Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2043: Lật Mặt Là Sở Trường Của Ta

Phương Bình đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: "Làm càn? Sai rồi! Đây là sự khoan dung cuối cùng của ta! Ta nói rồi, bây giờ thế cuộc đã thay đổi, chúng ta khai chiến với cường giả địa quật ở tiền tuyến, chắc chắn sẽ không cho phép một đám cường giả không rõ địch ta ở phía sau quấy phá! Chúng ta phát hiện người nào, giết người đó! Các ngươi không phải người đầu tiên, cũng chắc chắn không phải người cuối cùng!"
Từ Bính cũng không còn cười nữa, lạnh lùng nói: "Bây giờ nhân gian không còn phân chia tôn ti nữa rồi sao? Một võ giả kim thân lại dám càn rỡ như vậy ở địa bàn của Đại Đế?"
Phương Bình khoanh tay, ngẩng đầu ưỡn ngực, không sợ chút nào.
"Đừng có lảm nhảm nữa! Huyền Minh Thiên nhất định phải tỏ rõ lập trường, là địch hay là bạn, hoàn toàn phụ thuộc vào các ngươi!”
"Nếu là địch, vậy thì giết!"
"Nếu là bạn bè, vậy thì chứng tỏ đi!"
Phương Bình nói xong, lại nói: "Trừ những món bảo vật này, mỗi tháng, Huyền Minh Thiên phải nộp phí cho Nhân Hoàng, mỗi tháng một ngàn quả năng lượng không phân chia cấp bậc! Mỗi tháng cần nộp 5.000 ký gạo, loại được trồng trong ruộng ngoài kia kìa! Với lại, nếu chưa được cho phép, Huyền Minh Thiên tuyệt đối không được phép xuất hiện trên Trái Đất, nếu dám to gan tự ý rời đi, giết không tha!"
"Thằng nhãi ranh!" Tác Giáp nổi giận đùng đùng!
Một tên võ giả kim thân lại dám nói ra những lời này trước mặt Đại Đế!
Phương Bình mặt lạnh nhìn về phía hắn, lạnh lẽo nói: "Nếu ngươi dám to gan nói thêm một câu nữa, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức! Loại võ giả có địch ý với nhân loại như ngươi, đáng chết!"
Hắn rất ghét cái tên này, lúc nào cũng tỏ vẻ võ giả nhân gian toàn là rác rưởi, cái giọng điệu đó khiến hắn khó chịu vô cùng! Loại người đó, dù có mạnh đến đâu cũng không thể giúp được nhân loại! Hắn chỉ có thể chiến đấu vì Đại Đế, vì chính hắn, hắn chắc chắn sẽ không chiến đấu để bảo vệ mấy thứ “rác rưởi”!
Mà đây chính là lý niệm của tà giáo!
Phương Bình bỗng nhiên nhận ra một điều, Đại Giáo Hoàng tà giáo... Có lẽ chính là một lão giả cổ hủ này! Chỉ có bọn họ mới cảm thấy người khác đều là phiền toái, đều là rác rưởi, chết rồi cũng không sao. Người bình thường và tinh anh vốn là hai giai cấp, hai chủng tộc khác nhau!
Cho nên tà giáo mới tôn sùng lý niệm bảo vệ tinh anh, từ bỏ người bình thường. Sự sống còn của mấy tỉ người bình thường có liên quan gì đến bọn họ đâu chứ?
Bây giờ, Phương Bình đã triệt để hiểu rõ lý niệm của bọn họ! Lý niệm không giống nhau!
Nếu như có thể, hắn muốn tìm được điểm chung, bỏ đi bất đồng, lôi kéo một số lão giả cổ hủ, dù sao cũng rất đáng giá. Nhưng có một số người, thật sự không đáng.
Huống hồ, nếu không có thực lực, thì sao có thể đi tìm điểm chung, loại bỏ bất đồng được?
Thực lực mới là sức mạnh thật sự! Giết gà dọa khỉ, lập uy, thể hiện thực lực, tất cả các bước đó đều phải được thực hiện.
Kịch này phải có đủ vai phản diện và vai chính nghĩa!
Phương Bình tỏ vẻ như muốn giết chết Tác Giáp ngay lập tức, khiến tất cả mọi người phẫn nộ, lúc này, Tần Phượng Thanh bỗng nhiên lên tiếng, nói: "Phương Bình, trước khi vào, Bộ trưởng đã nói chúng ta không được bất kính với tiền bối mà?"
Vai phản diện đến rồi!
Phương Bình nghiêm mặt, quát lớn nói: "Bây giờ đến phiên ngươi nói à? Ta mới là hiệu trưởng Ma Võ, là truyền nhân Nhân Hoàng chân chính, ngươi là cái thá gì? Còn dám nói chen vào, ta cho ngươi vào vùng cấm địa quật tham chiến luôn bây giờ!"
Tần Phượng Thanh không phục, nhưng không nói gì thêm nữa.
Phương Bình hừ lạnh một tiếng, lại tiếp tục nhìn về phía đám người Tác Giáp, lạnh lùng nói: "Ta nói tới mức này, cái gì nên nói thì đã nói hết rồi, cái gì cần cho các ngươi thấy cũng đã cho các ngươi thấy! Các ngươi... đã đến lúc các ngươi phải thể hiện thành ý của mình! Cũng đừng nghĩ là mấy thứ rác rưởi này có thể thể hiện được “thành ý” của các ngươi. Phương Bình ta từng thấy rất nhiều thứ tốt, ta mà thèm để mắt tới mấy thứ vớ vẩn đó à?"
Từ Bính chậm rãi nói: "Anh bạn nhỏ, ngươi ngông cuồng như vậy, coi Đại Đế như không, đây… không phải biểu hiện của thiện ý.”
Phương Bình bình tĩnh nói: "Chưa phân rõ địch ta, ta hành xử như thế là đã rất khắc chế! Bằng không, sau khi đi vào, ta căn bản sẽ không nói nhảm với các ngươi nhiều như vậy!"
"Là chiến hay là hòa?" Phương Bình lớn tiếng chất vấn!
Trong ba người, vị cấp chín nữ duy nhất bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Ngươi dám to gan bỏ qua đế uy, vô cùng bất kính! Dù bây giờ Huyền Minh Thiên không bằng năm xưa, nhưng cũng không thể cho phép ngươi làm càn!"
"Làm càn?" Phương Bình bỗng nhiên cười nói: "Vậy thì ta càng phải làm càn hơn nữa! Chúng ta muốn mượn đường! Chỗ này liên thông với địa quật, chúng ta sẽ mượn đường, đến thời khắc mấu chốt, các ngươi nhất định phải cút sang một bên, chừa đường cho chúng ta qua! Nhưng vậy đủ làm càn chưa? Đây chẳng qua là điều tất yếu mà thôi!”
Một đường nối mới! Một đường nối không biết dẫn tới nơi nào trong địa quật! Phương Bình nghĩ nó có thể đến được vùng cấm!
Nếu làm được, trong thời khắc mấu chốt, hắn có thể mang theo cường giả tuyệt đỉnh tiến vào vùng cấm, dồn dập lao vào trận doanh của địch, có lẽ sẽ là một trận đại thắng!
Bây giờ, cường giả nhân loại chỉ có thể tiến vào từ đường nối hoặc Ngự Hải Sơn, thế nhưng địa quật cũng đang nhìn chằm chằm tất cả các đường nối! Chỉ cần xuất hiện, chỉ cần tập trung lại, sẽ bị phát hiện ngay lập tức!
Nhưng nếu là một đường nối mới, đường nối mà không ai biết. Dù không có năng lực che lấp hơi thở của Phương Bình, nếu có thể dùng tốc độ nhanh nhất, thì hoàn toàn có thể vây giết nhiều vị cường giả Chân Vương! Không chỉ vậy, Phương Bình thậm chí có thể nghĩ cách dụ một ít cường giả Chân Vương xuất hiện ngoài đường nối!
Đến lúc đó, cứ để lão Trương trốn trong Huyền Minh Thiên, chỉ ra tay khi cần thiết, giết bọn họ trở tay không kịp. Địa quật quá lớn, trừ phi giết quá nhiều, trời đất biến sắc, nếu không, dù Chân Vương có chết cũng chưa chắc đã có người biết.
Nghĩ càng sâu càng thấy vị trí của Huyền Minh Thiên rất quan trọng! Nếu hôm nay Huyền Minh Thiên không thể hiện thái độ rõ ràng, vậy thì chủ động đánh vào!
Nhân loại có thể để mặc bọn họ... Nhưng Phương Bình lo lắng địa quật tìm được nơi này hơn!
Phải biết, cường giả nhân loại đều đang tọa trấn ở Ngự Hải Sơn! Nếu không xác định rõ mục đích của Huyền Minh Thiên, thì một ngày nào đó, bọn họ có thể sẽ bắt tay với địa quật, lúc ấy Phương Bình sẽ chẳng thấy bất ngờ.
Nhân loại có thể vây giết Chân Vương địa quật, Chân Vương địa quật lẽ nào không thể vây giết cường giả nhân loại sao?
Trên mặt đất có bao nhiêu cường giả tuyệt đỉnh tọa trấn đâu? Nếu bị vây giết, không chỉ bọn họ gặp nguy hiểm, mà toàn bộ nhân loại đều sẽ gặp nguy hiểm!
Đây là họa lớn! Họa cực kỳ lớn!
Dù có phải ép đám người này trở mặt, Phương Bình cũng phải làm cho rõ mọi thứ, đáng giá! Thậm chí hắn có thể cướp Huyền Minh Thiên, chuẩn bị giúp nhân loại phản công!
"Hậu bối, ngươi muốn mượn đường Huyền Minh Thiên?"
Từ Bính cũng không còn gọi hắn là “tiểu hữu” nữa, cố nén lửa giận, sắc mặt rất khó coi. Nếu không phải Đại Đế còn chưa mở miệng, thì lão thật sự rất muốn giết chết tên khốn kiếp này!
Quá kiêu ngạo!
"Không sai!"
"Ngươi phải biết, đây là đế giới, ngay cả Thượng Cổ Hoàng Giả cũng chưa từng..."
"Đừng có nhắc mấy chuyện cổ lỗ sĩ đó với ta!"
Phương Bình im lặng, rồi tiếp tục nói: "Ta hỏi một lần cuối cùng, Huyền Minh Thiên rốt cuộc là bạn hay địch? Nếu là bạn, vậy thì kết minh, nếu là địch, vậy thì xử lý như kẻ địch!"
"Phương Bình!" Vương Kim Dương bấy giờ mới mở miệng, nhẹ giọng nói: "Không cần phải cứng nhắc như vậy, mau nhận lỗi với các vị tiền bối, trước khi vào, Bộ trưởng cũng đã dặn không được đối địch với Huyền Minh Thiên Đế. Tất cả mọi người đều là cường giả nhân loại, bây giờ kẻ địch đang như hổ rình mồi, người mình đừng gây gổ với nhau như thế..."
Phương Bình lạnh nhạt nói: "Người mình? Chưa chắc! Ta chỉ đưa ra một yêu cầu nho nhỏ, thế mà bọn họ cứ liên tục từ chối, không hề có thành ý! Thế thì sao ta có thể tin tưởng bọn họ là người mình được? Huyền Minh Thiên Đế chắc cũng đã nghe thấy lời của ta, Phương Bình không sợ chết!
Võ giả thời đại Tân Võ, không ai sợ chết cả! Nếu Đại Đế cảm thấy Phương Bình quá đáng thì cứ việc ra tay, lấy máu của Phương mỗ chào mừng Đại Đế!"
Phương Bình tỏ vẻ ngươi cứ việc giết ta đi, cường giả nhân loại chắc chắn sẽ đuổi theo ngươi tới cùng trời cuối đất, nhưng Huyền Minh Thiên Đế lại không có bất cứ câu trả lời nào. Mà Phương Bình đã sớm chuẩn bị xong, nếu có vấn đề gì thì sẽ ngay lập tức bạo phát hơi thở.
Dù lão Trương nói ông ấy có thể kịp thời chạy tới, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận một chút, cường giả cấp Phong Hào giết hắn dễ như ăn cháo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận