Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2983: Đại Đạo Tranh Đấu (3)

Chương 2983: Đại Đạo Tranh Đấu (3)Chương 2983: Đại Đạo Tranh Đấu (3)
Nghe Phương Bình gọi người đánh giáp lá cà, Thánh Võ Thần không nhịn được phẫn nộ, quát: "Hạng người vô SỈ..."
"Tào lao, bốn người các ngươi vây giết Tử Nhi tiền bối, sao không tự nhận mình là đồ vô sỉ?" Phương Bình mắng lại: "Não các ngươi có bình thường không? Vây giết các ngươi thì là người vô sỉ? Các ngươi vây giết chúng ta thì là chính nghĩa chắc? Cái thứ tiêu chuẩn kép, ta đánh chết lũ chó các ngươi!"
"Xông lên, còn đứng nhìn cái gì?”
Phương Bình quát to một tiếng, Trương Đào đã đánh tới.
Long Biến hơi do dự, lập tức khôi phục chân thân, nhanh chóng lao lên.
Ông lão và một người còn lại vừa muốn ra tay, giọng của Trấn Thiên Vương đã vang lên bên tai bọn họ, than thở: "Thổ Bách, Huyễn, hai vị vẫn nên nghỉ ngơi chốc lát đi!"
Ông lão tên là Thổ Bách, người còn lại tên là Huyễn. Lúc này, hai người dồn dập nhìn về phía Trấn Thiên Vương.
Nhìn một hồi lâu, ông lão bỗng nhiên nói: "Là ngươi!"
"Nội bộ sơ võ cũng có người dần chấp nhận bản nguyên, đi đạo bản nguyên, đạo sơ võ sắp tuyệt diệt rồi!"
Ánh mắt ông lão tên Thổ Bách khẽ thay đổi, lạnh lùng nói: "Ngươi... Muốn đối phó chúng ta? Sơ võ... thật sự phải diệt vong sao?"
"Cần gì phải dây vào?" Ông lão nổi giận: "Bản nguyên muốn diệt sơ võ! Trấn, ngươi có nhìn thấy không? Ngươi có thấy không? Tam Giới hiện nay còn bao nhiêu người đi đạo sơ võ? Sơ võ đã mất gốc rồi, một khi mấy lão già chúng ta chết hết, sơ võ sẽ hoàn toàn biến mất!"
Trấn Thiên Vương than thở: "Nhân tộc... Đầu là Nhân tộc, không phải sao? Sơ võ là Nhân tộc, bản nguyên là Nhân tộc, đều là Nhân tộc! Hai vị, sống đến bây giờ cũng không dễ dàng, cần gì phải dây vào."
Huyễn cũng âm trầm: "Trấn, ngươi chưa chết... Nếu còn sống, vì sao lại giúp Nhân tộc?"
Không cam lòng, phẫn nộ, oán hận. Ông lão không cam lòng, giận dữ hét: "Ngươi có nhìn thấy không? Lẽ nào sơ võ không còn con đường nào khác để tồn tại sao? Vì sao lại đối xử với sơ võ như vậy? Chúng ta sai rồi sao? Đạo của chúng ta sắp bị hủy diệt rồi!"
Cường giả bản nguyên không phải ai cũng biết Lý Trấn, nhưng Thần Linh của phe sơ võ, hiếm có ai không nhận ra ông.
Ngươi nói xem, sơ võ thật sự đã sai rồi sao?
Sắc mặt Trấn Thiên Vương khá phức tạp, lẩm bẩm nói: "Cạnh tranh để sinh tồn..."
"Tào lao!" Ông lão giận dữ hét: 'Nếu không phải vì chín Hoàng diệt võ, Thiên Đình áp chế sơ võ, sơ võ không được truyền đạo, làm sao có ngày hôm nay? Không ai hiểu rõ sơ võ, làm sao truyền đạo!
"Chín Hoàng ép chúng ta, bọn họ muốn diệt sơ võ, bản nguyên... Bản nguyên mạnh hơn, cũng không thay thế được sơ võ, phản đồ!"
Đại đạo tranh đấu!
Chúng ta sai rồi sao?
Chỉ là truyền đạo, vì sao không cho chúng ta truyền đạo, bản nguyên thật chuyên quyền! Bản nguyên bất diệt, sơ võ thì sắp hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử, ngươi nói cho ta biết, ai sai?"
Năm xưa, chúng ta khai sáng võ đạo, Nhân tộc vùng lên, có thể chiến thiên địa, nghịch thiên cải mệnh, ai còn ghi nhớ công lao của chúng ta?
Đại đạo tranh đấu 30 ngàn năm, hôm nay lại được đề cập. Sắc mặt của Trấn Thiên Vương hơi phức tạp, bản nguyên, sơ võ...
Bên kia, ba vị cường giả vây giết Thánh Võ Thần, Phương Bình quát: "Loạn, cái đồ nhát như chuột, ngươi không ra tay thật sao? Tên này không chịu nổi 3 phút đâu, ngươi không ra tay, đừng hối hận nói ta không cho ngươi cơ hội!"
Trấn Thiên Vương bạo phát khí huyết, khí huyết mạnh mẽ vô cùng, chấn nát vô số thế giới, vô số núi non.
Thổ Bách cũng không còn buồn đau phẫn nộ nữa, ông lão vẫy tay một cái, mặt biển đông lại, nước biển hóa thành bức tường, hóa thành núi, hóa thành đá, bay về phía Trấn Thiên Vương.
Một luồng lực lượng tinh thần bao phủ đến, từng thế giới giáng lâm, không phải là thế giới bản nguyên, chỉ là thế giới ảo ảnh từ lực lượng tinh thần, lập tức phóng về phía Trấn Thiên Vương.
"Cần gì chứ!" Trấn Thiên Vương lắc đầu, đá ra một cước, một tảng đá lớn trông như một thành trì bị đá nát, hóa thành tro bụi rồi biến mất.
Ngay vào lúc này, Huyễn bỗng cười nói: "Thổ Bách, thôi đi, hắn đã bước lên bản nguyên từ lâu, nào còn nhớ sơ võ! Nếu hắn muốn ngăn cản chúng ta... Vậy thì giết!"
"Chân của hắn tốt hơn chân Càn Vương nhiều!"
Loạn xuất hiện, nhìn chung quanh một lần, nhìn Trấn Thiên Vương, tùy tiện nói: "Ta cảm giác chân của lão già dễ dùng hơn!"
Trấn Thiên Vương đang lấy một đánh hai, bây giờ nghe như thế, bỗng nhiên rất muốn lấy một đánh bai
Dù Loạn Thiên Vương không ra tay, nhưng ba người Phương Bình vẫn triệt để áp chế Thánh Võ Thần.
Phương Bình cũng không để ý tới hắn, khẽ quát: "Các ngươi áp chế hắn, ta dùng nhục thân đánh hắn, mài giữa nhục thân một chút, lúc trước tự bạo nhục thân, cảm giác vẫn chưa thích ứng với nhục thân mới rèn lại, may sao gặp phải hắn!"
"Ngươi rèn giữa gần đủ rồi thì tặng cho ta, thân thể của ta cũng có thiếu hụt, nhóc con, đừng có đánh chết đấy!" Lão Trương tiếp một câu, ban nãy mới nổ nhục thân, cái mới tạo ra này không quen tay lắm, ảnh hưởng rất lớn đến khả năng khống chế sức mạnh.
Long Biến không nói gì, hai tên này đều không phải người! Từ xưa tới giờ, chưa bao giờ nói bằng tiếng người. Đấn cảnh giới của bọn họ, dù sao cũng phải kiêng ky một chút, hai người này lại không biết kiêng dè chút nào, lần nào nghe hai người này nói chuyện cũng có thể tức chết.
Long Biến cùng phe mà nghe còn thấy bực bội, nói chỉ là kẻ địch.
Sắc mặt Thánh Võ Thần tái xanh, ra tay càng thêm ác liệt!
Hai người Trương Đào áp chế, Phương Bình tiến lên độc chiến.
Chưa tới 30 giây, Phương Bình đã bay ngược ra ngoài, ngực bị xuyên thủng, ngã bay ở bên ngoài, thở dốc nói: "Nhục thân quá mạnh, như đánh vào thép vậy, ta nghỉ ngơi một chút, lão Trương, đến lượt ngươi!"
Phương Bình nói xong, lực lượng tinh thân bạo phát, bản nguyên trấn áp. Lão Trương vội vàng xông lên, hai người đều quyết định dùng hắn để đánh bóng nhục thân, dùng nhục thân tác chiến, cộng thêm một ít bản nguyên.
Một lát sau, lão Trương bay ngược ra ngoài, trên người đầy rẫy vết thương, nhưng vẫn hài lòng nói: "Ngươi tiếp tục!"
"Được!"
Bốn phương tám hướng im lặng như chết. Có người cau mày, thậm chí có chút đau thương. Thánh Võ Thần bị ba người vây giết, bị buộc làm đá mài dao, bị tiêu hao sức mạnh, từ từ suy yếu, thực sự khiến bọn họ cảm thấy hơi buồn khổ, thương cảm cho đồng loại.
Đây chính là Thần Linh của sơ võ, nhưng lúc này cũng rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ tử vong. Xa xa, Hồng Vũ đứng trên mặt biển, phía sau, mấy vị Thánh Nhân lục tục chạy tới, giờ khắc này, cộng thêm hai vương, là 11 vị cường giả Thánh Nhân, vô cùng mạnh mã.
Thiên Thực Vương nhẹ giọng nói: "Đại nhân, chuyện này... Bốn vị Thân Linh sơ võ ra tay, bây giờ không địch nổi bọn họ, nếu chúng ta ra tay giúp đỡ, có lẽ bốn vị cường giả sơ võ sẽ..."
Hồng Vũ giơ tay, ngăn hắn nói tiếp: "Ra tay, Nhân tộc sẽ không bỏ qua."
Đúng, từng có lúc, Nhân tộc rất nhỏ yếu, bây giờ lại là thế lực khiến tất cả mọi người phải e sợ. Bọn họ ra tay, Nhân tộc sẽ không giảng hoà.
Thiên Thực trầm giọng nói: 'Phương Bình đắc tội quá nhiều người, nếu có người ra tay, có lẽ... Đại nhân!"
Có lẽ tất cả đều sẽ ra tay, cảnh tượng lúc trước sẽ tái hiện, liên thủ giết Nhân tộc!
Hồng Vũ nhìn xung quanh. Một lát sau, hắn thu hồi tâm mắt, không nói gì Thánh Võ Thân không dễ chết như vậy, sơ võ rất mạnh, cũng không phải là không có sức đánh một trận, Trấn Thiên Vương thì... chưa chắc đã dùng hết toàn lực.
"Thánh VõI" Giờ khắc này, khí cơ của Thánh Võ Thần lướt xuống, khí huyết suy nhược.
Thổ Bách lộ vẻ đau thương, quát một tiếng, sau đó bỗng nhiên cười nói: "Vùng thế giới này không chấp nhận sơ võ... Vậy thì... đúc lại thiên địa!"
Dứt lời, một tiếng quát chói tai vang vọng tứ phương!
"Liên thủ!"
Thánh Võ Thần không hé răng, nhưng hai người khác lại có động tĩnh.
Hai vị cường giả đi đạo lực lượng tinh thần, một người đang đối phó Tử Nhi, bây giờ lại không để ý tới cô ta nữa, quát một tiếng lớn, bóng người tiêu tan, trong chớp mắt, sương mù bốc lên.
"Khai thiên!"
Âm ầm ầm! Sương mù bốc lên, hư không phá nát, thoáng như hỗn độn, thiên địa sơ khai.
Một bên khác, Huyễn cũng khẽ quát một tiếng: "Cố nguyên!"
Gió nổi lên! Sương mù dâng lên, trong hư không, năng lượng điên cuồng vọt về phía bọn họ.
Thổ Bách cũng khẽ quát một tiếng: 'Lập địa!"
Phía dưới, toàn bộ nước biển hóa thành một mảnh đất được ngưng tụ thành hình.
Đám người Phương Bình nhìn chẳng hiểu gì, đang làm gì vậy?
Thánh Võ Thần lại tỏ vẻ đau buồn, cười thảm nói: "Mấy vị đạo huynh... Đa tại"
Đúng lúc đó, khí cơ của Thánh Võ Thần càng ngày càng mạnh, nhưng hắn lại không tiếp tục ra tay, không ngừng tránh về sau, hình như đang đợi cái gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận