Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1178

Chuyện ngày hôm nay, hai bên đều có sai, nhưng người nhà họ Dương chết hết rồi, Trương Đào cũng lười nói.
Mà phía Phương Bình, Lý Trường Sinh giả chết, xem như là giải quyết một phiền toái lớn, nhưng cứ để Phương Bình ung dung qua ải như vậy, Trương Đào cũng không muốn. Thằng nhóc khốn kiếp, ngầm quyết đấu với nhà họ Dương như thế nào, ông không quan tâm.
Nhưng hôm nay là ngày gì? Đang ở đâu? Đây là giải thi đấu thanh niên toàn cầu, là tiêu điểm của toàn thế giới, Phương Bình và nhà họ Dương gây chuyện, toàn bộ Hoa Quốc đều mất mặt. Nếu về nhà đóng cửa, thì có đánh vỡ đầu nhau, ông cũng không quan tâm, nhưng trước mặt người ngoài, bù lu bù loa đến mức này...
Ông thật muốn đánh chết Phương Bình.
Phương Bình còn ba thanh thần binh đúng không? Đồ khốn kiếp, giữ lại cũng vô dụng, thà đưa cho chính phủ, tăng cường thực lực cho chính phủ.
Đôi giày mà Lý Trường Sinh mang… cũng như không, giữ lại làm gì. Còn giết cao cấp thì... phải có, kế tiếp đại chiến không ít, ở Thiên Nam địa quật, chỉ một mình Ngô Khuê Sơn cũng đã giết nhiều vị, lại không hạn chế thời gian, không tính là gì.
Trương Đào muốn thần binh.
Mà Phương Bình lại vô cùng bi phẫn, bi thương, bi thống!
Bộ trưởng Vương lại còn kích động nói: "Phương Bình... Mau đồng ý đi!"
Trong mắt của đám người Bộ trưởng Vương, Trương Đào thật sự nhớ đến công lao của Ma Võ, lại là người trong nhà, thiên vị Ma Võ cũng hợp tình hợp lý. Ngay cả thần quả cứu sống cường giả cũng chịu đưa ra, còn thần binh thì, giết địch, dưới cái nhìn của bọn họ, chỉ là mặt mũi mà thôi.
Để tránh cho cho thành Trấn Tinh bất mãn, dù sao thì Lý Trường Sinh còn có thể cứu sống, giống như tặng không rồi! Không tin thì cứ hỏi người của thành Trấn Tinh, năm thanh thần binh đổi một quả thần nghịch chuyển, bọn họ có làm hay không?
Thần binh cũng không hạn chế đẳng cấp, năm thanh thần binh cấp bảy có thể đổi loại quả thần nghịch thiên này, dù thành Trấn Tinh táng gia bại sản cũng có thể kiếm ra một đống thần binh để đổi.
Đâu chỉ thành Trấn Tinh, những thế lực nước ngoài khác cũng ước ao vô cùng. Không ai nghĩ Trương Đào sẽ nói láo!
Đùa gì thế, đây chính là cường giả tuyệt đỉnh, Võ Vương đại nhân!
Minh Vương Lý Chấn, Võ Vương Trương Đào, dù xét trong tuyệt đỉnh toàn cầu thì cũng là nhân vật đứng top, chiến lực vô song. Những nhân vật to đùng như này, đi tới Cấm Kỵ Hải, đoạt được thần quả, e là cũng không dễ gì, nhưng bây giờ ông ấy chỉ cần năm thanh thần binh, Ma Võ lời quá rồi.
Có người tính toán trong lòng, có lẽ có liên quan đến chiêu kiếm của Lý Trường Sinh.
Chiêu kiếm đó có thể phá hủy không gian, cường giả như thế, nếu có thể cứu được, cũng có thể tăng cao chiến lực cho Hoa Quốc. Dùng thần quả cứu Lý Trường Sinh có lẽ cũng đáng giá. Nhưng cũng có người cảm thấy quá xa xỉ, mạng Lý Trường Sinh không dài, cứu hắn... cũng hơi lãng phí mà? Vẫn là tuyệt đỉnh Hoa Quốc quá nhân nghĩa!
Thời khắc này, Trương Đào trong mắt bọn họ quả thực như Bồ Tát tái thế. Mà Phương Bình, khóe miệng run rẩy, một lát sau mới "vui mừng" điên cuồng nói: "Bộ trưởng, thật sự có thể cứu sống sao? Cũng có thể khôi phục sức sống bị tổn hại trước đây sao?"
Phương Bình cảm thấy, nếu Trương Đào thật sự có thể giúp lão Lý khôi phục sức sống thì cũng đáng, vì dù sao cũng cần tiêu hao rất nhiều tinh hoa sinh mệnh.
Đáng tiếc, Trương Đào không thèm nhận, khẽ lắc đầu nói: "Chỉ có thể để tinh thần lực của hắn không tịch diệt, khôi phục thì... Các ngươi tự nghĩ cách đi!"
"Đệt!" Phương Bình cuồng mắng trong lòng! Mua bán lỗ quá đi!
Bây giờ tùy tiện bổ sung khí huyết cho lão Lý, thì ông ấy đã có thể khôi phục lực lượng tinh thần rồi, ngươi nghĩ ta ngu hả. Chỉ với cái này mà đòi... năm thanh thần binh của ta? Nhưng vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm nay, nếu không bàn giao đàng hoàng, e là không được, ít nhất bên phía thành Trấn Tinh, nếu không có lão Trương làm chỗ dựa, thì thật không dễ sống.
"Năm thanh thần binh... Năm thanh thần binh... Được! Lão Trương, ta nhớ kỹ ngài rồi! Ngài nhất định phải sống đến khi ta thành tuyệt đỉnh, tuyệt đối đừng chết, ngày hôm nay là năm thanh thần binh cấp bảy, đến lúc đó... Ngài đưa ta thần binh tuyệt đỉnh cũng không đủ!"
Phương Bình nhớ kỹ món nợ này, đây là người từ trước đến nay thiếu hắn nhiều nhất, còn hơn lão Lý nữa. Lão Trương bán mình cũng không đủ...
Phương Bình lóe mắt nhìn Trương Đào, Trương Đào hầu như có thể nhận ra trong lòng hắn đang nghĩ gỉ, cười như không cười liếc mắt nhìn hắn.
Ông đây bắt chẹt ngươi, ngươi có thể làm sao? Không đập chết ngươi là may lắm rồi. Ngày hôm nay suýt chút nữa đã hỏng việc, không đánh chết ngươi, là vì nhớ công lao của ngươi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Phương Bình giống như khóc như cười nói: "Đa tạ ân cứu mạng của bộ trưởng, ân này không có gì báo đáp, Phương Bình nhất định khắc ghi trong lòng! Năm thanh thần binh cấp bảy, chém giết 10 vị cao cấp, Ma Võ sẽ cố hết sức, dù có táng gia bại sản, cũng xin bộ trưởng cứu lão sư một mạng!"
Câu "Khắc ghi trong lòng” kia đúng là ghi lòng tạc dạ, nặng vô cùng!
Trương Đào than nhẹ một tiếng, gật đầu nói: "Vậy ta mang Lý Trường Sinh trở về, với tình huống của hắn, một viên thần quả không hẳn có thể cứu sống, ta tìm Lý Chấn liên thủ đưa bản nguyên vào thử xem… Chỉ hy vọng sau khi hắn sống lại, hiểu được một số thứ... Haiz..."
Thở dài một tiếng, Trương Đào vung tay lên, mang đi thi thể của Lý Trường Sinh. Tiện thể ném xuống một câu "Trận đấu tiếp tục", người đã biến mất không còn tăm hơi.
Phương Bình khóc không ra nước mắt!
Để ta đi chết đi!
Một vị tuyệt đỉnh lại đi hố ta, còn ra vẻ như ông ấy thiệt thòi lắm vậy, còn khiến người khác sùng bái không ngớt, mình thì không ngừng được hâm mộ... Cái gì thế này?
Hãm hại mình, mình còn phải nói cảm ơn, mình khổ quá mà! Mình hố người khác tính là gì chứ?
Trước mình từng hố thành Trấn Tinh năm thanh thần binh, cũng phải đao thật súng thật đánh một trận, lại phải giả thành tiểu đệ đi theo làm tùy tùng làm một trận.
Trương Đào thì sao? Từ đầu tới đuôi lộ diện chưa đến 5 phút là xong việc.
Phương Bình cay lắm, trên mặt còn phải ra vẻ vui mừng, người ta cứu sống thầy mình... Không vui sao được?
Cái tên Đầu Sắt ngu ngốc này còn ở bên cạnh chúc mừng: "Thật may mắn là bộ trưởng có thần quả, có thể cứu viện trưởng Lý, quá may mắn!"
Phương Bình liếc hắn một cái, ngươi cút cho ta, ta đá vô đầu bây giờ!
...
Trương Đào đi rồi, tuyệt đỉnh xuất hiện, mọi chuyện đến đây là kết thúc. Không ai dám vi phạm ý chỉ của tuyệt đỉnh!
Mà Phương Bình liếc mắt nhìn Dương Mộc đang dại mặt ra, bỗng nhiên than nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Việc này, Phương Bình ta không để trong lòng, ngươi và ta đều là thế hệ thanh niên trụ cột của Hoa Quốc... Hy vọng lần này có thể cùng vào vùng cấm, quên đi tất cả những chuyện xảy ra trước kia..."
Hắn còn chưa dứt lời, Dương Mộc đã hoàn toàn biến sắc, bỗng nhiên nhìn về phía Tô Hạo Nhiên, cả người run rẩy nói: "Ông Tô, ta muốn đưa ông hai và Dương Phong về nhà, đời này... không ra khỏi thành Trấn Tinh!"
Hắn sợ rồi! Hắn hoảng sợ rồi!
Phương Bình lại hiền lành nói muốn đến vùng cấm cùng hắn!
Mới vừa rồi, Phương Bình nhanh chóng giết chết Dương Phong, mới vừa rồi, Lý Trường Sinh một kiếm chém chết Dương Hạ. Mấy phút sau, Phương Bình lại nở nụ cười nói muốn cùng hắn quên hết hận thù!... Dương Mộc run rẩy trong lòng, Phương Bình muốn giết hắn!
Hắn khẳng định, Phương Bình muốn giết hắn, trên mặt đất, Phương Bình hiện tại sẽ không ra tay với hắn, tuyệt đỉnh đã ra mặt, nếu Phương Bình còn dám ra tay, nghĩa là thật sự không nể mặt tuyệt đỉnh rồi.
Nhưng sau khi vào vùng cấm thì sao? Ai có thể bảo vệ hắn?
Hắn không thi đấu nữa, hắn muốn rời khỏi, muốn lập tức đi khỏi nơi này, thậm chí còn nói "Đời này không ra khỏi thành Trấn Tinh".
Không ai không sợ chết.
Nhà họ Dương bây giờ không còn là nhà họ Dương của ngày xưa nữa.
Phương Bình ra vẻ thiện ý, muốn nói lại thôi... lại dường như không biết nên nói gì. Đừng sợ, ta không có ý muốn giết ngươi. Ngươi quá yếu rồi! Nhưng mà... Nếu ngươi thật sự gặp nguy hiểm tính mạng, ta cũng sẽ không cứu ngươi, vào vùng cấm, theo lời những người khác, xác suất tử vong không thấp, ngươi sẽ chết chứ?
Tô Hạo Nhiên liếc mắt nhìn Phương Bình, lại nhìn Dương Mộc một chút, cuối cùng nhìn về Lý Đức Dũng, khẽ thở dài: "Tư lệnh Lý, bây giờ Dương Hạ và Dương Phong đã mất... chi bằng, để Dương Mộc đưa bọn họ về thành Trấn Tinh nhé?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận