Toàn Cầu Cao Võ

Chương 892: Giết Yêu Diệt Khẩu (3)

Giảo đang áp chế thú Vị Cẩu, nó bước vào cấp tám chưa lâu, nhưng sau khi đánh lén đã áp chế được đối phương, hai bên không có quá nhiều kỹ xảo đánh nhau, chỉ có đâm đầu vào nhau, cơ thể đâm vào nhau, mạnh mẽ đâm vào nhau, hai con yêu thú đánh nhau vô cùng kịch liệt, huyết nhục bay tung tóe.
Hoàng Cảnh thấy Giảo vẫn đang nhìn mình, hơi do dự, rốt cuộc là chạy hay là tham gia cuộc chiến?
Nếu như chạy... Hai con yêu thú có tiếp tục đánh không?
Do dự không dám chắc chắn, thật sẽ bỏ qua cơ hội tốt này.
Nhưng cục diện thế này, thật sự hắn mới được nhìn thấy lần đầu tiên.
"Mặc kệ! Lần này giết được con thú Vị Cẩu nhỏ, không giết con lớn, dù có toàn mạng trở về được thành Hy Vọng, nó cũng có khả năng sẽ tới báo thù!"
"Nhất định phải giết nó!"
Có suy nghĩ như vậy, lại nhìn thú Vị Cẩu, Hoàng Cảnh phát hiện một chút dị thường, Giảo đang áp chế đối phương, hơn nữa cố ý đưa đầu thú Vị Cẩu về phía mình. Đây là... đang tạo cho mình cơ hội sao?
Hoàng Cảnh càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, Giảo rốt cuộc muốn làm gì?
Nhiều năm trước, hắn đã biết đến sự tồn tại của Giảo, nó là con yêu thú mạnh nhất ở gần thành Hy Vọng, rất lâu trước kia, nó là đỉnh cấp bảy.
Nhưng đối phương không hề tham gia vào cuộc chiến ác liệt giữa hai thành, hình như là muốn tìm một chỗ nằm trong hang, rất ít chuyển động.
Ngoài trừ năm đó bị thành Thiên Môn vây quét một lần, những năm qua, chỉ cần không vào Giảo Vương Lâm, Giảo cũng sẽ không đi ra, cảm giác như nó không hề tồn tại vậy.
Dựa vào điều này, năm đó vây quét thất bại, thành Thiên Môn cũng không quản nó nữa.
Nhưng gần đây… Giảo hoạt động không ít.
Trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ nhưng Hoàng Cảnh cũng không dám sơ xuất, quỷ mới biết đám yêu thú này nghĩ gì, nên đề phòng thì vẫn phải đề phòng.
Lui ra xa một đoạn, vừa lui về phía sau, Hoàng Cảnh liền cảm nhận được cơn tức giận và ác ý của Giảo! Đôi mắt to cực lớn hết sức lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn!
Rõ ràng nó đang muốn nói với hắn, nếu còn lui nữa nó sẽ ra tay với hắn, dù để thú Vị Cẩu chạy thoát!
"Quả nhiên, nó không cho mình rời đi...''
Hoàng Cảnh thầm nghĩ như vậy. Hắn không biết, Giảo đã tức giận đến mức muốn một hơi nuốt hắn xuống!
Sao lại ngu thế?
Võ giả thành Hy Vọng, không phải cái tên đầu bếp kia rất thông minh sao?
Đã biểu đạt rõ như vậy rồi, vì sao vẫn không hiểu?
Giảo tức giận vô cùng, Hoàng Cảnh cuối cùng đã hạ quyết tâm, đoản kiếm lập tức hiện ra trong tay, bộc phát ánh sáng màu vàng sáng chói mạnh mẽ.
Thú Vị Cẩu phẫn nộ rống lên, Giảo cũng liều mạng, điên cuồng tấn công, sừng to màu vàng trên đầu phát ra ánh sáng màu vàng sáng chói rực rỡ.
Hai con thú lớn va vào nhau, phía dưới, mặt đất nứt ra, rất nhiều đỉnh núi nhỏ lập tức biến thành cát bụi.
Huyết dịch màu vàng như mưa rơi xuống đất, tạo ra nhiều cái hố lớn.
Sắc mặt Hoàng Cảnh càng lúc càng trắng bệch, năng lượng đất trời xung quanh nhanh chóng tuôn vào trong đoản kiếm, ánh sáng màu vàng càng thêm đậm.
Ngay sau đó, Hoàng Cảnh nhìn thấy cơ hội, sừng to màu vàng của Giảo đâm vào người thú Vị Cẩu. Mà những ngọn gại dài sắc nhọn trên người thú Vị Cẩu cũng phóng ra đâm vào Giảo thành con nhím.
Gai dài sắc bén là vũ khí cũng là áo giác phòng ngự, khi gai nhím phóng ra, cũng là lúc lực phòng ngự của thú Vị Cẩu thấp nhất.
Ngay lúc này, Hoàng Cảnh quát lên một tiếng lớn, đoản kiếm màu vàng vô thanh vô thức, nháy mắt đâm thủng hư không, phóng về phía đầu của thú Vị Cẩu.
Thú Vị Cẩu rống lớn, điên cuồng né tránh.
Nhưng Giảo lại làm ra động tác vô cùng mất nhân tính, hai móng vuốt phía trước bỗng nhiên ôm chặt lấy đối phương, tùy ý đối phương tấn công, cho dù bị cào máu thịt tung tóe cũng không buông.
Đợi tên võ giả thành Hy Vọng giết được tên này, nó ăn tên thủ vệ, nó sẽ gần cảnh giới Vương giả thêm một bước!
Tên Gỗ ngốc của thành Yêu Mộc sớm muộn gì cũng sẽ bị nó ăn, sau đó ăn thật nhiều đá sinh mệnh và suối sinh mệnh, nó có thể chân chính trở thành thú Vương rồi!
"Gừ!"
Tiếng rống chấn động trời đất, cách đó rất xa, trong Bách Thú Lâm hình như cũng phát giác được điều gì đó.
Bên khác, thành Yêu Quỳ cũng có một luồng khí thế kinh thiên dâng lên!
Có điều hai chỗ đó cách nơi đây rất xa, mấy trăm dặm, cấp chín cũng không thể nhanh chóng tới được.
Giảo gắt gao dùng móng vuốt to ôm chặt lấy thú Vị Cẩu, sắc mặt Hoàng Cảnh cũng cực kỳ trắng bệch, đoản kiếm màu vàng, đâm xuyên qua đầu thú Vị Cẩu.
Sau khi huyết nhục bay tứ tung xương đầu màu vàng hiện ra, huyệt nhục cũng nhanh chóng được hồi phục.
Nhưng đoản kiểm không ngừng đâm sâu vào trong, lúc này, Giảo cũng hành động, cái sừng to màu vàng mạnh mẽ bị giật ra khỏi người thú Vị Cẩu, sau đó, lại đâm vào chỗ khác của đối phương, vật chất màu vàng không ngừng tràn ra.
"Gào!"
Tiếng rống giận dữ liên tục không ngừng, Giảo mở to miệng, bắt đầu điên cuồng ăn những vật chất màu vàng tràn ra.
Hoàng Cảnh vẫn không ngừng truyền lực lượng thiên địa vào đoản kiếm, máu trong miệng tràn ra, âm thanh "răng rắc" truyền ra, xương sọ màu vàng xuất hiện vết nứt.
Ngay sau đó, xương sọ bị đâm xuyên qua, rất nhiều vật chất bất diệt tràn ra!
Đôi mắt to của Giảo lấp lóe sự khát vọng, nó bắt đầu há to miệng hấp thụ, trên người nó cũng hiện ra rất nhiều ánh sáng màu vàng chói, vừa áp chế vật chất bất diệt, vừa mạnh mẽ ăn.
Tiếng rống thảm thiết của thú Vị Cẩu không ngừng vang lên.
Giảo đang ăn vật chất bất diệt.
Bên cạnh, Hoàng Cảnh vô cùng cảnh giác, rồi đột nhiên thu hồi lại đoản kiếm, tiếp đó ngự không liền chạy!
Không còn bị thần binh áp chế, thú Vị Cẩu bắt đầu giãy giụa.
Ánh mắt Giảo phẫn nộ hơn bao giờ hết!
Nhưng lúc này, không kịp truy bắt đối phương, ăn tên thủ vệ càng quan trọng hơn Hoàng Cảnh.
Nhưng đối phương sở hữu một thứ quan trọng giúp nó đối phó với cấm địa, người chạy cũng chẳng sao, dù sao thành Hy Vọng không liên quan tới cấm địa, nhưng không thể mang theo đoản kiếm có khí tức của Gỗ ngốc!
Vẫn chưa dùng kiếm chém mình nữa!
Giảo vừa điên cuồng ăn, vừa trừng con mắt to nhìn Hoàng Cảnh bỏ chạy, nó càng thêm tức giận.
Cứ đi như vậy, nó làm sao bây giờ?
Nhưng tên thủ vệ vẫn chưa chết hoàn toàn, lúc này không giết chết, bị cấm địa biết thì toi rồi.
Hoàng Cảnh chạy càng lúc càng xa, Giảo cũng nôn nóng.
Lẽ nào thật sự muốn đi thành Yêu Mộc đại chiến một trận, nhưng đi rồi chưa chắc có thể trở về.
Có suy nghĩ muốn đuổi theo, nhưng tên thủ vệ vẫn còn đang giãy giụa, vật chất bất diệt đang chảy ra rất nhiều để tự hồi phục cơ thể.
Mắt Giảo hiện lên tia phẫn nộ, nó không quản Hoàng Cảnh nữa, bắt đầu chuyên tâm ăn.
Cứ nuốt tên thủ vệ này trước, rồi đi tìm tên đó sau.
Cho dù tìm không được… Cửa cấm địa bên kia vẫn còn người quen mà!
Tìm được hắn có lẽ tìm được cái tên bỏ chạy này. Giảo không nhìn Hoàng Cảnh nữa, mà tiếp tục ăn.
Một lát sau, thú Vị Cẩu dần dần vô lực.
Qua một lúc sau, thú Vị Cẩu hoàn toàn không động đậy nữa.
Bất diệt màu vàng sáng rực dần tiêu tan, vẫn còn xác yêu thú.
Lần này Giảo không lãng phí, một hơi nuốt xuống, huyết nhục, xương cốt, toàn bộ ăn vào trong bụng.
Cuối cùng, chỉ để lại một ít xương sọ màu vàng vỡ vụn. Mà vết nứt vỡ trên xương sọ là do đoản kiếm gây ra, mang đậm khí tức của Yêu Mộc.
Giảo đập xương sọ màu vàng bị vỡ vụn vào mặt đất, lúc này, bóng người của Hoàng Cảnh đã hoàn toàn biến mất.
Ánh mắt Giảo chút trầm tư, đối phương chạy đã lâu như vậy, chưa chắc có thể đuổi kịp.
Phía xa, bên địa quật cũng có một vài động tĩnh, một khi nổ ra đại chiến, có lẽ sẽ khiến người của Cấm Địa Chi Vương tới.
Không biết Giảo nghĩ tới điều gì, nó nhanh chóng bay về phía Vị Cẩu Lĩnh.
...
Vị Cẩu Lĩnh.
Cả ngọn núi vẫn rất tĩnh mịch khiến người ta bất an.
Dưới chân núi, Phương Bình dè dặt chuyển động, lực lượng tinh thần như radar quét quanh, không cảm nhận được gì.
Lúc này, Phương Bình cũng không dám lộ đầu ra đi kiểm tra tình hình, mà chỉ cẩn thận từng li từng tí bắt đầu đào hầm, đào được một lúc, Phương Bình cắn răng một cái, yên tĩnh như vậy, tiếng đào sẽ hang rất lớn, còn không bằng dứt khoát chui ra lén lút chạy.
Nghĩ đến đây, Phương Bình không tiếp tục đào nữa, mà đi ngược trở về, vừa đi được một lúc, sắc mặt Phương Bình thay đổi, đường hầm phía trước bị sụp xuống rồi!
Nhưng đó không phải trọng điểm!
Trọng điểm là… Hình như hắn đã nhìn thấy cái gì đó!
===
Bạn cần đăng nhập để bình luận