Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2665: Phụ Hoàng, Con Khổ Quá! (2)

"Năm đó, ngươi đến, sư tôn giao cho ngươi Chưởng Binh Ấn Giám, ta đã đứng bên cạnh hầu hạ, Càn Vương còn nhớ hay chăng?" Trấn Thiên Vương hỏi.
Càn Vương hơi nhíu mày, gật đầu nói: "Nhớ! Lý Việt lúc đó cũng là cường giả cấp Thánh Nhân, lão phu làm sao quên được! Ngươi là Lý Việt... Vậy Chưởng Binh Sứ đâu?"
"Mất rồi!" Trấn Thiên Vương thở dài: "Đại chiến lần đó các ngươi tránh được một kiếp, nhưng sư tôn là Chưởng Binh Sứ của Thiên Đình, sao có thể trốn tránh! Sư tôn bảo vệ Thiên Đình vô số năm, lúc đại chiến, người một thân một mình đến Thiên Đình, cuối cùng tử trận, nhóm người chúng ta từng người bỏ trốn, thoát được một kiếp.."
Khôn Vương đột nhiên cau mày nói: "Bản vương cũng đã gặp Lý Việt! Không có gian xảo như ngươi, Lý Việt là người đôn hậu hiền lành...
Trấn Thiên Vương rất bó tay với suy nghĩ cổ hủ của Khôn Vương: "Khôn Vương, bao nhiêu năm rồi? Mười ngàn năm rồi! Từ lần gặp mặt khi đó đến hiện tại đã hơn mười ngàn năm rồi... Hơn nữa, ai gian xảo hả? Sống hơn mười ngàn năm, ngươi cho rằng chúng ta là con nít à? Thật ngây thơ!"
"Lý Việt sao có thể có thực lực như ngươi?"
Trấn Thiên Vương cười nhạo: "Bởi ta nói, ngây thơ ghê luôn, lão phu trở nên mạnh mẽ chứ sao. Cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, đã bảo hơn mười ngàn năm rồi! Ngươi có thể tiến bộ, lão phu không thể sao? Năm xưa ngươi chẳng qua là Thiên Vương sơ cấp, bây giờ ngươi cũng có thể phá bảy, lẽ nào lão phu không được từ Thánh Nhân đến phá sáu sao?"
Mọi người lại nhìn nhau, người này là Lý Việt?
Không mấy ai từng gặp Lý Việt, nhưng đúng là có người này. Đại đệ tử của Chưởng Binh Sử!
Chưởng Binh sứ mạnh ra sao?
Năm xưa là cường giả đỉnh phá sáu. Đây là chuyện của nhiều năm về trước. Sau khi chuyển binh quyền cho Bát Vương, Chưởng Binh Sứ đã lui về ở ẩn, sau đó chắc có lẽ đã phá bảy?
Mười ngàn năm sau, đệ tử của hắn xuất hiện, tuy đỉnh cấp phá sáu cũng mạnh, nhưng cũng không phải là mạnh đến mức khó tin.
Mọi người đau đầu, rốt cuộc tên này là ai?
Thiên Cực khá là điên cuồng, đừng nói là nhận lầm người rồi nha?
Nhưng mà Nguyệt Linh cũng nói như vậy... Khó mà phán đoán.
Khôn Vương không tin, lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi không cần khiến những người khác kiêng kỵ bản vương, bản thân ngươi cũng có thực lực phá bảy! Ngươi là huynh trưởng của Chấn Vương, đừng tưởng bản vương sẽ tin ngươi là Lý Việt gì đó. Lý Việt có lẽ đã chết từ lâu rồi!"
"Tin hay không thì tùy!" Trấn Thiên Vương không quan tâm: "Không tin thì thôi, lão phu đã nói rồi, ngươi không tin, lão phu cũng không còn cách nào!"
Nói xong, ông lại nhìn Thiên Cực, nói: "Hoàng tử Thiên Cực, bây giờ ngươi đã nhớ ra chưa? Lão phu rốt cuộc có phải là Lý Trấn gì đó hay không?"
Thiên Cực bỗng nhiên rét run cả người, nguy hiểm... Có người đang đe dọa hắn!
Người điên cũng sợ chết! Huống hồ... Hiện tại hắn cũng không có điên như vậy, đánh vài trận, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
"Ngươi... Ngươi là Lý Việt? Hình như là vậy... Có lẽ ta nhớ nhầm rồi?"
Thiên Cực lẩm bẩm, có phần điên cuồng nói: "Nhớ nhầm rồi sao? Đại khái là vậy! Đã lâu như vậy rồi... Phụ hoàng ơi, người ở đâu!"
Thiên Cực bi thương ni non.
Thật thê thảm! Người này uy hiếp hắn, người kia muốn giết hắn, ai cũng bắt nạt hắn.
Phụ hoàng ơi, người chết rồi, không ai coi con ra gì.
Bên kia, Nguyệt Linh cũng không nói tiếng nào, ngươi nói nhớ nhầm thì là nhầm đi, lão già này rốt cuộc có thực lực gì, ai mà biết.
Nếu là người năm xưa, mình kém chút nữa đã thành đồ đệ của đối phương.
Hồng Khôn là người cùng thế hệ, tuy mạnh mẽ nhưng bà không sợ. Nhưng nhân vật cùng thời với phụ hoàng... Ít nhiều bà cũng có phần kiêng kỵ.
Trấn Thiên Vương không nói gì nữa, trong lòng thì mắng to, hai tên khốn này, lão phu còn không nhớ tới mình từng là ai, thế mà các ngươi lại nhớ, người điên thì hay lắm sao?
Đang yên đang lành nhằm vào Khôn Vương, bây giờ bị phá banh chành.
Bây giờ mặc kệ mọi người có tin hay không, ít nhất sẽ không bị ông thao túng tâm lý như trước nữa. Bởi vì có lẽ mọi người cho rằng ông rất mạnh!
Ta mạnh lắm ư?
Trấn Thiên Vương tự hỏi, thầm chửi trong lòng, mẹ nó chứ, ai mạnh? Lão phu không có mạnh một chút nào hết! Nếu ta mạnh thật, thì chỉ bằng đám Thiên Vương đang ở đây, ta đã có thể một lưới bắt gọn rồi! Cần quái gì phải diễn trò với các ngươi!
Ở đây có bao nhiêu Thiên Vương... Quá nhiều, đánh không lại.
Khôn Vương cười lạnh một tiếng, nhưng trong lầm thầm kiêng kỵ! Không ngờ người này lại là anh trai của Chấn Vương!
Hắn biết Chấn Vương, dù sao cũng là một trong 8 vương, hắn còn là hoàng tử, ít nhiều cũng biết người này người kia. Càn, Khôn, Chấn, Tốn. Khôn Vương năm xưa không mạnh đến vậy, nếu phải xếp theo thực lực thì có thể bỏ qua Khôn Vương.
Vậy thì xếp hạng sẽ là: Càn Vương, Chấn Vương,...
Càn Vương và Chấn Vương ai mạnh ai yếu, cái này cũng khó nói.
Bây giờ, Càn Vương còn sống, hơn nữa cũng cực kỳ mạnh mẽ, hắn cũng hoài nghi Càn Vương có thể phá bảy. Chấn Vương năm xưa chênh lệch với Càn Vương không nhiều, sống sót thì e là cũng có thể phá bảy.
Mà anh trai của Chấn Vương... yếu hơn em trai mình?
Không biết!
Lý Chấn, là Chấn Vương chuyển thế sao?
Khôn Vương suy nghĩ, lại còn đào ra lão cổ hủ.
Đương nhiên, Chấn Vương gần bằng tuổi với Càn Vương, cũng không xem là lão cổ hủ, ít nhất thì đối với hắn là như vậy. Nhưng anh trai của Chấn Vương... Ai mà biết đó là người từ thời đại nào?
Đừng nói là sơ võ giả chân chính nha?
Mà chắc là không phải, vì sơ võ giả không có bản nguyên, nhưng Trấn Thiên Vương thì có, hẳn là không phải là sơ võ giả đời đầu. Dù không phải thì có lẽ cũng là sơ võ giả đời thứ hai.
Sơ võ giả đời hai có không ít cường giả.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm trước đó tan dần, một người không rõ thân phận, không rõ thực lực đang ở trong đó, nếu lúc này khai chiến sẽ là tình thế có lợi cho đối phương, vẫn nên suy nghĩ kỹ càng thì hơn. Trấn Thiên Vương ngoài mặt thì nở nụ cười, không nói gì, nhưng nhìn lướt qua Thiên Cực.
Đúng lúc đó, trong đầu Thiên Cực vang lên tiếng nói: "Ngươi chết chắc rồi, ngươi mau tự ép mình điên đi, ngươi mà không điên... Dù cha ngươi xuất hiện... Ông đây cũng phải đánh nổ cái đầu chó của ngươi!"
'Thiên Cực thật sự muốn khóc!
"Phụ hoàng!"
Tiếng gào bị thương cùng cực vang lên, Thiên Cực điên rồi, lần này là thật điên rồi, phụ hoàng ơi, con khổ quá! Con bị người ta uy hiếp!
Người ta nói dù phụ hoàng còn sống cũng phải đánh nổ đầu chó của con. Đầu của con là đầu chó... Thì đầu phụ hoàng là gì?
Thiên Cực khóc hay không khóc, không liên quan tới Phương Bình.
Lúc này, đám người Phương Bình cẩn thận về tới đại điện thanh đồng.
Mặt đất hết sức bừa bộn. Đại trận nổ ra trước đó đã quét sạch Thần Thành, hôm nay, Thần Thành thương vong vô số, nhưng lúc này, không ai để ý.
Mọi người đều rất kích động.
Đại trận bị phá rồi.
Trước cửa điện, hai vị Đế Tôn, năm vị Chân Thần, vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn cánh cửa lớn.
Vào lúc này, Phong Vân đạo nhân chợt nói: "Cẩn thận còn có trận pháp, Vân Sinh, thực lực ngươi yếu nhất, dù chạm đến trận pháp, lực phản kích có hạn, chúng ta có thể chống lại, ngươi đi thăm dò một chút đi!"
'Sắc mặt Phương Bình khó coi.
Tên này còn đang hoài nghi cái gì, hay là... bảo mình đi thăm dò thật?
Phương Bình còn chưa lên tiếng, Địa Phi chợt nói: "Đại nhân, thế này không ổn đâu! Vân Sinh chỉ vừa lên cấp, hiện cảnh giới cũng chưa vững chắc, lực khống chế kém, không cẩn thận sẽ dễ khiến đại trận bạo phát... Nói xong mấy câu, Địa Phi bình tĩnh nói: "Đại nhân là Đế Tôn, lực khống chế tốt, vẫn phiền đại nhân thăm dò cho thỏa đáng" Vừa nói chuyện, hắn vừa nhìn về phía mấy người Địa Kỳ, vẻ mặt kiên định.
Nếu bây giờ đồng ý, mấy vị Chân Thần chúng ta sẽ mặc người ức hiếp, đã có lần một thì sẽ có lần hai. Sau đó còn không biết có nguy hiểm hay không, cứ để mấy người chúng ta đi dò xét, sớm muộn cũng chết, còn không bằng bây giờ trở mặt.
Ánh mắt Địa Kỳ hơi biến đổi, lúc này cũng chậm rãi nói: "Đại nhân, chắc là không trận pháp nhỉ? Thực lực Vân Sinh yếu ớt, hay là thôi đi"
Bây giờ mặc kệ Vân Sinh, e là Địa Phi cũng sẽ trở mặt. Hai cha con này chạy rồi, Địa Bình và Địa Hình còn dám tiếp tục ở lại sao?
Đến lúc đó, liên minh này cũng sẽ giải tán.
Hắn cũng không phải đối thủ hai vị Đế Tôn.
Phong Vân hơi nhíu mày, Lôi Đình Đế Tôn không nói gì, trong lòng lại cười trên nỗi đau của người khác.
Tiếp tục đi! Làm mất lòng mấy người kia là tốt nhất. Lôi Đình Đế Tôn cảm thấy mình chưa chắc là đối thủ Phong Vân, giờ hắn cố tình lôi kéo mấy vị Chân Thần này, tránh để Phong Vân hưởng lợi.
1756 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận