Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1427

Phương Bình hơi kinh ngạc, hắn từng thấy Khoáng Thử, nhưng đều là dạng bình thường, còn chưa phải là yêu thú, không ngờ là có cả cấp bốn. Thứ này còn hiếm hơn cả thịt của yêu thú cấp bảy, trở thành món chính cũng chấp nhận được.
Rất nhanh, Tưởng Siêu lại giới thiệu mấy vò rượu ủ trăm năm!
Thực sự ủ cả trăm năm, hơn nữa còn không phải là rượu bình thường, bên trong có rất nhiều quả năng lượng, thậm chí còn có chút tinh hoa sinh mệnh.
"Đây là do các lão tổ tự ủ đó, chúng ta cũng hiếm khi được uống lắm, lần này vì chiêu đãi mấy vị, thành Trấn Tinh lấy ra ba vò , hàng tồn cũng sắp dùng hết rồi..."
Tưởng Siêu cười, cảm thấy rất nở mày nở mặt. Nói xong, còn hung hăng nhướng mày nhìn Tần Phượng Thanh, đầu trọc, cứ việc ăn, cứ việc uống! Đến địa bàn của lão tử, nhất định sẽ được chiêu đãi đàng hoàng!
Đến cảnh giới của đám Phương Bình rồi thì sẽ rất ít khi cần phải ăn uống, nhưng bây giờ, bọn họ đều không khách khí. Đừng thấy Ma Võ bây giờ có tiền, nhiều tiền lắm của, nhưng cũng không có được những thứ này.
Gốc gác không đủ, chỉ riêng vò rượu trăm năm này, Ma Võ cũng đã không có được.
Khoáng Thử trung cấp cũng chưa từng thấy.
Đám Phương Bình cũng không khách khí, ăn hết sức mình, Tần Phượng Thanh đều hận không thể bưng hết đồ ăn đến trước mặt mình. Chỉ một mâm đồ ăn và rượu này thôi, ở bên ngoài, bán ba, năm tỷ cũng sẽ có người chịu mua.
Đây chính là võ giả, một bữa cơm mắc hơn cả vàng.
Nhưng e là thành Trấn Tinh sẽ không dễ dàng bày ra một bữa tiệc như vậy, chỉ riêng 8 món ăn được chế biến từ các vị trí tinh hoa của yêu thú thôi cũng đã đồng nghĩa với việc phải tiêu diệt 8 con yêu thú cấp bảy rồi… Quá khó.
Phương Bình ăn ăn uống uống, uống chút rượu, có hơi say say, đầu óc lại tỉnh táo.
Thành Trấn Tinh thật là khách khí. Cũng rất tôn trọng bọn họ!
Tiệc như này mới đúng là tiệc nhập môn, có đem đi đãi cấp chín thì cấp chín cũng sẽ cảm thấy xa xỉ, thế mà lại dùng để đãi bọn hắn.
"Vô sự lấy lòng!"
"Hết tặng thứ ngon, lại chiêu đãi phục vụ, rốt cuộc bọn họ cần chúng ta trả giá cái gì?"
Không chỉ Phương Bình, mà những người khác, dù đang ăn đầy năng lượng, thì đầu óc cũng vô cùng tỉnh táo.
Rốt cuộc thành Trấn Tinh đang muốn làm gì?
Tần Phượng Thanh nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ, chẳng lẽ muốn chúng ta đến ở rể? Cái này ta không làm đâu!
Cũng không đúng... nếu thật sự có nhà nào cung cấp đủ tài nguyên cho mình tu luyện đến cấp chín thì... cũng khó nói, có thể cân nhắc thử.
Tần Phượng Thanh vừa tính toán vừa ăn, một bàn ăn lớn, hắn ăn hết ba phần mười, Tưởng Siêu hai phần mười, còn lại mới là những người khác.
Tô Tử Ngọc và Tưởng Hạo cũng bắt đầu không xem trọng Tần Phượng Thanh nữa. Có thể cảm nhận rõ từ nội dung trò chuyện của bọn họ.
Tần Phượng Thanh cũng không thèm để ý, Tưởng Siêu thì không có gì khác biệt, hắn đã sớm biết Tần Phượng Thanh là người như thế nào, cái tên này sẽ không quan tâm mặt mũi, chỉ quan tâm lợi ích.
Phương Bình lại mượn tiệc rượu hỏi thăm một ít tình huống.
Hiện nay, thành Trấn Tinh có tổng cộng có 8 vị cường giả cấp chín. Thành Trấn Tinh có 13 gia tộc, mà chỉ có 8 vị cấp chín, không tính là nhiều. Nếu tính thêm Dương Đạo Hoành thì chính là 9 vị.
Mà trong 8 vị này, cấp chín của nhà họ Trần, Thẩm, hiện đều ở Trấn Thủ Phủ, cũng không ở thành Trấn Tinh. 6 người khác, Phương Bình biết 4 gia tộc: Tưởng, Tô, Lý, Vi, Phương Bình cũng có biết. Còn 2 vị khác thì không tiện hỏi kỹ lắm.
Những thứ này cũng là do Tưởng Hạo và Tưởng Siêu nói, Tô Tử Ngọc mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng gặp phải hai vị này, cũng không có cách nào. Trên thực tế, những tin tức này cũng không tính là bí mật. Nếu Phương Bình thực sự muốn biết, thì hỏi lão Trương cũng được.
Ăn ăn uống uống, mãi cho đến đêm khuya, tiệc mới tàn.
Đám Phương Bình trở về nhà, Tần Phượng Thanh và Tưởng Siêu kéo nhau đi luận bàn so tài, mọi người cũng không thèm để ý. Hơn nửa đêm, hai người đánh nhau ầm ầm, cũng không ai thèm quản.
Tần Phượng Thanh tiến vào đỉnh cấp sáu, Tưởng Siêu cũng vậy. Trước khi Tưởng mập mạp tiến vào Vương Chiến Chi Địa, hắn là cấp sáu cao kỳ, đã nhiều ngày trôi qua, hắn cũng đã đến đỉnh cấp sáu rồi.
Hai người cùng cấp, Tần Phượng Thanh không hẳn sẽ mạnh hơn Tưởng Siêu. Thời gian Tần Phượng Thanh ở cấp sáu quá ngắn, cửa tam tiêu đóng kín quá nhanh, hắn cũng chưa chắc có thể thích ứng sức mạnh mới.
Hai người bọn họ đánh nhau, nhóm người Phương Bình cũng không nghỉ ngơi. Mấy ngày nay, Phương Bình vẫn đang áp súc rèn đúc kim thân, đồng thời còn cô đọng, bổ sung vật hóa hình.
Tiến vào thành Trấn Tinh, hắn cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, hắn từ trước đến giờ sẽ không hoàn toàn tin tưởng người ngoài.
Cho tới bây giờ, người mà hắn có thể chân chính đáng giá tin tưởng cũng không quá nhiều. Lão Lý là một, lão Vương là hai, Lý Hàn Tùng là ba... Diêu Thành Quân thì, Phương Bình cũng không dám hoàn toàn tín nhiệm.
Còn Tần Phượng Thanh thì, có thể tin, Phương Bình cảm thấy, nếu thật sự gây sự với thành Trấn Tinh, cái tên này chắc chắn sẽ không bị dọa sợ, nhưng tên khốn này, nếu không cho hắn chỗ tốt, hắn chưa chắc sẽ tử chiến đến cùng. Ít nhất phải đồng ý một ít điều kiện mới được.
Nhưng ngẫm lại thì, hắn mới cấp sáu, Phương Bình cũng lười cân nhắc đến hắn, cái tên này có thể chạy đi là được rồi.
...
Nhóm Phương Bình không lãng phí chút thời gian nào, đều dùng để tu luyện.
Tưởng Hạo và Tô Tử Ngọc sát vách cũng không lãng phí thời gian, trông bọn họ có vẻ cà lơ phất phơ thế thôi, chứ nếu thật sự là rác rưởi, cũng sẽ không tu luyện tới cấp bảy được.
Phàm là cao cấp, đều sẽ vô cùng nghiêm khắc với chính mình.

Cả đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, ngày 12 tháng 9, vừa sáng sớm đã có người đến phòng Phương Bình. Mấy cô gái trẻ xinh đẹp vừa vào cửa đã muốn hầu hạ hắn rửa mặt, Phương Bình thẳng thắn từ chối, kim thân chấn động một cái, tẩy sạch vết bẩn trên người.
"Đã bao lâu rồi mình không tắm rửa nhỉ?" Lúc Phương Bình đi ra khỏi phòng, đột nhiên nảy ra suy nghĩ như thế.
Lần trước còn cười nhạo Lưu Phá Lỗ 10 năm không tắm rửa… Bản thân hắn chắc cũng có một hai tháng chưa tắm rồi nhỉ?
"Không còn là người nữa rồi!" Phương Bình cảm khái một tiếng, võ giả đến cao cấp, đúng là không còn là người nữa.
Tắm rửa cái gì... tốn thời gian lắm. Chấn động thân thể một cái, ô uế gì cũng không còn.
Mấy cô gái này đến hầu hạ mọi người rửa mặt, đám lão Vương đều từ chối, người của thành Trấn Tinh thì như đã quen, không từ chối.
Phương Bình cũng mặc kệ bọn họ, thói quen mỗi người khác nhau, Tưởng Hạo và Tô Tử Ngọc lại còn muốn rửa mặt... Danh môn quý tộc quả nhiên đánh rắm nhiều. Đám nhà quê chúng ta đã lâu lắm không đánh răng rửa mặt rồi.
Một lát sau, mọi người tụ tập trong đại sảnh đãi khách hôm qua.
Khi Tưởng Siêu xuất hiện, thân là võ giả đỉnh cấp sáu, thế mà hai mắt hắn đen sì, đến bây giờ còn chưa hết sưng, không biết Tần Phượng Thanh đánh kiểu gì. Tần Phượng Thanh thì không bị bầm mắt, thế nhưng Phương Bình hơi đảo qua một chút, cái tên này vẫn che đũng quần, cũng không biết đang làm gì.
Mọi người chẳng thèm quan tâm bọn họ ra sao, Tô Tử Ngọc mở miệng nói: "Phương tiên sinh, vậy bây giờ chúng ta lên đường nhé?"
"Ừ, làm phiền rồi."
Phương Bình nói xong, lại có chút ngạc nhiên nói: "Thành Trấn Tinh ở ngay quanh đây sao? Đêm qua ta dùng lực lượng tinh thần dò xét, trong chu vi mấy ngàn mét cũng không cảm nhận được bất kỳ phong ấn nào."
Phương Bình cũng không ngại nói, thực tế tối hôm qua, ai cũng đã từng dò xét một lần, không tò mò thành Trấn Tinh ở đâu mới là chuyện không bình thường.
Ánh mắt Tô Tử Ngọc lộ ra một chút tự hào, cười nói: "Ở ngay quanh đây, chư vị đến rồi sẽ hiểu."
Nói xong, đám người cùng đi ra ngoài.
Ở cửa, mấy vị võ giả cung kính nhìn theo bọn họ rời đi.

Thành Trấn Tinh nằm ngay sau trấn Tinh Duyên, nhưng phía sau trấn Tinh Duyên là một khu rừng, ít nhất nhìn như một khu rừng.
Võ giả cao cấp bình thường nếu bay ngang qua đây, e là cũng sẽ không để ý đến. Phía trước khu rừng là một nhánh của dãy núi Thái Hành, cách bên này không xa, sau khi đến gần mọi người mới cảm nhận được có dị thường.
Người luôn trầm tĩnh như Vương Kim Dương bỗng nhiên ngừng bước chân, ánh mắt hơi thay đổi, một lát sau mới nói: "Là giả!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận