Toàn Cầu Cao Võ

Chương 126: Trúng tuyển

Mỗi lần vừa nghĩ đến lượng lớn lượng lớn tiền mặt tuột khỏi tầm tay, Phương Bình vẫn khó nén đau thương trong lòng.
"Hy vọng Ma Đô Võ Đại sẽ không để cho mình thất vọng!"
Phương Bình nỉ non một tiếng, sau đó tính lại tài phú đang có trong tay một chút.
Nhân lúc được nghỉ, nên làm một cuộc thu hoạch tỉ mỉ một chút.
Đã xác định được nên đi học ở đâu, cũng nên cân nhắc, sau khi đến Ma Đô, làm sao để không tiêu xài phung phí.
Với số lượng tiền mặt và thuốc bổ trong tay, và cả điểm tài phú, không hẳn có thể sử dụng được lâu.
...
Ngày 18 tháng 6, điền nguyện vọng chọn trường.
Mãi cho đến lúc này, Phương Bình mới được biết thành tích của đám Dương Kiến.
Lần này Dương Kiến thi văn hoá cũng không tệ, nhưng mà vẫn chưa đủ điểm chuẩn 605 điểm mà Nam Giang Võ Đại đã công bố, chỉ được 597 điểm.
Thành tích này hoàn toàn đối lập với thành tích bình thường của Dương Kiến, xem như là thành tích tốt nhất rồi.
Nhưng thiếu 8 điểm, khí huyết cũng miễn cưỡng vừa đạt chuẩn, Dương Kiến không cách nào ghi danh vào Nam Giang Võ Đại.
Lưu Nhược Kỳ cũng thế, điểm thi văn hoá của cô tương đối khá, còn cao hơn Ngô Chí Hào 8 điểm, thi được 653 điểm.
Giống như Dương Kiến, cũng không có cách nào ghi danh tại bất cứ khoa võ của trường đại học nào tại Nam Giang.
Hai người vốn chỉ thiếu có một chút xíu nữa là đủ điểm đạt chuẩn rồi, e là cả hai sẽ thất vọng vô cùng vô tận.
Nhưng khi Phương Bình tới trường học, lại không thấy bọn họ có gì thất vọng cả, ngược lại, tâm tình rất khá.

Không chờ Phương Bình hỏi dò, Dương Kiến đã hưng phấn giải thích: “Vừa có kết quả thi, Nam Giang Võ Đại cũng đưa ra tiêu chuẩn xét tuyển, tớ vừa nhìn là biết không có hy vọng rồi!
Thiếu những 8 điểm, quả thực là muốn đòi mạng tớ mà!
Tớ cũng chẳng có tâm trạng xem điểm xét tuyển của các trường khác, bởi vì trước giờ Nam Giang Võ Đại ở tỉnh Nam Giang mình xem như là có yêu cầu tuyển sinh thấp nhất rồi.
Nhưng mà sau đó Nhược Kỳ gọi điện thoại cho tớ..."
Lưu Nhược Kỳ bên cạnh chủ động tiếp lời, cô bạn quanh năm không bộc lộ cảm xúc gì, lúc này cũng mang theo ý cười trên mặt: “Tớ gọi điện thoại cho Dương Kiến là vì nhìn thấy thông tin tuyển sinh của Thiên Nam Võ Đại.
Thiên Nam Võ Đại năm nay mở rộng chiêu sinh, yêu cầu tuyển sinh cũng thấp hơn so với các trường khác một chút!
Khí huyết 115 cal, văn hoá thi được 595 điểm đã có thể ghi danh!
Tớ vừa khéo đạt 115 cal, thành tích văn hoá cũng tốt, ghi danh vào Thiên Nam Võ Đại, hy vọng trúng tuyển rất lớn…”
Lưu Nhược Kỳ lúc này không thể bình tĩnh được, vừa nói, vừa nở nụ cười xán lạn.
Cô không xấu, rèn luyện thân thể quanh năm, vóc người cũng rất tốt, lúc này nở nụ cười khiến mấy cậu con trai bên cạnh không khỏi ngơ ngác nhìn chằm chằm.
Đến khi cảm giác xung quanh mình có chút yên tĩnh, Lưu Nhược Kỳ quét mắt qua một cái, sau đó sẵng giọng: “Các cậu hay quá ha!”
Ngô Chí Hào thu hồi ánh mắt, có chút thổn thức nói: "Cười lên rất đẹp, sớm biết như vậy, nên tiên hạ thủ vi cường.
Hiện tại thì hay rồi, lời cho đám đực rựa khốn khiếp ở Thiên Nam Võ Đại!”
Lời này nửa thật nửa giả, nữ sinh trên Võ Đại không nhiều, cho dù có, đa số nhan sắc cũng chỉ ở mức bình thường.
Nữ sinh chân chính văn võ vẹn toàn, lại còn xinh đẹp, quả thật rất hiếm thấy!
Lưu Nhược Kỳ trước đây trầm mặc ít lời, không phải không có người có tình ý với cô, nhưng vừa nhìn thấy tính cách lạnh lùng của cô, ai cũng đánh trống lui quân.
Ai ngờ bây giờ áp lực trong lòng đã hết, tính cách của đối phương thay đổi không ít.
Đáng tiếc, mọi người đều tốt nghiệp, lập tức ai đi đường nấy, yêu xa cũng không dễ dàng như vậy.
Ngô Chí Hào vừa dứt lời, Dương Kiến cười ngây ngô nói: "Tớ cũng báo danh Thiên Nam Võ Đại, tuy rằng văn hóa khóa hơi thấp một chút, chỉ cao hơn có 2 điểm, nhưng khí huyết của tớ cao hơn 1 cal, hi vọng đậu cũng lớn.
Tớ đi Thiên Nam Võ Đại, đồng thời chăm sóc Nhược Kỳ..."
Trời đậu!
Mọi người tại đây đều thầm mắng trong lòng, đúng là đã quên mất chi tiết nhỏ này.
Lưu Nhược Kỳ cũng dở khóc dở cười, không tiếp lời Dương Kiến.
Thấy tâm tình của bọn họ cũng không tệ, Phương Bình cũng cảm thấy hài lòng thay cho bọn họ.
Nhưng không ngờ lúc này, bên cạnh lại có một người khẽ cau mày, do dự một chút mới nói: "Nhược Kỳ, Dương Kiến, Thiên Nam Võ Đại…"
Người nói chuyện chính là cậu bạn hôm ăn nhậu sau thi đại học, nói rằng bên nhà ngoại mình có anh hàng xóm học Võ Đại đã mất mạng kia.
Thấy mọi người nhìn mình, cậu ta suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng nói: "Chuyện Thiên Nam Võ Đại mở rộng chiêu sinh, tớ cũng có thấy. Các cậu chỉ thấy tin tức mở rộng chiêu sinh, chắc là không thấy tin tức khác…"
"Cái gì?"
Dương Kiến vội vã hỏi một câu, cậu ta nãy giờ chỉ lo cười ngây ngô, nào còn có thời gian nhìn những khác.
"Sở dĩ Thiên Nam Võ Đại mở rộng tuyển sinh lần này, hạ thấp tiêu chuẩn, nghe nói là bởi vì lần trước bị động đất, Thiên Nam Võ Đại dẫn sinh viên đi cứu viện.
Kết quả khiến không ít học sinh phải bỏ mạng trong trận động đất đó…
Đây không phải là lần đầu tiên Thiên Nam Võ Đại mở rộng chiêu sinh!
Các cậu biết đấy, bởi vì chuyện lần trước, tớ quan tâm hơn về vấn đề này nhiều, đặc biệt là các tin tức có học sinh tử vong tại các trường, tớ cũng thường để tâm hơn.
Thiên Nam Võ Đại rất nguy hiểm, hàng năm đều có học sinh tử vong.
Năm năm trước, Thiên Nam Võ Đại cũng từng mở rộng chiêu sinh một lần, bởi vì học sinh tử vong quá nhiều.
Năm nay cũng vậy…"
Nam sinh đó nói xong, lại thấp giọng nói: "Tớ nghi ngờ, không chỉ là vì nguyên nhân huấn luyện thôi đâu, khẳng định còn có nguy hiểm khác nữa mới khiến tỉ lệ tử vong cao như vậy.
Nói chung, Thiên Nam Võ Đại nguy hiểm hơn Nam Giang Võ Đại nhiều.
Ngoại trừ Thiên Nam Võ Đại, còn có những Võ Đại khác cũng như vậy, tỉ lệ tử vong cao vô cùng…"
Cậu ta vừa nói xong, không khí mới vừa rồi còn náo nhiệt, chớp mắt trùng xuống.
Có một số việc, mọi người không quan tâm, dù sao những trường học này cũng ở quá xa bọn họ, trước giờ mọi người vẫn đặt tầm mắt ở Nam Giang Võ Đại.
Hơn nữa, những tin tức như thế này cũng sẽ không xuất hiện chung với thông báo mở rộng tuyển sinh, mà chỉ lưu truyền ngầm đâu đó trên mạng.
Trừ khi là người đặc biệt quan tâm đến những vấn đề này, nếu không, người bình thường cũng sẽ không quan tâm đến vấn đề này.
Cậu ta tên là Liễu Đào, cũng bởi vì người anh hàng xóm kia xảy ra chuyện nên mới quan tâm đến những tin tức như thế này.
Lúc này, khi biết Lưu Nhược Kỳ và Dương Kiến ghi danh vào Thiên Nam Võ Đại, mặc dù Liễu Đào vẫn còn chút do dự, nhưng rốt cuộc vẫn nói ra tin tức này.
"Liễu Đào, cậu nói có nguy hiểm khác là gì?"
Ngô Chí Hào vội vã hỏi một câu, các bạn học khoa võ trong lớp cũng có quan hệ không tệ với nhau.
Hiện tại Lưu Nhược Kỳ và Dương Kiến đều ghi danh vào Thiên Nam Võ Đại, nếu như quá nguy hiểm vậy thì phải suy nghĩ lại rồi.
Liễu Đào lắc lắc đầu nói: "Tớ chỉ là suy đoán, có phải có nguy hiểm gì khác hay không, tớ cũng không rõ. Nhưng xác thực là những năm gần đây, Thiên Nam Võ Đại có không ít học sinh mất mạng."
"Nhược Kỳ, Dương Kiến..."
Ngô Chí Hào còn chưa nói hết, Lưu Nhược Kỳ bỗng nhiên nói: "Đừng khuyên tớ, thật vất vả mới có Võ Đại chịu mở rộng chiêu sinh, cho dù có nguy hiểm hơn nữa tớ cũng sẽ không bỏ qua!
Huống hồ, võ giả tất tranh!
Tớ không thể trơ mắt nhìn cơ hội biến mất trước mặt tớ được!"
Dương Kiến quen giả ngu cũng hiếm khi thấy chính trực được như lúc này, cậu ta trầm giọng nói: "Nhược kỳ nói không sai, cơ hội đang ở trước mắt, nếu không nắm lấy, bọn tớ sẽ hối hận cả đời!"
Phương Bình đứng một bên không có ý khuyên bảo gì, chỉ là trong lòng có nhiều suy nghĩ.
Tỉ lệ tử vong của Thiên Nam Võ Đại cao như vậy, là bởi vì nhiệm vụ khó, hay là do thực lực học sinh kém?
Hay là…
Tại địa phương có những người điên giống người trước đó đã tập kích cậu?
Trước đó cậu ở cục điều tra và truy bắt của Thuỵ Dương cũng đã nghe người trong cục nói, khu vực tụ tập của những người điên kia không phải ở Nam Giang, mà là ở nơi khác.
Nếu như khu vực hoạt động của những người này ở Thiên Nam, vậy tỉ lệ tử vong cao cũng có thể giải thích được.
Những Võ Đại khác cũng có tỉ lệ tử vong cao trong miệng Liễu Đào, có thể cũng là tình huống như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận