Toàn Cầu Cao Võ

Chương 898: Vừa Tới Là Đánh

Thành Hy Vọng.
Giữa không trung, một ông lão tóc trắng như tuyết, sắc mặt vô cùng nặng nề!
"Rốt cuộc làm sao vậy?"
Trong đầu Phạm lão hiện lên rất nhiều câu hỏi, lúc này hắn lo lắng không thôi.
Cứu viện của Hoa Quốc không thể đến nhanh như vậy, cho dù cường giả ở gần Ma Đô đến cũng cần thời gian, nhưng lần này, cường giả bị tác động quá nhiều rồi!
Lúc này, các thành trì lớn, cộng thêm cấm địa, cùng với một vài dãy núi rừng rậm không có người, lúc này cũng có uy áp của cấp chín dâng lên, chấn nhiếp bốn phương, toàn bộ Ma Đô địa quật, số cường giả bị tác động đã lên con số gần 30!
Đây là còn chưa tính cường giả sâu trong Ngự Hải Sơn, nếu tính lại có thể so với số lượng cấp chín của toàn Hoa Quốc.
Chỉ có Ma Đô như vậy hay là tất cả địa quật đều như vậy?
Lúc này, cường giả cấp bảy cấp tám đều không có tư cách và năng lực ngoại phóng uy áp, tranh phong với đám đỉnh cấp cường giả.
Xung quanh Phạm lão, sắc mặt của Điền Mục và Khấu Biên Cương cũng vô cùng u ám.
Thời gian gần đây, Ma Đô địa quật thật vất vả mới được yên bình một thời gian, thế nào lại xảy ra chuyện rồi, hơn nữa, vừa xảy ra chuyện liền là chuyện lớn!
...
Cách thành Hy Vọng 300 dặm.
Phương Bình thúc giục nói: "Hiệu trưởng, nhanh lên! Sắp không kịp rồi!''
Phía xa, hai luồng uy áp cấp chín ở Vị Cẩu Lĩnh, đang di chuyển về nơi mà Giảo và con thú Vị Cẩu cấp tám trước đó đánh nhau, rõ ràng là tiếp tục điều tra kết quả.
Một khi những chỗ này được điều tra xong, đối phương sẽ nhanh chóng đến thành Thiên Môn.
Đến lúc đó, vẫn chưa giúp xong, Phương Bình lo lắng cuối cùng kẻ gánh hậu quả có thể chính là nhân loại!
Ai sẽ tin chuyện này là do Giảo làm chứ?
Chuyện này truyền ra ngoài, Phương Bình cũng không tin, còn về địa quật yêu thú có tin hay không, quỷ mới biết.
Trên trán Hoàng Cảnh chảy ra mồ hôi, thở hồng hộc nói: "Tần Phượng Thanh, ngươi mang theo cái gì đấy, nặng quá!"
Tần Phượng Thanh cười khan nói: "Không có gì, không có gì, chỉ vài kim loại không đáng tiền."
Phương Bình trừng mắt nhìn hắn ta, cau mày nói: "Trước đó ngươi đã đi đâu?"
"Khụ, khụ, không đi đâu, đi dạo xung quanh, phát hiện một mỏ kim loại nhỏ, đào được ít quặng thô."
Mỏ kim loại, có cái đáng tiền, có cái không đáng tiền, có điều thông thường không phải quá đắt. Tương đối mà thôi, so với đá năng lượng còn kém xa.
Phương Bình có chút nghi ngờ, đột nhiên nói: "Có con yêu thú cấp tám đột nhiên bay đi, ngươi có thấy không?"
"Cái gì?"
Tần Phượng Thanh vẻ mặt không biết gì nói: "Ngươi nói cái gì?"
Yêu thú cấp tám bay đi, hắn đương nhiên nhìn thấy, nhưng hắn có thể nói không?
Hắn có thể nói với Phương Bình, hắn xông vào sào huyệt đối phương không?
Hắn có thể nói với Phương Bình, trong sào huyệt của người ta có rất nhiều thứ tốt không?
Hắn có thể nói với Phương Bình, cho dù bây giờ không có mỏ năng lượng, hắn bước vào cấp năm, không có vấn đề gì lớn không?
Không chỉ không có vấn đề lớn, hắn còn định đổi đá năng lượng lấy năng lượng hóa lỏng, rồi dùng để ngâm tắm bơi lội trong đó, chuyện này có thể nói cho Phương Bình không?
Đương nhiên không thể!
Tần Phượng Thanh nói xong, vội vàng nói: "Đúng rồi, đào mỏ thế nào rồi?"
Phương Bình nghi ngờ nhìn hắn, một lúc lâu mới nói: "Giấu đi rồi, đào được một ít, đợi địa quật yên tĩnh rồi tìm về."
"Đậu mèo, ngươi vậy mà không mang theo?"
Tần Phượng Thanh cạn lời, thằng nhóc này quá thoải mái rồi!
Gặp được thứ tốt, chính là có chết cũng phải mang đi trước rồi tính chứ, có quỷ mới biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
Hoàng Cảnh cũng có chút đáng tiếc nói: "Không chỉ mỏ năng lượng, mà còn hai thi thể của yêu thú cấp bảy cũng không thể mang đi, và một con khác… Không biết có phải bị Giảo ăn hay không nữa, là một con yêu thú cấp tám, đáng tiếc!"
Thật sự quá đáng tiếc!
Lần này, chết ba con yêu thú cao cấp lại còn có một con cấp tám.
Nếu như có thể mang về, Hoàng Cảnh cảm thấy chết cũng đáng giá.
Ba thanh thần binh!
Hắn cũng chưa từng gặp tình huống nào như vậy, hạch tim và hạch não được bảo tồn hoàn hảo, thật sự rất hiếm gặp.
Hắn giết yêu thú cấp bảy, là miểu sát, đối phương không có thời gian tự bạo.
Còn hai con yêu thú bị Giảo giết, Sư Tử Cẩu là không ngờ được Giảo sẽ giết nó, thú Vị Cẩu cấp tám là cảm thấy chưa đến mức phải tự bạo, thực lực của nó tương đương với Giảo, chưa chắc không có cơ hội thoát thân.
Một trận chiến chết ba con yêu thú cao cấp, tình huống này cực kỳ ít gặp.
Đáng tiếc không mang được một con nào đi.
Phương Bình ho khan một tiếng, cười nói: "Cái đó... Ta đã thương lượng với Giảo, con thú Vị Cẩu cấp bảy nó không ăn, có điều nó cho ta mang đi, để sau ta sẽ đi hỏi xem, có thể tặng cho ta hay không."
Đột nhiên Hoàng Cảnh không lên tiếng nữa, hắn không biết nên nói gì.
Tần Phượng Thanh trợn trắng mắt, còn có việc này nữa sao?
Lại bay được một lúc, đột nhiên Hoàng Cảnh quăng Tần Phượng Thanh đi, mắng: "Ngươi tự tìm cách trở về thành đi, bọn ta đi trước đây!"
Thằng nhóc này quá nặng!
Hắn cũng chỉ là cấp bảy, hiện tại đang cần đi nhanh, mang theo Tần Phượng Thanh thật sự tốn sức.
"Hiệu trưởng!"
Tần Phương Thanh bị vứt lại, oán giận, cứ như vậy vứt ta ở lại sao?
Vẫn chưa đến nơi mà!
Nếu như chút nữa thành Thiên Môn xảy ra đại chiến, nói không chừng hắn còn có thể vơ vét được chút đồ tốt, bây giờ hắn bị vứt lại, đi đâu vơ vét đây!
Ở phía sau, Tần Phượng Thanh điên cuồng đuổi theo, Phương Bình quay đầu nhìn hắn, cười nói: "Đưa đồ cho ta, ta giúp ngươi tìm một nơi giấu đi, trở về chia bảy ba..."
"Cút!"
Tần Phượng Thanh mắng một tiếng, nằm mơ đi!
Có chết mệt hắn cũng sẽ không chia với Phương Bình.
Hoàng Cảnh không mang theo hắn cũng chẳng sao, hắn tự chạy!
Ngay sau đó, Tần Phượng Thanh hạ xuống đất, sau lưng cõng theo cái bao to chạy như điên về phía thành Thiên Môn, tốc độ của hắn này cực nhanh, mặc dù chậm hơn Hoàng Cảnh một chút, nhưng Hoàng Cảnh cũng đang thu liễm khí tức, cẩn thận để không bị cấp chín phát giác ra, tốc độ không nhanh hơn đối phương bao nhiêu.
Hoàng Cảnh nhìn xuống phía dưới, thấy Tần Phượng Thanh cõng theo một cái bao to nặng mà vẫn có thể chạy nhanh như vậy, cảm thấy hơi mất mặt.
Vẫn chưa kịp nói gì, Phương Bình liền nói: "Hiệu trưởng, ngài thu liễm khí tức, chạy hơi chậm, như vậy đi, ngài bám vào người ta, ta cõng ngài chạy!"
Hoàng Cảnh sững sờ, ngươi đang nói cái gì?
Khi hắn còn chưa hiểu chuyện gì, ánh kim trong xương cốt Phương Bình khẽ lóe ra, sau đó, hắn gầm nhẹ một tiếng, một tay nắm lấy Hoàng Cảnh, phóng đi như gió!
Hoàng Cảnh cấp bảy, không dám dùng toàn lực đối phó, bởi vì rất dễ bị người ta chú ý.
Phương Bình cấp năm, sau khi thu liễm khí tức, hắn dùng hết sức chạy, tốc độ không chậm hơn Hoàng Cảnh thu liễm chút nào.
Hoàng Cảnh bị nắm chặt lấy, đột nhiên có chút bi ai, hơi hoài nghi chính mình.
Ta là cấp bảy đấy!
Vì sao lại thế này?
Tần Phượng Thanh cấp bốn, tốc độ chậm hơn hắn, nhưng thằng nhóc đó không kiêng nể gì, đang điên cuồng chạy.
Phương Bình cấp năm, thực ra tốc độ cũng chậm hơn hắn, nhưng hắn không dám dùng toàn lực, bộc phát lực lượng khí huyết quá mạnh, đến lúc đó sẽ bị người ta chú ý.
Kết quả Phương Bình thu lại khí tức, chạy còn nhanh hơn hắn một chút, hơn nữa cũng không vác nặng, không sợ bị người phát hiện.
Hoàng Cảnh thật sự hơi hoài nghi nhân sinh rồi!
Bị Phương Bình kéo chạy một lúc, đột nhiên Hoàng Cảnh nói: "Chạy sai hướng rồi!"
Phương Bình không quay đầu lại, chỉ trả lời: "Ta biết, đi tắt, phía thành Yêu Quỳ cũng có lối vào Giảo Vương Lâm."
Hoàng Cảnh không còn lời nào để nói, thằng nhóc này thật to gan.
...
Cả một quãng đường dài mấy trăm dặm, Phương Bình dốc toàn sức chạy, nửa tiếng sau, đã đến khu vực Giảo Vương Lâm phía thành Yêu Quỳ.
Lúc này, trên bầu trời thành Yêu Quỳ, một cây hoa hướng dương cực kỳ to, đang đung đưa giữa bầu trời.
Nhìn cây hoa hướng dương kia, thân cây màu vàng vô cùng rực rỡ, trong nhụy hoa, hình như có thể nhìn thấy được vài hạt hoa hướng dương màu vàng… Phương Bình cảm thấy mình thật muốn cướp của đối phương rồi.
Hoàng Cảnh thì lại cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn, hắn thu liễm toàn bộ khí tức.
Mặc dù ở khoảng cách gần không thể giấu được, nhưng lúc này, cấp chín đều đang đề phòng cấp chín khác, sẽ không cố ý điều tra một võ giả cấp bảy nhỏ nhoi như hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận