Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2521: Thuận Lợi (2)

Phương Bình đã sớm nhìn thấu đám ngụy quân tử này! Tự cho là đúng, tự nhận là tiên là thần, tự cao tự đại, bọn họ cho rằng bọn họ có thể làm chủ vận mệnh của nhân loại?
Buon cuoi!
Chính lúc này, Phương Bình lập tức bạo phát lực lượng tinh thần, phá hủy lực lượng tinh thần của một yêu thú cấp sáu đang đi lang thang phía sau cổng lớn.
"Gào!" Con yêu thú này bỗng nhiên phát điên, điên cuồng đâm vào con đường dẫn đến cổng lớn cách đó không xa.
Thấy cảnh này, mấy vị võ giả gác cổng dồn dập nghiêng đầu nhìn lại.
Nhìn thấy con yêu thú hai mắt đỏ lên, một trong hai vị võ giả cấp bảy lên tiếng, thấp giọng mắng: "Lẽ ra nên đánh đuổi hết lũ yêu tộc này! Suốt ngày láo nháo, phiền không thể tả, để chúng nó ở tiên cung, tiên cung chẳng được an bình!"
Mắng thì mắng, người này vẫn nhanh chóng phân phó: "Đi trấn áp nó! Đừng để nó quấy rầy sự thanh tĩnh của trưởng lão và các chấp sự đại nhân!"
Hai vị võ giả cấp sáu nghe vậy, lập tức chạy về phía bên kia.
Một vị võ giả cấp bảy còn lại, thấy bọn họ đi rồi, bất đắc dĩ nói: "Gần đây tâm tình của trưởng lão không tốt lắm, các chấp sự đại nhân cũng không vui vẻ gì, chỉ sợ lần này chúng ta lại bị rầy la.."
Về phần yêu thú cấp sáu phát điên... Yêu thú sơ trung cấp trí tuệ không cao, phát điên cũng không có gì bất ngờ.
Ở thiên cung lâu ngày, những yêu tộc này cũng bị kìm nén. Phát tiết một chút... Cũng không phải chuyện gì lớn.
Hai người trò chuyện, tầm mắt cũng nhìn về phía bên kia, con yêu thú cấp sáu kia không yếu, hai vị võ giả cấp sáu bó tay bó chân, trong thời gian ngắn không bắt được nó.
Thấy cảnh này, hai người thầm mắng vô dụng một câu, nếu để động tĩnh lớn hơn thì các vị đại nhân sẽ để ý mất.
Hai người cũng không nghĩ nhiều, lập tức chạy về phía bên kia.
Sau lưng bọn họ, bóng người Phương Bình như ẩn như hiện, lấp lóe không ngừng, như bóng với hình, theo sau bọn họ.
Rất nhanh, hai vị võ giả cấp bảy đã thu phục được con yêu thú cấp sáu này, không đánh chết, nhìn có vẻ là muốn áp giải đến ngoại môn.
Phương Bình mặc kệ bọn họ, cũng không ra tay với bọn họ. Qua khỏi cổng lớn, ngoại trừ phải đề phòng tuyệt đỉnh, hắn không cần phải để ý tới những người khác.
Phương Bình đi thẳng đến hồ bất diệt!
Vị tuyệt đỉnh ngủ say là mục tiêu đầu tiên của hắn. Lão già cổ xưa đó mà tỉnh lại thì có uy hiếp rất lớn. Nhưng nếu đối phương ngủ say thì có lẽ mình có thể dễ dàng tiêu diệt được đối phương.
Đương nhiên, không thể triệt tiêu diệt, bằng không đại đạo vỡ ra, sẽ bị người phát hiện ngay.
Lưu lại một chút lực lượng tinh thần thì không thành vấn đề.
Phương Bình tính toán rõ ràng, nhanh chóng phá không rời đi. Trên đường gặp phải ai cũng cố gắng tránh đi.
Một lát sau, nơi được canh phòng nghiêm ngặt hiện lên trước mặt Phương Bình.
Đó là một đại viện! Bên ngoài không có người gác, nhưng có một cánh cổng nhìn như trạm gác. Bên trong, có một vị cường giả cấp chín và một vị cường giả cấp tám canh gác, hai người đang trò chuyện với nhau.
Hai vị cường giả tọa trấn, hiển nhiên, nơi này rất quan trọng.
"Sư huynh, ngươi nói tam trưởng lão đã nhiều năm chưa tỉnh... Có khi nào.."
"Nói cẩn thận!"
Ông lão cấp chín khẽ quát một tiếng, nhanh chóng nói: "Tam trưởng lão bế quan nhiều năm, nếu lần này xuất quan, có lẽ có thể thành Đế Tôn!"
Nói tới nói lui, thực ra bản thân ông lão cũng không tin. Tam trưởng lão đã lớn tuổi, Chân Thần và Đế Tôn đều được đồn là có tuổi thọ vạn năm. Nhưng trên thực tế thì không giống nhau.
Chân Thần có thể sống 8000 năm coi như ngươi may, thực lực mạnh, tiếp cận cấp Đế. Bình thường, Chân Thần hơn 5000 tuổi thì phải thường xuyên ngủ say, nếu không sẽ rất nhanh già yếu.
Mà cường giả cấp Đế, cũng như vậy, thực lực càng mạnh, càng sống lâu.
Đại nạn tuổi thọ cũng chỉ xảy ra với những cấp Đế bình thường.
Càng mạnh mẽ, bản chất sinh mệnh càng mạnh, càng sống lâu, khó mà đi đến đoạn cuối sinh mệnh.
Mà tam trưởng lão của bọn họ đã hơn 7000 tuổi. E là đã sắp đến cuối đời rồi!
Hiện tại ngủ say là cố gắng giữ hơi đến lúc cuối cùng, nếu tỉnh mà chưa thành Đế, e là sẽ phải tử vong.
Nhiều năm trước, đại trưởng lão núi La Phù đã qua đời.
Nhị trưởng lão thì tử trận ở trận Chư Thần Mộ Địa.
12 vị trưởng lão, người thì chết, người thì ngủ say, còn một số vị trẻ tuổi hơn một chút thì đã vào Thiên Phần.
Trong tông môn cũng chỉ còn tam trưởng lão ngủ say và cửu trưởng lão đang chủ trì tông môn là Chân Thân.
Ông lão nói một câu, sau đó không lên tiếng nữa, nhưng lực lượng tinh thần dập dờn. Phương Bình trốn ở bên ngoài cũng thả lực lượng tinh thần ra để nghe hai người truyền âm. Bây giờ Phương Bình đã biết vì sao lão Trương lại thích nghe trộm. Nghe trộm người khác truyền âm là một chuyện rất thoải mái. "Sư đệ, bây giờ trong tông môn, cửu trưởng lão chủ trì tông vụ. Đệ cũng biết tính cách của cửu trưởng lão tính cách, nhìn như không quan tâm gì, song, tâm tư âm trầm, ít nói đỡ sai! Tam trưởng lão là sư tôn của cửu trưởng lão, cẩn thận bị nắm nhược điểm."
"Đa tạ sư huynh nhắc nhở, vừa rồi sư đệ nhất thời bị váng đầu.."
Trung niên cảm ơn một câu, lại tiếp tục: "Sư huynh, gần đây trong tông có chút dị thường, lúc trước bên ngoài có võ giả tấn công phong cấm, nhưng cửu trưởng lão chỉ bảo chúng ta bảo vệ tông môn, không cho người khác ra ngoài... Chuyện này..."
"Đại khái là không muốn xảy ra xung đột với Nhân Gian! Có người nói kẻ tấn công phong cấm là võ giả Nhân Gian. Ma đầu Nhân Gian gan to bằng trời, bây giờ tông chủ không ở đây, cửu trưởng lão làm việc cẩn thận cũng không sai. Chỉ là hơi mất mặt tông môn, nhưng chúng ta chỉ là chấp sự, chuyện này không đến lượt chúng ta phải lo" "Không phải, ta nghe nói, gần đây hai vị sư huynh Thanh Vân, Thanh Minh vẫn luôn ở điện trưởng lão không ra ngoài, sư huynh, huynh nói xem, có phải cửu trưởng lão đang có mưu đồ gì đó?"
"Chớ xen vào việc của người khác!"
"Sư huynh, không phải là xen vào việc không đâu, chúng ta cũng phải suy tính cho bản thân một chút. Chúng ta tuy bị phong ấn nhiều năm, nhưng tuổi thọ cũng sắp đến cực hạn rồi! Nếu còn không thành Chân Thần, chỉ sợ huynh đệ chúng ta đều sẽ chết già!"
"Đệ muốn làm cái gì?"
"Đệ chỉ hơi tò mò cửu trưởng lão rốt cuộc muốn làm cái gì. Cửu trưởng lão nhất định là muốn thành Đế. Mà bây giờ... Có người nói, có người nói đại đạo ở Nhân Gian đã buông lỏng, huynh nói có phải trưởng lão muốn thừa cơ đến Nhân Gian chứng đạo không? Người ở bên ngoài liệu có liên quan đến chuyện này không?" "Liên quan đến chuyện này sao? Lẽ nào trưởng lão muốn kết thân với võ giả Nhân Gian, mượn cơ hội và Nhân Gian? Nhưng trước đó tông chủ đã ra tay với Võ Vương của Nhân Gian..."
Hai người vẫn còn nói chuyện, bị phong ấn mấy ngàn năm, hiếm khi được tỉnh táo, hai người nói khá nhiều.
Phương Bình nghe xong, thu hoạch không nhiều, nhưng có vài điểm khiến hắn quan tâm.
Thứ nhất, trong điện trưởng lão có hai cấp chín không ra ngoài.
Hắn cảm ứng được, nhưng hơi ngần ngại, hơn nữa, bên kia có một vị tuyệt đỉnh, hắn không dám tra xét cẩn thận.
Thứ hai, bên ngoài có người công kích kết giới.Hẳn là Trần Diệu Đình! Ông lão này lại dám tìm đến đây, hẳn là ông ấy đã phát hiện ra cái gì, nếu không thì với tính cách của Trần Diệu Đình, ông ấy sẽ không tùy tiện tiến vào Giới Vực.
"Lão già này, không trở lại, cũng không báo cho mình, một thân một mình đến đây..."
Phương Bình thầm than một tiếng. Hắn hiểu suy nghĩ của Trần Diệu Đình. Phương Bình... Không thể dễ dàng mạo hiểm ở nơi này.
Đến núi La Phù, một khi bị lưu tại núi La Phù, hoặc là xảy ra đại chiến, bị những cường giả khác vây quanh, Phương Bình rất có khả năng bị vây giết ở đây.
Nếu ở trên Trái Đất, nhóm cường giả kia mới không dám dễ dàng lẻn vào Trái Đất mạo hiểm.
"Hồ đồ! Một cấp chín yếu vừa mới đột phá đã đến Giới Vực, muốn chết sao?" Phương Bình mắng thầm trong lòng.
Trước lúc đến, hắn không cảm ứng được hơi thở của Trần Diệu Đình, ông ấy hẳn là đã trốn đi, không xuất hiện ở gần đó.
Khả năng cao là... đã trốn đi rồi. Nhưng đây cũng là một chuyện nguy hiểm, không biết ông ấy làm sao chịu được sự ăn mòn của Cấm Kỵ Hải.
1720 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận