Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1219

Tuyệt đỉnh xuất hành, cấm địa, thành trì gì đó, đều phải nhường đường! Nếu Phương Bình có thực lực như vậy, cần gì phải đào hang đào hầm? Cần gì phải thu lại khí tức? Cần gì phải đánh lén vài tên cao cấp?
Trong cấm địa của yêu tộc, Phương Bình thậm chí còn nhìn thấy một ít yêu thú có cánh cấp cao, vừa nhìn thấy lão Trương, chúng nó trực tiếp bổ nhào xuống đất một cái ầm, không dám động đậy bay lên.
Bá đạo!
Phương Bình ước ao, những người khác cũng ước ao sùng bái. Đây chính là thần bảo vệ của nhân loại, là sức mạnh đỉnh cao của nhân loại!
Một người hoành hành một vực, đi đến đâu, kẻ địch thậm chí còn không có gan phản kháng. Bay qua thành trì, bay qua cấm địa, bay bay một hồi, bỗng nhiên có người kinh hãi hô lên: "Đây là... Ngự Hải Sơn!"
Phương Bình vẫn nhìn xuống dưới, lúc này nghe vậy, bỗng ngẩng đầu lên nhìn. Chờ đến khi nhìn rõ tình huống phía trước, Phương Bình cũng ngơ ngác!
"Đây chính là Ngự Hải Sơn!"
Hắn từng nghe nói đến Ngự Hải Sơn rất nhiều lần, nhưng chưa từng nhìn thấy, cũng không có cơ hội nhìn thấy.
Ngự Hải Sơn ở nơi sâu nhất của địa quật, cách bên ngoài mấy ngàn dặm, ở khoảng cách xa xôi như vậy, làm sao có khả năng nhìn thấy được.
Nhưng hôm nay, Phương Bình đã được nhìn thấy!
Phía trước, dãy núi dài miên man vô tận, to lớn hùng vĩ khổng lồ, chính là Ngự Hải Sơn! Dãy núi cao chọc trời kia, chính là Ngự Hải Sơn!
Quá dài, quá cao! Dài không thấy điểm cuối, cao không thấy đỉnh.
Tất cả mọi người đều chấn động!
"Đây... thật sự là nhân tạo sao?"
Trong đám người, không biết ai nói ra câu này.
Trương Đào bình tĩnh nói: "Đương nhiên là nhân tạo, nhưng cũng không phải là hai vương trong truyền thuyết làm. Đây cũng không phải là công trình dựa vào sức mạnh cá nhân có thể xây dựng thành.
Ngự Hải Sơn,... vùng biển mà nó chế ngự, chính là Cấm Kỵ Hải!
Cấm Kỵ Hải vẫn luôn mở rộng, đương nhiên, cảm giác bây giờ đã không còn quá nổi bật.
Cái gọi là ngoại vực, các ngươi có thể xem đó là khu vực bãi biển, là đường ven biển... rộng mấy ngàn dặm! Ngự Hải Sơn dài mấy trăm ngàn dặm, nơi cao nhất hơn một trăm ngàn mét, thấp cũng khoảng năm sáu chục ngàn mét.
Đây không phải công trình do một số người làm, mà là do một nhóm người, rất nhiều cường giả! Từ một số dấu vết lưu lại có thể biết, nhóm người xây dựng Ngự Hải Sơn hẳn là một nhóm võ giả tuyệt đỉnh, tốn vô số năm tháng mới có thể tạo thành."
Phương Bình lập tức nói: "Bộ trưởng, cường giả sao có thể để ý độ cao mấy chục ngàn mét này..."
"Bầu trời của Ngự Hải Sơn giống bầu trời của Giới Vực."
Phương Bình chớp mắt hiểu rõ! Vết nứt không gian!
Chẳng trách, nghĩa là, không thể bay thẳng vào trong Ngự Hải Sơn. Phương Bình lại nói: "Vậy cường giả cũng có thể đánh sập núi để đi vào mà..."
"Nói Ngự Hải Sơn là dãy núi, nói nó là núi, thực ra, nó là một thể rắn được củng cố từ vô số lực lượng tinh thần của tuyệt đỉnh!"
Phương Bình lại hiểu ra, lực lượng tinh thần được củng cố hóa của tuyệt đỉnh rắn chắc đến sợ.
Trước đây mình lại còn muốn đánh xuyên qua Ngự Hải Sơn, một mình đi vào vùng cấm! Thôi đừng đùa, dãy núi được tuyệt đỉnh củng cố, hắn có thể đánh xuyên qua sao?
Không chờ hắn hỏi, Trương Đào đã nói tiếp: "Ngự Hải Sơn là dãy núi nhân tạo, đương nhiên sẽ không đến mức một khe hở cũng không có, ở mỗi vực đều có một hẻm núi lớn!
Nơi đó có kết giới, vùng cấm và ngoại vực có thể giao lưu với nhau thông qua đường nối chỗ kết giới. Đương nhiên, nhiệm vụ chủ yếu của bọn ta chính là tọa trấn gần đường nối này.
Bình thường, bọn ta sẽ không cố ý ngăn cản bọn họ giao lưu trao đổi, nhưng nếu đang nổ ra đại chiến, người của chúng ta sẽ phong tỏa đường nối, không cho phép người vùng cấm ra vào.
Đây chính là cái gọi là tọa trấn Ngự Hải Sơn, chứ không phải một người tọa trấn một vực như các ngươi nghĩ, không ai có nhiều tinh lực như vậy. Tuyệt đỉnh cũng phải cần nghỉ ngơi.
Hơn nữa, Ngự Hải Sơn thật sự rất rộng lớn, các ngươi có thể tưởng tượng Ngự Hải Sơn chính là một bức tường thành lớn quá mức tưởng tượng.
Bây giờ, cái chúng ta đang nhìn đến chính là mặt ngoài của nó, chiều rộng của mặt ngoài và mặt trong cũng rộng không gì sánh được. Ở chính giữa là một khu vực rất lớn, chủ yếu là nơi sinh tồn của yêu thú yêu thực."
"Vậy đám yêu tộc này có thể ra khỏi Ngự Hải Sơn không?"
"Có thể ra vào thông qua hẻm núi chỗ đường nối, những nơi khác thì không được. Đương nhiên, nếu không sợ chết, có thể thử bay ra ngoài bằng đường không. Không phải chỗ nào cũng có vết nứt, nếu to gan thì cứ thử bay ra ngoài Ngự Hải Sơn thôi."
Nói xong, Trương Đào nhìn Phương Bình, cười nhạt: "Vết nứt không gian không hề cố định bất động... Ngươi phải biết, có thể ngươi nhìn thấy chỗ này không có vết nứt, nhưng ngươi vừa bay qua... Có lẽ chỉ còn dư lại một nửa thân thể.
Vết nứt không gian rất đáng sợ, dù là những người như bọn ta, tuy có thể chống đối, nhưng ít thì được, một khi bị các vết nứt không gian bao vây, bọn ta cũng sẽ chết!
Còn dưới cấp tuyệt đỉnh, hầu như không có bất kỳ hy vọng sinh tồn nào. Cho nên yêu tộc ở Ngự Hải Sơn bình thường sẽ không đi ra ngoài, bọn chúng cũng sẽ không cố ý đến gần đường nối."
Phương Bình hiểu rõ, lại nói: "Vậy nhân loại chúng ta có thể tiến vào bên trong Ngự Hải Sơn để săn giết yêu tộc không?"
"Có thể... nhưng ngươi tốt nhất đừng mơ mộng."
Trương Đào nhắc nhở: "Trong Ngự Hải Sơn, yêu tộc rất nhiều, đi vào trong đó, đâu đâu cũng là yêu tộc cao cấp, rất dễ mất mạng. Mà nhân loại tiến vào, dù có tuyệt đỉnh tọa trấn ở gần, người đó cũng không thể liên tục quan sát, chăm sóc ngươi, đó là chuyện không thể.
Ngay cả thành Trấn Tinh cũng sẽ không đến Ngự Hải Sơn rèn luyện, bọn họ thường sẽ đi Vương Chiến Chi Địa. Đương nhiên, đến cấp chín, có thể vào trong Ngự Hải Sơn, lúc này, nguy hiểm sẽ ít đi một chút."
Phương Bình gật gật đầu, tò mò nhìn chung quanh. Mà trong đám người, những người khác vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.
Không có lý do gì khác... Tên này giỏi thật!
Nói thật, ở đây, thật ra không ai dám đặt câu hỏi cho Trương Đào, dù là con cháu của tuyệt đỉnh cũng vậy. Trong mắt bọn họ, cường giả tuyệt đỉnh chính là thần linh. Dù là tổ tông nhà bọn họ thì cũng là thần thánh. Người bình thường sao lại dám chạy theo đuôi lãnh đạo quốc gia mà đặt câu hỏi?
Bao gồm cả Lý Dật Minh, hắn có ông nội là cường giả tuyệt đỉnh, nhưng bảo hắn nói chuyện với Lý Chấn như thế, hắn cũng không dám.
Phương Bình thật giỏi.
Phương Bình thực ra không hề ý thức được điều này, trong lòng hắn, hình tượng của lão Trương đã bị hủy hoại, tuyệt đỉnh không còn thần bí cao ngạo nữa. Tuyệt đỉnh cũng là người, lão Trương còn rảnh rỗi sinh nông nổi, thích nghe trộm người khác nữa kìa.
Một ông lão như vậy, hắn chỉ trò chuyện tán gẫu vài câu thì có làm sao?
Lúc này, Phương Bình không hỏi nữa, mà nhìn quanh quanh, nhìn một hồi, bỗng nhiên nhìn về phía trước, hỏi: "Chỗ đó... là đường nối ở hẻm núi sao?"
"Không sai."
"Người vùng cấm ra vào bằng đường này?"
"Đúng."
Phương Bình nhìn một hồi, cười nói: "Có thể xem là là cửa thành?"
Trương Đào cười nói: "Ngươi có thể hiểu như vậy."
Phương Bình không nói thêm nữa, lại như nghĩ tới điều gì, lập tức nói: "Bộ trưởng, ngài có theo chúng ta cùng đi vào không?"
"Không, tuyệt đỉnh không vào vùng cấm, cũng không vào ngoại vực, lần này là tình huống đặc biệt, chúng ta sẽ chỉ hoạt ở khu vực Ngự Hải Sơn.
Hoặc đi Cấm Kỵ Hải... dọc theo biên giới, Giới Vực, có thể đến Cấm Kỵ Hải. Tuyệt đỉnh... cũng bị hạn chế. Bọn ta hạn chế đối phương, thực ra cũng tự hạn chế mình..."
Giọng điệu của Trương Đào không còn bình tĩnh nữa, hơi nhuốm một ít tâm tình phức tạp. Tuyệt đỉnh hạn chế tự do của vùng cấm, chẳng phải cũng tự hạn chế mình sao.
Địa quật to lớn, khu vực hoạt động của bọn họ quá ít. Mấy chục năm cũng không được gặp ai, không ai nói chuyện.
Ông còn khá tốt, các tuyệt đỉnh khác thì khó nói.
Thế nên, cảm xúc của ông với tuyệt đỉnh thành Trấn Tinh rất phức tạp. Ông biết tuyệt đỉnh thành Trấn Tinh có mục đích của bọn họ, có một vài suy nghĩ và lý tưởng không hợp nhau.
Biết thì biết vậy, ngoài ra, ông cũng khâm phục và thương cảm cho bọn họ. Trấn thủ Ngự Hải Sơn mấy trăm năm... Bất kể bọn họ có mục đích gì, họ đều là anh hùng.
Đó là lý do vì sao Phương Bình đối nghịch với nhà họ Dương, ông không có cảm nhận gì, người nhà họ Dương cũng không phải là tuyệt đỉnh.
Nhưng Phương Bình đem vị tuyệt đỉnh họ Dương kia ra làm trò đùa, Trương Đào lập tức không vui, ông cũng nghiêm túc hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận