Toàn Cầu Cao Võ

Chương 319: Kẻ lao tâm trị người

Ký túc xá giảng viên, khu một.
Biệt thự số 8.
Ma Võ thật sự có hơi lớn, Phương Bình hôm nay chạy tới chạy lui, đa phần đều chạy lông nhông trên đường.
Gõ gõ cửa.
Không lâu sau, Lữ Phượng Nhu ngáp một cái, đi tới mở cửa.
Phương Bình quả thực có hơi ngạc nhiên, những võ giả trung cấp cao cấp này mỗi ngày đều trưng ra dáng vẻ chưa tỉnh ngủ thế này, đây là do quá bận hay quá rảnh vậy?
Lữ Phượng Nhu nhìn thấy Phương Bình, tùy ý nói: "Về trường sớm thế, không ở lại cùng người nhà thêm chút à?"
"Về sớm một chút để tu luyện, nỗ lực không khiến đạo sư phải mất mặt!"
"Ha ha!"
Lữ Phượng Nhu còn lâu mới tin lời cậu nói, tiện tay ngoắc ngoắc một cái, chén trà trong khay lập tức xuất hiện trong tay, cầm chén trà uống một ngụm mới nói: "Đến có chuyện gì."
Tầm mắt Phương Bình vẫn đặt trên chén trà trong tay cô, không nhịn được nói: "Đạo sư, cách không lấy vật ạ?"
"Một loại vận dụng lực lượng tinh thần, chớ nghĩ nhiều, em còn lâu mới tới cảnh giới này."
Lữ Phượng Nhu cũng không giải thích thêm, lại lần nữa nhấp ngụm trà, lên tiếng nói: "Nói đi, có thắc mắc gì về vấn đề tu luyện? Hay là chuyện gì khác?
Bước vào cấp hai, giai đoạn hiện tại lấy tôi cốt làm chủ, chẳng lẽ lại muốn tu luyện chiến pháp gì mới sao?"
"Không phải, không phải..."
Phương Bình lắc đầu một cái, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ về cảnh tượng ngoắc tay một cái, chén trà bay đến tay vừa rồi của Lữ Phượng Nhu.
"Đạo sư, lẽ nào cường giả Tông sư còn có thể ngự kiếm phi hành giống như trong truyền thuyết sao?"
"Ngự kiếm phi hành?"
Lữ Phượng Nhu cười nói: "Em nghĩ nhiều quá rồi, nhưng mà đạp không ngự kiếm vẫn có thể làm được, chỉ là không kéo dài thôi.
Giống như cảnh giới lăng không mà em luyện được từ thung công, em đúng là có thể đạp không bước vài bước phải không?
Cường giả Tông sư vận dụng lực lượng tinh thần, chủ yếu là khống chế khí thế, khí phách, chiến pháp và khống chế thân thể…"
"Là như vậy ạ?"
Phương Bình khẽ gật đầu, sau đó không nhịn được hỏi: "Đạo sư, cô sắp tiến vào cảnh giới Tông sư rồi?"
Nếu Lữ Phượng Nhu trở thành Tông sư, vậy Phương Bình có thể kiếm được bộn tiền rồi.
Tuy rằng đạo sư không phải là phụ huynh học sinh, nhưng có một vị đạo sư cường giả cấp Tông sư, vậy cũng sẽ được nhiều lợi ích.
Ít nhất, trước khi cậu đến cảnh giới Tông sư, đạo sư đều có thể giải đáp thắc mắc cho cậu.
Hơn nữa, đạo sư thành Tông sư, có thể tùy tiện hưởng ké phúc lợi, nhiêu đó cũng đủ để Phương Bình no nê rồi.
"Còn lâu lắm!"
Lữ Phượng Nhu phủ nhận điểm ấy, lắc lắc đầu nói: "Tông sư nào phải chuyện đơn giản, hiện tại, tôi chỉ đang thăm dò lực lượng tinh thần của mình thôi, muốn trở thành Tông sư, ít nhất cũng phải ba năm rưỡi, còn phải nhìn kỳ ngộ thế nào."
Nói xong, Lữ Phượng Nhu chuyển đề tài, nói: "Không nói tới cái này nữa, em trở thành võ giả cấp hai rồi, tích góp thêm nhiều điểm thưởng một chút. Từ cấp hai lên cấp ba khó hơn từ cấp một lên cấp hai nhiều.
Đặc biệt là khi trở thành võ giả đỉnh cấp hai, kết thúc rèn luyện xương tứ chi, lúc này, lên cấp ba sẽ phải rèn luyện xương sống.
Làm sao để kết nối xương tứ chi và xương sống thành một thể thống nhất, hình thành hệ thống tuần hoàn, cái này cần rất nhiều thứ hỗ trợ.
Không có điểm thưởng, chỉ có thể dựa vào chính mình tu luyện, có điểm thưởng, nhà trường có thể hỗ trợ một chút…"
"Điểm thưởng..."
Phương Bình hơi bất đắc dĩ, điểm thưởng của mình bây giờ là con số không, nghĩa là mình còn phải tiếp tục đi cày nhiệm vụ mới được.
"Phải rồi, rốt cuộc em đến có chuyện gì, có việc gì thì nói mau, tôi còn phải ngủ bù."
Phương Bình không biết nói gì, cô làm gì mà mệt mỏi dữ vậy, cả ngày lúc nào cũng muốn ngủ bù!
Không kéo dài thời gian nữa, Phương Bình suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Dạ, là như thế này, cô ơi, em muốn thiết lập nền tảng web mua hàng online cho nhà trường nhằm giúp đỡ học sinh, nhưng mà trường học sợ năng lực em không đủ để gánh chịu trách nhiệm. Cho nên em cần đạo sư đứng ra bảo đảm…"
"Để đạo sư đảm bảo?"
Lữ Phượng Nhu nhíu mày nói: "Cái gì mà nền tảng web mua hàng online, làm gì mà cần đứng ra bảo đảm?"
Phương Bình nói đơn giản một hồi.
Lữ Phượng Nhu lắng nghe, cũng không ngắt lời, chờ cậu nói xong mới nói: "Em thật sự chỉ vì kiếm chút phí giao hàng?"
"Đạo sư, em nghèo, em không có cách nào..."
"Bớt dùng chiêu này với tôi! Em sẽ không nghĩ đến chuyện sau này mở rộng thị trường cho tất cả các võ giả giao dịch đấy chứ?"
"Cái này..."
"Tôi khuyên em nên từ bỏ suy nghĩ này đi. Một là tài nguyên của võ đạo hiệu đều là nghiệp vụ lũng đoạn của chính phủ. Hai là, lợi ích trong đó dính dáng đến quá nhiều người, em chỉ là võ giả cấp hai…"
"Em không thể sẽ luôn là võ giả cấp hai!"
Phương Bình phản bác: "Huống hồ, em chỉ muốn thử một chút thôi, nếu như thực sự không thể làm, em cũng sẽ không cưỡng cầu.
Đạo sư, em biết, để cô đứng ra bảo đảm sẽ khiến cô phải chịu một ít nguy hiểm.
Nhưng mà em đảm bảo, chỉ cần em còn có thể kiếm tiền, cho dù thật sự có tổn thất, em cũng sẽ trả hết nợ…"
Lữ Phượng Nhu liếc cậu một cái, lát sau mới nói: "Đứng ra đảm bảo thực ra không thành vấn đề. Tôi chỉ nhắc nhở em, dưới cách nhìn của tôi, so với tốn thời gian làm cái này, tương lai không xác định, còn không bằng làm thêm chút nhiệm vụ kiếm tiền…"
"Đó là ý nghĩ của người tầm thường..."
Phương Bình vừa thốt ra lời này, Lữ Phượng Nhu lườm cậu một cái, tức giận nói: "Lời này của em nếu để người khác nghe thấy, em có thể sẽ bị người ta đánh chết, chết rồi cũng đừng tới tìm tôi!"
Còn dám nói là ý nghĩ của người tầm thường. Biết bao Tông sư đều tích góp tài nguyên thông qua nhiệm vụ.
"Kẻ lao tâm trị người, kẻ lao lực bị người trị..." (1)
Phương Bình lẩm bẩm một câu, cậu cũng không muốn làm võ giả thuần túy chỉ biết sử dụng vũ phu.
Võ giả như vậy, rất mệt.
Lữ Phượng Nhu cũng không thèm để ý đến cậu, cân nhắc trong chốc lát nói: "Nếu như cậu kiên trì, vậy tôi có thể đảm bảo cho cậu.
Nhưng tiền đề là tiến độ tu luyện của em phải theo kịp.
Một khi vì chuyện này ảnh hưởng đến thời gian tu luyện, em phải học cách lựa chọn."
"Dạ vâng, đây là điều chắc chắn, không phải em tự làm, chỉ là ban đầu sẽ hơi tốn công sức một chút, sau đó sẽ giao cho người khác đi làm."
"Em biết là tốt rồi."
Lữ Phượng Nhu nói vài câu, sau đó hơi không kiên nhẫn nói: "Được rồi, việc này tôi nhớ rồi, không còn gì nữa thì em có thể về được rồi."
Phương Bình cũng không ở thêm, mới vừa đứng dậy, bỗng nhiên lại ngồi xuống, ngượng ngùng nói: "Đạo sư, cô có xem mấy trận thi đấu giao lưu trước đó hay không?"
"Ừm."
"Trận đó, em với Phương Văn Tường đánh trời long đất lở, em cảm thấy..."
Lữ Phượng Nhu: "..."
Lữ Phượng Nhu nhìn cậu hồi lâu, lát sau mới nói: "Tôi đảm bảo chuyện thiết lập nền tảng web với em, bỏ khen thưởng việc đánh thắng Phương Văn Tường, em chỉ được chọn một cái thôi.
Võ giả vốn giao dịch công bằng với nhau. Em không thể hy vọng tôi hoàn toàn chăm sóc cho em được.
Phương Bình, em hiểu ý của tôi không?"
Phương Bình bất đắc dĩ, em biết ngay là như vậy mà!
Nhưng mà, so với sự đảm bảo của võ giả cấp 6, một Phương Văn Tường cấp một kia thật sự không đáng nhắc tới.
Nói đến đây, Lữ Phượng Nhu lấy hai chuyện này đặt ngang nhau, chênh lệch rất lớn.
Trong xã hội, một công ty lớn muốn tìm cường giả cấp 6 chống lưng, cũng phải trả giá cực cao, cực kinh người.
"Dạ biết, làm phiền cô rồi."
"Ừm, đi đi.
Còn nữa, gần đây phải nỗ lực tu luyện, có thể rất nhanh thôi, các em sẽ phải xuống địa quật rồi."
Bước chân Phương Bình hơi ngưng lại, cũng không hỏi nữa, cất bước ra khỏi biệt thự.
...
Sau đó hai ngày, thừa dịp có không ít người còn chưa về trường, Phương Bình vừa giao thiệp với quản lý cao tầng của Ma Võ, vừa để cho Lý Thừa Trạch thiết kế trang web.
Thiết kế trang web cũng không quá khó.
Hơn nữa, thời gian đầu, Phương Bình chỉ hạn chế hoạt động cho học sinh trong trường thôi, tạm thời không mở rộng ra ngoài trường. Ít nhất thì trước khi tìm được võ giả gia nhập, cậu không định nhận đơn đặt hàng ở ngoài.
Nếu như nhận thật, lỡ mà mất đồ, cậu thật sự không đền nổi.
Nhưng để nhân viên giao hàng tiến vào trường học, bên nhà trường vẫn có các ý kiến trái chiều.
---
(1) Kẻ lao tâm trị người, kẻ lao lực bị người trị: Kẻ lao tâm ở đây nói đến người lãnh đạo, lãnh đạo có tài mới có thể lấy lòng cấp dưới, khiến cấp dưới tôn trọng và nghe lời mình. Kẻ lao lực ở đây nói đến người bị người khác lãnh đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận