Toàn Cầu Cao Võ

Chương 647: Không sợ phiền phức (2)

Phó Xương Đỉnh, Triệu Lỗi, tất cả mọi người khẽ gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Mọi người cũng đều là thiên tài, bây giờ sắp thi đấu giao lưu lần thứ hai, bọn họ thậm chí không có cơ hội tham dự, thậm chí cũng không thể làm thành viên đội dự bị, bọn họ cũng cảm thấy khó chịu. Nếu không được, vậy thì thôi, nhưng bây giờ Phương Bình là đội trưởng.
Nam Võ - Vương Kim Dương cũng chỉ mới năm ba.
Với tình huống của Vương Kim Dương, sau khi thi đấu giao lưu kết thúc, trăm phần trăm có thể lên cấp 5, mà đại học năm ba mới qua có nửa năm, đến lúc năm tư tốt nghiệp, có thể anh ta cũng sẽ lên cấp 6. So với những người này, bọn họ đại học năm hai mới lên cấp 3, cũng không có gì đáng giá kiêu ngạo.
"Những người khác cũng đều phải nỗ lực, ngoài ra… thành lập một đoàn đội gồm võ giả cấp 2, cấp 3, phụ trách vận chuyển tài nguyên ngoài trường học."
Mọi người hơi ngẩn ra, Phương Bình giải thích: "Trang web Ma Võ xây dựng thêm, cũng có thể cho thêm nhiều nhiệm vụ, nhiệm vụ như vậy tương đối an toàn, nhưng có thể giúp các học sinh có thêm kiến thức…”
Dương Tiểu Mạn nhổ nước bọt nói: "Nghĩa là trường học tuyên bố nhiệm vụ, bọn họ làm không công cho cậu ư?"
Phương Bình tức giận nói: "Đi sang một bên, cậu biết cái gì, trường học với tôi có gì khác sao? Mục đích của nó không phải là kiếm tiền, mà là mở rộng giới võ giả, để Ma Võ trở thành người đứng đầu.
Ma Võ có quyền chế tạo, nhưng không thể bán thuốc ra ngoài. Thế nhưng, một khi kết nối lại, người của các trường khác có thể nhận nhiệm vụ của Ma Võ, kiếm điểm thưởng của Ma Võ, vậy thì có thể đổi lấy thuốc và binh khí, thực ra chính là biến tướng bán thuốc và binh khí ra ngoài…"
"Nhưng bây giờ chúng ta cũng không có đủ để dùng."
"Đó là hiện tại thôi, bây giờ thực lực của các học viên tăng mạnh, trường học có ý để toàn bộ học viên cấp hai biết về địa quật, sau đó, nhân số tiến vào địa quật sẽ tăng, chỉ riêng học viên cũng đã có trên ngàn người!
Độ khó thu thập tài nguyên hạ thấp, số lượng tăng mạnh, vậy chúng ta đã có lãi rồi.
Tính toán kỹ càng, hiện tại chúng ta chưa dư xài, nhưng tương lai thì khác rồi.
Cho nên phải mở rộng khu vực kinh doanh, chuẩn bị cho tương lai. Nếu không lấy được quyền đối ngoại kinh doanh, chúng ta phải biến đổi hình thức bán ra ngoài."
"Nếu công ty dược phẩm biết, sẽ tìm cậu phiền phức…”
"Có phiền toái gì? Tôi làm trái quy tắc sao?"
Phương Bình lơ đễnh nói: "Huống hồ cũng không phải chuyện một sớm một chiều, chờ đến lúc bọn họ tìm đến tôi gây chuyện, tôi cũng sắp thành Tông sư, tôi thành Tông sư rồi, còn sẽ quan tâm những thứ này sao?
Thi đấu giao lưu kết thúc, lập tức chuẩn bị thi đấu võ đạo cấp hai, cấp hai kết thúc, thi đấu võ đạo cấp một năm tiếp theo cũng nên bắt đầu. Cứ như vậy, Ma Võ sẽ có tài chính cuồn cuộn không ngừng chảy vào.
Năm nay nếu lấy được danh hiệu đệ nhất danh giáo, trường học sẽ được chi hơn 5 tỷ, cứ vài lần như vậy, thực lực của chúng ta sẽ càng ngày càng mạnh.
Một người mạnh mẽ cũng chẳng có gì đặc biệt, Ma Võ Tông sư đều có mấy vị, nhưng trường học không cần những thứ đó. Người mới phát triển không ngừng, khiến học viên trở nên mạnh mẽ, mới cũ tiếp nhận, đó mới là sức mạnh căn bản của trường học."
Tất cả mọi người gật đầu, Trần Vân Hi có chút sùng bái nói: "Sau khi cậu làm hội trưởng, trường học đã mạnh hơn rất nhiều… Ông nội tôi cũng khen cậu rất có thiên phú."
Phương Bình vội ho một tiếng, đừng nhắc ông cậu, ông cậu hiện tại hận không thể tát chết tôi.
Hi vọng trong cuộc chiến mười đại danh giáo, Ma Võ không đánh với Kinh Nam Võ Đại, bằng không, Trần lão gia sẽ khóc, lại bị Ma Võ đánh thảm hơn chó.
...
Ngày 10 tháng 11, vòng thi đấu top 10 cấp 1 kết thúc.
Bên phía Ma Võ, Đường Văn đại học năm nhất và Cố Long Phi tiến vào top 10, Chu Diệu Tổ đại học năm hai tiến vào top 10.
Ma võ chiếm 3 vị trí trong top 10, cũng tăng thêm rất nhiều hào quang.
Kinh Võ không xuất chiến, lúc này cũng không ai để ý.
Võ giả cấp 1 tham chiến cũng có đến mấy chục ngàn người, dù người của Kinh Võ không đến, cũng không cản được việc bảng danh sách này được mọi người tán thành.
Mà Diêu Thành Quân và Lý Hàn Tùng tiến vào Trung Châu, lại không có tin tức truyền ra, tạm thời bị người quên lãng.
Thi đấu giao lưu giữa 89 trường võ đại mở ra, thay thế sự tồn tại của bọn họ.
Ngày 10 tháng 11, đồng thời có nhiều trường võ đại bắt đầu thi đấu giao lưu.
Mà đám người Phương Bình, bao gồm cả bên ngoài, quan tâm nhất chính là thi đấu giao lưu giữa Nam Giang Võ Đại và Đông Ngô Võ Đại. Hai tỉnh này tiếp giáp, Đông Ngô Võ Đại và Nam Giang Võ Đại đều là đại học dạy võ.
Đây vẫn là lần đầu tiên Nam Giang Võ Đại ra tay. Có Vương Kim Dương, ngoại giới hầu như nhất trí nhận định, Nam Giang Võ Đại tất thắng.

Trên thực tế, kết quả không ngoài dự đoán. Nam Giang Võ Đại thắng rồi! Nhưng Vương Kim Dương vẫn chưa xuất chiến!
Ma Võ, hội võ đạo.
Trong phòng họp, trên màn ảnh lớn, chính là hình ảnh Nam Giang Võ Đại và Đông Ngô Võ Đại thi đấu giao lưu.
Phương Bình nhíu mày nói: "Thú vị đấy, Nam Giang Võ Đại lại xuất hiện ra một vị võ giả cấp 4, cộng thêm mấy vị cấp 3 cao kỳ, hầu như đã đè Đông Ngô Võ Đại đánh nhừ tử, Đông Ngô Võ Đại có một cấp 4, một đỉnh cấp 3, một cao kỳ, hai vị cấp 3 trung kỳ.
Thực lực này, ở phổ thông Võ Đại cũng đã rất mạnh rồi. Nhưng trong tình huống Vương Kim Dương còn chưa xuất chiến, xém chút là đã bị một người lật tung rồi. Cái tên này, các cậu nhận thức sao?"
Phương Bình chỉ một thanh niên mặc áo võ đạo màu xanh trên màn ảnh lớn, ánh mắt lạnh lùng, cầm trường thương trong tay, thực lực cũng rất mạnh.
Hội trưởng hội võ đạo Đông Ngô Võ Đại cũng là võ giả cấp 4 sơ kỳ, trong tình huống đối phương đánh thắng liên tục 3 người, vòng thứ tư gặp gỡ, suýt chút là đã bị đánh liền tù tì năm người, cuối cùng hai người đều bị thương, mới tính là đánh hòa nhau.
Lương Phong Hoa liếc mắt nhìn, khẽ gật đầu nói: "Biết, Lam Vô Phong, học viên năm tư của Nam Võ, quanh năm không ở trường, phó hội trưởng của hội võ đạo Nam Võ, trước đây là là cấp 3 cao kỳ, không ngờ đã đột phá đến cấp 4 rồi."
Lương Phong Hoa nói xong, Trần Vân Hi bổ sung: "Anh ấy là anh của Lam Thải Diệp."
"Ồ." Phương Bình khẽ gật đầu, bỗng nhiên nói: "Lạn Thái Diệp? Nữ võ giả Nam Võ bị tôi đánh đến mức giận dữ và xấu hổ mà bỏ chạy?"
Tất cả mọi người nín cười, cậu còn nhớ nha.
Lúc trước ở Nam Võ, Phương Bình vì phối hợp Vương Kim Dương, đánh vị nữ võ giả duy nhất đến mức giận dữ và xấu hổ mà xuống đài, khiến toàn bộ Nam Võ đều phẫn nộ.
Cái tên này, kẻ thù cũng thật là trải khắp thiên hạ. Bây giờ, anh trai đối phương chạy ra, gặp phải Phương Bình… E là anh em Lam gia sắp phải khóc lụt nhà.
Đối mặt Phương Bình, Lam Vô Phong hầu như trăm phần trăm bại trận.
Phương Bình cũng không quá để ý, nhìn một hồi, mở miệng nói: "Lam Vô Phong cũng chỉ là cấp 4 sơ kỳ, thực lực không ra sao, Tần Phượng Thanh, anh lên đài, giải quyết anh ta có khó khăn gì không?"
Tần Phượng Thanh cười nhạo nói: "Một đao!" Nói xong, lại bổ sung: "Ngoại trừ Vương Kim Dương, những người này đều là một đao là xong, nếu Vương Kim Dương không xuất chiến, cuộc so tài này có xem hay không cũng không đáng kể, không ý nghĩa."
Phương Bình khẽ gật đầu, quay đầu nói: "Đi thông báo những người khác, Trương Ngữ, Tạ Lỗi, Chu Khánh, Trần Văn Long… Những người này, trước cuối tháng nhất định phải về trường tập hợp!
Nếu như không trở về trường học, sẽ bị tước tư cách thi đấu giao lưu, hơn nữa cũng sẽ ngừng phát toàn bộ phúc lợi của hội võ đạo!
Hiện tại, ngoại trừ tôi, Trương Ngữ, Trần Văn Long, đội chủ lực còn hai vị trí, chính các anh tranh thủ."
Tần Phượng Thanh ngáp một cái nói: "Tôi còn phải tranh thủ hả? Vị trí cuối để cho bọn họ tranh thủ đi."
Phương Bình liếc mắt nhìn Lương Phong Hoa, Lương Phong Hoa khẽ gật đầu, thực lực của Tần Phượng Thanh vẫn rất mạnh, để anh ta vào đội chủ lực không thành vấn đề.
Lương Phong Hoa thì tự nhận không phải đối thủ của Tần Phượng Thanh.
Còn đám người Tạ Lỗi, nếu như không có ai tiến bộ quá lớn, cũng còn có thể tranh một chuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận