cái gì đều viết rõ rõ ràng ràng. Hắn cũng đã nói xong rồi, sau khi bận việc xong sẽ đi luận bàn. Hắn muốn lấy hết toàn bộ chiến lợi phẩm lần này.
Tần Phượng Thanh đắc ý trong lòng, đám Phương Bình là cấp bảy, có lúc cũng không dễ xử lí lắm, hắn mới cấp sáu, có nhiều cơ hội ra tay hơn nhiều. Phương Bình liếc hắn một cái, cũng mặc kệ.
Ngươi thật sự cho rằng ngươi thắng chắc sao? Nếu ta không cho ngươi chỗ tốt, giúp ngươi khôi phục, ngươi cứ đánh như thế thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người đánh chết.
Nếu muốn thắng thì phải thành thật giao lợi ích ra, đừng nghĩ có thể chiếm hết toàn bộ. Ngươi làm tay chân, ta làm hậu trường, cũng rất tốt. Dù sao mình là Tông sư, cũng không thể tùy tiện xuống đài làm chuyện này, khiến người chê cười.
Tô Hạo Nhiên liếc nhìn bọn họ, có chút bất đắc dĩ, cũng không quan tâm Tần Phượng Thanh, tiếp tục nói: "Chúng ta vào đi thôi, các gia tộc khác sẽ đến sau. Võ giả phục sinh đến cấp bảy mới đến thành Trấn Tinh, vẫn đúng là hiếm thấy..."
Tô Hạo Nhiên cũng không biết nghĩ tới điều gì, hơi xúc động. Võ giả phục sinh muốn tu luyện cũng không đơn giản như vậy. Có một số võ giả phục sinh có lẽ sẽ sống một cuộc đời bình thường, rồi chết già.
Phương Bình còn trẻ, tu luyện đến trình độ này mới đến thành Trấn Tinh, hơn nữa sau lưng còn có Võ Vương chống đỡ, có một số việc, không thể làm như thông lệ được nữa. Nếu không phải như thế, hà tất ba vị cấp chín phải tự mình đứng ra tiếp đón.
Đến cao cấp, mọi chuyện đều sẽ thay đổi, đối với võ giả phục sinh trung cấp, không quan tâm tình huống thế nào, bọn họ nói cái gì thì chính là cái đó, đâu có thèm để ý.
Phương Bình cũng không tiếp lời, cùng mọi người đi đến phòng họp. Còn chưa tiến vào đại sảnh, sắc mặt Phương Bình đã thay đổi.
Ngoài đại sảnh, có mấy bức tượng điêu khắc cao đến hơn mười mét, đều không có mặt mũi, đây là tượng của tuyệt đỉnh thành Trấn Tinh?
Phương Bình nhìn xung quanh, 12 bức tượng điêu khắc đều làm từ đá năng lượng. đá năng lượng to như vậy, Phương Bình hầu như chưa từng gặp, ở mỏ khoáng vương thành cũng không có viên đá năng lượng nào to và hoàn chỉnh đến thế. Hơn nữa, phía trên còn dấu vết năm tháng để lại.
Rất nhiều năm trước, những bức tượng này, là đá năng lượng đã hao hết năng lượng sao? Có lẽ trước đó chính là đá năng lượng tràn đầy sức mạnh!
12 bức tượng... Phương Bình hơi nghi ngờ, Dương gia lão tổ hy sinh, nên tượng của ông ta bị dẹp bỏ? Thành Trấn Tinh thực tế vậy luôn ư?
Phương Bình đang suy ngẫm nhìn những bức tượng, Tô Hạo Nhiên lại không có ý giải thích. Rất nhanh, mọi người tiến vào một cái sảnh lớn trống trải.
Sảnh lớn rộng mênh mông, phía trước sảnh là 13 vương tọa làm bằng đồng xanh cao lớn sừng sững. Phương Bình liếc mắt nhìn, không cần đoán cũng biết đây là chỗ ngồi của 13 vị cường giả tuyệt đỉnh. Tuy những người này chưa chắc sẽ đồng thời cùng xuất hiện, nhưng chỗ ngồi đã được chuẩn bị sẵn rồi.
Dưới 13 vương tọa là một số chỗ ngồi được sắp xếp ở hai bên. Đám người Tô Hạo Nhiên vào cửa, không trực tiếp ngồi xuống, mà là chắp tay về phía vị trí 13 vương tọa. Đám người Phương Bình cũng nhập gia tùy tục, cùng chắp tay hành lễ.
Tô Hạo Nhiên hành xong lễ, giải thích: "Các lão tổ cũng không phải là người của thời đại này, trước thời đại tân võ, tuyệt đỉnh chính là vương giả chân chính, nên vẫn cần phải làm chút lễ nghi."
Phương Bình lý giải, gật đầu cười nói: "Tô lão không cần phải nói, dù có là hiện đại thì cũng thế.
Đối với cường giả tuyệt đỉnh, Phương Bình chỉ có khâm phục và tôn kính. Tọa trấn Ngự Hải Sơn mấy trăm năm, nếu đổi thành ta, hiện tại ta cũng không dám nói ta đến tuyệt đỉnh là có thể làm được. Mặc dù có một số cường giả tuyệt đỉnh già mà không đứng đắn, nhưng mà ta vẫn rất khâm phục..."
Đám người Tô Hạo Nhiên cứng cả người!
Thằng nhóc ngươi đang nói ai hả?
Phương Bình cười khan nói: "Giỡn thôi mà. Bộ trưởng rất tốt, ta đâu có nói Bộ trưởng đâu, Bộ trưởng đối xử với ta còn hơn con trai ruột, Phương Bình chỉ có cảm động và biết ơn, sao sẽ nói xấu ông ấy chứ…”
Đám người Tô Hạo Nhiên tiếp tục duy trì tư thái cứng ngắc.
Thằng nhóc này… hình như đang muốn ra oai phủ đầu bọn họ? Tuy thằng nhóc này nhận mình là con trai lão Trương... vấn đề là, thân phận của Trương Đào cao, bối phận cao, trong chớp mắt bối phận của Phương Bình đã cao hơn hẳn.
Vậy mấy đứa cháu của Trương Đào gặp Phương Bình phải gọi hắn là gì?
Bọn họ vừa dở khóc dở cười vừa có chút chấn động. Nói thật, bọn họ cũng không hiểu quan hệ giữa Phương Bình và Trương Đào lắm. Chỉ biết là Trương Đào che chở Phương Bình, là vì ông coi trọng thiên phú của Phương Bình. Nhưng với giọng điệu này của Phương Bình, thái độ như người một nhà kia, thì quan hệ giữa hai người chắc là thân thiết hơn bọn họ nghĩ.
Phương Bình nhìn bọn họ, trong lòng oán thầm, dọa chết các ngươi!
Hắn đã quyết định rồi, nhất định phải dùng thanh danh của lão Trương để hù người khác. Ở thành Trấn Tinh, hắn thật sự không quá an tâm, nơi này có quá nhiều cường giả!
Có không ít cấp chín, cấp tám cũng có rất nhiều. Ở đây, nếu bọn họ không kiêng kỵ Trương Đào, có một số việc chưa chắc sẽ ung dung thoải mái như vậy. Tên tuổi của Võ Vương, giống như Trương Đào đã từng nói, vẫn đáng giá.
Cấp chín thành Trấn Tinh khách khí với mình như vậy, cũng không phải là vì Ma Võ. Ma Võ dù có mạnh mẽ đến đâu, thì chân chính có chiến lực cấp chín cũng chỉ có lão Ngô và lão Lý đầu, còn không đáng để thành Trấn Tinh coi trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận