Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1111

"Cường giả tuyệt đỉnh mạnh hơn ta nghĩ, có lẽ hất tay có thể hủy diệt một quật! Nhưng bọn họ không dám, không thể... Tâm tình của Lý Chấn và Trương Đào bây giờ là như thế nào?"
Trong đám người, Phương Bình nhìn Lý Chấn và Trương Đào trầm mặc, bỗng nhiên thất thần.
Là không đáng kể?
Hay là phẫn nộ và không cam lòng?
Thực lực bọn họ vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn những Tông sư này chịu chết! Những người đã hy sinh, thậm chí còn có người thân và học trò của tuyệt đỉnh.
Ít nhất, Phương Bình biết, Trương Đào có con cái tử trận ở địa quật, Lý Chấn... hắn không rõ, nhưng hình như cũng có.
Cường giả tuyệt đỉnh, thần thủ hộ của nhân loại, cường giả tối cao.
Khi con cái bọn họ tử trận ở địa quật, có lẽ bọn họ đang ở ngay bên ngoài, ở ngay Ngự Hải Sơn nhìn cảnh này phát sinh, nhìn bọn họ chết đi, những người này có suy nghĩ gì?
"Bởi vì chúng ta quá yếu rồi!"
"Bởi vì chúng ta cầu sinh trong kẽ hở!"
"Nổ vương thành, diệt cấp chín... thu hoạch cá nhân có lẽ rất lớn, nhưng đối với thế cuộc của toàn thể nhân loại, hoàn toàn không có chút trợ giúp nào!"
"Thực lực, thực lực mới là căn bản, thực lực của tuyệt đỉnh!"
"Không, đỉnh cao nhất cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân của mình chết đi, không thể ra tay giúp đỡ. Mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, ta không cách nào nhịn được, ta không thể trơ mắt nhìn người nhà, bạn bè chết đi trước mặt ta, ta không thể chấp nhận việc có năng lực nhưng không thể cứu viện!"
Đi Thiên Nam địa quật một chuyến, Phương Bình thu hoạch rất nhiều, nhưng hắn càng khát vọng tăng mạnh thực lực!
Hắn từng cho rằng, đến cấp sáu, hắn đã rất mạnh rồi, thiên kiêu đời này, Tông sư trong tầm tay.
Nhưng Phương Bình hiểu rõ, hành trình dưới địa quật lần này hắn đã làm được những gì.
Nếu không phải có các Tông sư ở phía trước dẫn dụ đám cường giả kia, dù hắn có thu lại khí tức thì làm sao vào được thành Sắc Vi?
Nếu không phải người thành Trấn Tinh và Sắc Vi Vương ác chiến với nhau, nào đến lượt một tên cấp sáu như hắn được lợi?
Nếu có thực lực, hắn sẽ trực tiếp đánh giết những người này, đó mới là bản lĩnh thực sự!
Không cần run sợ như đi trên băng mỏng, không cần phải tính kế nhiều như vậy, cứ đánh thẳng một đường, đây mới là thực lực.
Một khi cường giả nhân loại toàn bộ ngã xuống, một mình Phương BÌnh thu lại khí tức, thay đổi khí tức, hắn có thể bảo vệ bao nhiêu người?
Những người hy sinh ở đây hôm nay là những cường giả xa lạ này, nếu ngày sau là người quen thì sao!
Vì sao đang yên đang lành, lão Lý lại bước lên con đường vạn đạo hợp nhất, vì sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Phương Bình hơi thất thần.
Phía trước, hai vị tuyệt đỉnh cũng hơi thất thần. Một trận chiến ngã xuống hơn 20 vị Tông sư, cuộc sống như thế này, tháng nào năm nào mới kết thúc.
Không biết nghĩ đến điều gì, Lý Chấn bỗng nhiên trầm giọng nói: "Rồi sẽ có ngày chúng ta thanh toán món nợ này! Lý Chấn ta chỉ chiến đời này!"
Sắc mặt Trương Đào bình tĩnh, hồi lâu mới nói: "Đừng để lại hậu họa này cho con cháu đời sau, chúng ta phải kết thúc tất cả những thứ này!"
"Tất thắng!"
Lúc này, hai vị tuyệt đỉnh đang cao giọng gào thét!
Phẫn nộ bao nhiêu thì có bấy nhiêu không cam lòng và đau thương!
Mong sao chiến tranh hãy kết thúc ở đời của bọn họ, để con cháu đời sau không cần phải tiếp tục chịu đựng máu và nước mắt nữa, chỉ chiến đời này!
"Tất thắng!"
Thời khắc này, vô số người cao giọng gào thét!
...
Hiện trường lễ truy điệu cũng là nơi tổ chức tiệc chúc mừng.
Các Tông sư muốn cùng chúc mừng với những đồng bào đã hy sinh.
Cái gọi là tiệc chúc mừng chính là nốc rượu vô hạn, rượu ủ lâu năm chất thành núi, không có thức ăn, chỉ có rượu.
Không say không về!
Võ giả khó say!
Đến cấp cao, nào có chuyện say rượu, dù rượu có mạnh đến mức nào, dù không cần vận công, cứ nốc rượu vào, nội tạng đã được cường hóa cũng có thể chớp mắt phân giải những thứ này.
Uống rượu không say người tự say!
Các Tông sư có lẽ đầu óc vẫn tỉnh táo, nhưng mỗi người đều say rồi, mượn rượu say để gào khóc để thỏa sức điên cuồng.
Có người cao giọng ca vang, tiếng như sói tru.
...
Say rượu là cái cớ để phát tiết, là cơ để gây sự.
Có một số người say rồi thì mượn cơ hội phát tiết.
Có một số người say rồi thì muốn đi gây sự.
Một vị thiếu niên tóc dài tới eo, mượn cớ say rượu, đến nắm lấy cổ áo Phương Bình, chất vấn: "Nói, ngươi rốt cuộc đã giấu đi bao nhiêu thứ tốt?"
Phương Bình bình tĩnh mà nhìn hắn, một lát mới nói: "Ngươi say rồi?"
"Đúng! Ta say rồi!"
"Thần trí không tỉnh táo rồi?"
"Đúng, đến khi tỉnh rồi, cái gì cũng không nhớ, ngươi mau nói ta biết, ngươi ẩn giấu bao nhiêu thứ tốt rồi..."
"Ầm!"
Phương Bình đấm vào mắt hắn một cái, cười híp mắt nói: "Nếu say rồi, tỉnh lại cái gì cũng không nhớ, vậy khẳng định cũng sẽ không nhớ rõ người nào đánh ngươi, đúng không? Nếu còn nhớ, thì do ngươi khiêu khích một vị võ giả cấp cao hơn người, biết sai còn làm, tội càng nặng, đáng bị đánh!"
Dứt lời, Phương Bình lại đấm thêm một quyền!
Đánh tới cuối cùng, Tần Phượng Thanh gào thét trong đau đớn, chật vật thoát đi.
Hắn chỉ tò mò Phương Bình giấu đi bao nhiêu thứ tốt mà thôi, tên khốn này lại không theo kịch bản, trước mặt nhiều Tông sư như vậy lại điên cuồng đánh hắn, quá mức không nhân tính!
Đánh Tần Phượng Thanh bỏ chạy, lão Lý cũng tham dự tiệc chúc mừng, ông tiến đến, cười híp mắt hỏi: "Nhóc, nói ta biết, ngươi giấu bao nhiêu thứ đi rồi hả?"
Người khác không biết nhưng ông biết Phương Bình có nhẫn chứa đồ.
Với tính cách của thằng nhóc này, chắc chắn sẽ không lấy hết ra ngoài.
Phương Bình cười, nhìn hai vị cường giả tuyệt đỉnh đứng cách đó không xa đang chống cằm, lỗ tai giật giật.
Lão Lý hiểu rõ, cười he he nói: "Về rồi nói."
...
Những người này đang mượn rượu giải sầu, điên cuồng.
Cách đó không xa, Lý Chấn và Trương Đào cũng đang chậm rãi nhấm nháp rượu không rõ mùi vị.
Uống một lát, Trương Đào mở miệng nói: "Ngô Khuê Sơn có hy vọng lên cấp chín, có muốn phụ một tay hay không? Hình Khai Văn tử trận, trước kia hắn vẫn thường trú ở Đông Lâm địa quật, hiện tại Ngô Xuyên được tạm thời điều qua đó, nhưng cũng không thể để Ngô Xuyên ở đó mãi được... Để Phạm lão đi Đông Lâm, cho Ngô Khuê Sơn lên?"
"Còn kém một chút..."
"Hắn có thi thể của Sắc Vi Vương. Ngươi và ta liên thủ, lấy ra bản nguyên của Sắc Vi Vương, cho hắn xem con đường cấp chín, sao hả?"
"Bản nguyên chưa diệt?"
"Chưa diệt."
Lý Chấn nghe vậy nghi ngờ nói: "Chuyện này cũng không khó, nói như vậy... không hẳn không có hy vọng. Nhưng mà, không cần ta ra tay chứ?"
Trương Đào khẽ cười nói: "Hai người không phải sẽ nhẹ nhàng hơn sao."
Lý Chấn bật cười, khẽ gật đầu nói: "Vậy thì làm một lần, nhưng cũng chưa chắc sẽ thành công."
"Thử một chút xem, chúng ta giúp một chút mà thôi, dù sao thi thể của thành chủ thành Sắc Vi cũng không phải của chúng ta."
"Ha ha ha..."
Lý Chấn không nhịn được cười, khiến mấy vị trung niên trong Quân bộ hơi bất ngờ, không ngờ, Tư lệnh Lý cũng có lúc cười hài lòng.
...
Võ giả làm việc rất nhanh, trước giờ vẫn không chậm trễ.
Không lâu sau, Phó tư lệnh Quân bộ Lý Đức Dũng đi đến.
Ông trước hết gật đầu chào lão Lý, sau đó mới nhìn Ngô Khuê Sơn nói: "Tư lệnh và Bộ trưởng Trương đã đến khu nghỉ ngơi, họ phái ta đến hỏi thăm xem hiệu trưởng Ngô có hứng thú muốn nhìn con đường phát triển của cấp chín hay không?"
Sắc mặt Ngô Khuê Sơn khẽ động, hơi bất ngờ nói: "Tư lệnh và Bộ trưởng muốn cho ta xem con đường phát triển của cấp chín?"
"Ừm, nắm bắt cơ hội kịp thời, nếu hiệu trưởng Ngô có hứng thú, mời mang theo thi thể thành chủ thành Sắc Vi đến, Tư lệnh và Bộ trưởng tối nay sẽ rời đi rồi..."
"Được, ta biết rồi."
Lý Đức Dũng cũng không ở lại, nhanh chóng rời đi.
Ông vừa đi, lão Lý ngạc nhiên nói: "Lão Ngô, con đường phát triển gì cơ?"
Ngô Khuê Sơn muốn cười, nhưng cố nén ý cười, liếc mắt nhìn Phương Bình còn hơi mơ hồ bên cạnh mình.
Suy nghĩ một chút, Ngô Khuê Sơn mở miệng nói: "Từ cấp tám đột phá đến cấp chín, chủ yếu vẫn chưa rõ con đường tu luyện như thế nào, bởi võ giả cấp chín đều bắt đầu bước lên con đường của chính mình, đương nhiên, ban đầu chỉ là thăm dò con đường mà thôi.
Nhưng con đường võ đạo đi như thế nào, mỗi người đều có con đường riêng, võ giả cấp tám thực ra không có đầu mối gì.
Lúc này, dù có võ giả cấp chín, thậm chí là võ giả tuyệt đỉnh nói cho ngươi biết ngươi nên đi như thế nào, thì con đường này cũng không có tác dụng gì, bởi đi đến bước này, chỉ nói thì không được.
Nhưng nếu có cấp chín hoặc võ giả tuyệt đỉnh đồng ý cho ngươi xem con đường phát triển của võ đạo, vậy thì ít nhiều ngươi sẽ có cảm ngộ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận