Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1439

Lại bay một hồi, Phương Bình đã nhìn rõ ràng cảnh tượng nơi xa. Thung lũng rộng lớn bằng phẳng, một toà đại điện huy hoàng đứng lặng ở chính giữa, xung quanh đại điện có một số kiến trúc nhà ở. Có nhà đá, cũng có nhà trúc, có thể nhìn thấy một ít người ở đi qua đi lại, thậm chí... còn có trẻ con.
Phương Bình mặt lộ vẻ kinh dị, một bên, thư sinh khẽ cười nói: "Võ giả phục sinh cũng là người, các ngươi có lẽ cũng hiểu, chúng ta cũng giống như những người khác, cũng không phải cổ nhân ngàn năm trước gì, cũng sẽ có người cưới vợ sinh con.
Có người sẽ ra ngoài du lịch, gặp được người có thể ở cùng nhau một đời, sẽ mang về thành gia lập nghiệp. Chúng ta cũng sẽ vào thành giao lưu, nếu gặp người nào trong thành Trấn Tinh thích hợp, cũng sẽ lấy nhau..."
Phương Bình suy nghĩ một chút nói: "Trước đây Tưởng Siêu hình như có nói chưa từng thấy chư vị."
"Bình thường." Thư sinh cười nói: "Chúng ta cũng không đông, phía sau núi cũng là cấm địa của bọn họ, chúng ta vào thành, bọn họ cũng chưa chắc sẽ để ý đến chúng ta.
Dù sao trong thành còn có năm, sáu ngàn người, bọn họ cũng không thể người người đều biết. Chúng ta cũng sẽ không gióng trống khua chiêng nói chúng ta là võ giả phục sinh, không cần phải thế. Gần đây đã đỡ hơn chút, trước đây rất ít người biết chúng ta có tồn tại.”
Một bên, Lý Mặc mở miệng nói: "Trước đây ta không hiểu, chỉ biết phía sau núi là cấm địa, đây là quy tắc do các lão tổ đặt ra. Còn hiện tại..."
Lý Mặc nhìn đám người Phương Bình, một lát sau mới nói: "Có liên quan đến các ngươi."
"Hả?"
"Các ngươi gây ra động tĩnh quá lớn, người người đều biết các ngươi, đều biết các ngươi đặc biệt. Thật ra không công khai võ giả phục sinh, cũng là vì sợ phiền phức. Không phải mỗi một vị võ giả phục sinh đều đồng ý ở cùng những người khác. Nếu không nói ra, thì có thể dùng thân phận người bình thường tiếp tục sống. Nhưng nếu nói, có lẽ sẽ bị chê trách..."
Phương Bình hiểu rõ, lại nói: "Thì sao chứ, phục sinh hay không phục sinh, cũng chẳng liên quan, người ngoài chê trách thế nào, ta mới không thèm để ý."
Phương Bình nói rất thản nhiên, bởi vì hắn không phải võ giả phục sinh. Nếu thật sự là thật, hắn sẽ không thản nhiên như thế. Còn có, có một số việc đúng là không thể nói. Ví dụ như hắn, hắn có thể nói mình là người đến từ thế giới khác sao?
Không thể nói!
Nên trước đây, sự tồn tại của võ giả phục sinh là bí mật cũng rất bình thường. Dù hiện tại cũng không nhiều người biết thân phận của bọn họ, trên thực tế chỉ có Ma Võ biết nhiều một chút, cộng thêm một ít Tông sư có chút suy đoán mà thôi, những người khác không biết gì cả. Nhưng cũng bởi vì bọn họ tồn tại, khiến võ giả phục không còn là bí mật lớn, hiện tại càng ngày càng nhiều người biết.
Đang nói chuyện thì mọi người hạ xuống mặt đất.
Rất nhanh, tiếng hoan hô của trẻ con cũng vang lên: "Ông ơi, ông đi đâu đó! Con cũng muốn bay..."
Phương Bình còn chưa kịp phản ứng, một bên, Huệ Hoành hòa thượng bỗng nhiên ôm lấy bé con, cười nói: "Ông vào thành, lần sau mang con bay."
Phương Bình trợn mắt ngoác mồm!
Ngươi không phải là hòa thượng sao? Cũng không đúng, hòa thượng cưới vợ sinh con cũng bình thường, nhưng mấy vị này, ban đầu thì trông như thế ngoại cao nhân, theo Phương Bình, hẳn là loại tu giả không dính trần tục. Nhưng bây giờ... sao cứ thấy nó sai sai!
Thấy đám người Phương Bình tỏ vẻ kinh dị, thư sinh Tử Hậu cười cười nói: "Đừng nhìn chúng ta, ta nói rồi, chúng ta cũng là người. Mặc những thứ này là vì... chúng ta cũng không phải thật sự là hòa thượng, đạo sĩ, hay là người Nho gia."
Thư sinh suy nghĩ một chút, sắc mặt có chút trầm trọng nói: "Mấy vị, có chuyện này ta muốn nhắc nhở các ngươi. Tìm hiểu bản nguyên của mình, tuy là không mang theo ký ức, nhưng sẽ chút cảm giác, có lẽ là cảm giác kiếp trước, khiến các ngươi dần dần sản sinh một loại dung hợp...
Nói thí dụ như ta, thân phận đời trước của ra là tông chủ phải Nam Sơn, có phải là người trong Nho gia không, ta cũng không rõ. Nhưng từ sau khi tìm được bản nguyên, ta mơ hồ có chút cảm giác, ta phải mặc trang phục như vậy, bởi vì ta là một vị Nho Giả.
Hai người bọn họ cũng giống vậy.
Đương nhiên, những thứ này cũng không gây ảnh hưởng quá lớn, cũng là để giúp chúng ta cảm ngộ những bản nguyên này thuận lợi hơn, phù hợp hơn. Nhưng vẫn phải chú ý một ít, để tránh khỏi triệt để chìm đắm vào trong đó, chúng ta lúc trước từng trải không nhiều, ý chí cũng không đủ mạnh, nên bị cảm giác lôi kéo quá mạnh, nhất thời cũng khó có thể sửa lại được."
Phương Bình câm nín luôn! Không ngờ... Ba người các ngươi, đều là giả hả?
Hắn thật sự cho rằng ba người này là cường giả ba phái Nho giáo - Thích giáo - Đạo giáo, Phương Bình cho rằng chính là đời này, bây giờ nhìn lại, hẳn là không phải, chỉ là chịu đến một ít ảnh hưởng mà thôi.
Nhưng Phương Bình vẫn có chút cảnh giác, sự ảnh hưởng này vẫn rất đáng sợ, có lẽ sẽ thay đổi tính cách của một người.
Phương Bình thì không sao, đám lão Vương thì phải cẩn thận rồi. Nếu thân phận trước khi phục sinh của bọn họ là đại ma đầu, thì lỡ như bọn họ cảm độ được bản nguyên kiếp trước của mình, thì chẳng phải là cũng sẽ gây ra thay đổi to lớn sao?
Mọi người rơi xuống đất, một số võ giả cũng dồn dập chạy tới.
Có người cách thật xa đã cười nói: "Có người mới đến sao?”
"Rất lâu không có người mới tới, ta còn tưởng rằng chỉ có chúng ta, bây giờ nhìn lại, còn có người thức tỉnh."
"Thực lực đều rất mạnh... Còn mạnh hơn chúng ta, đã là Tông sư rồi?"
"..."
Đang nói chuyện, bảy, tám vị nam nữ đuổi tới, có cao cấp cũng có trung cấp.
Những người này đánh giá đám người Phương Bình, có một người phụ nữ trung niên mở miệng nói: "Ta có đứa em gái đến hiện tại còn chưa tìm được, mấy vị này..."
Đám người Phương Bình đồng loạt nhìn về phía Tần Phượng Thanh!
Em gái bà ấy chính là ngươi, không có quan hệ gì với chúng ta! Ai bảo ngươi muốn giả mạo võ giả phục sinh!
Sắc mặt Tần Phượng Thanh đen kịt, ngươi mới là em gái ấy, cả nhà ngươi đều là em gái, bà thím này quá đáng ghét, không thấy chúng ta đều là nam sao? Hỏi em gái cái quái gì!
Nhưng không ngờ Tô Hạo Nhiên lại cười nói: "Có một số tiền bối... khụ khụ, đúng là có tình huống như thế xảy ra, phục sinh, cũng không phải nhất định đời này là nam, đời sau cũng là nam..."
Bọn họ không còn gì để nói, quan sát lẫn nhau, Phương Bình nhìn lão Vương, lát sau mới nói: "Ta nhớ Chiến Thần là nữ..."
Sắc mặt Vương Kim Dương tái xanh!
Ngươi còn dám nói bậy, ông đây chơi chết ngươi!

Nói đùa thì đùa thế thôi, đám người Phương Bình nhanh chóng tiến vào đại điện rộng lớn trước mặt, còn chưa vào đại điện, mới vừa đi tới cửa đại điện thì...
Đại điện bỗng nhiên hơi rung động!
Lực lượng tinh thần của Diêu Thành Quân cũng chập chờn kịch liệt.
"Xảy ra chuyện gì!"
Tô Hạo Nhiên kinh ngạc!
Đám người Tưởng Nguyên Hoa cũng vô cùng khiếp sợ!
Dù có là võ giả phục sinh đi nữa thì cũng không thể làm được chuyện chưa tiến vào đại điện, chỉ đứng ở cửa thôi cũng đã khiến bản nguyên rung động.
Lý Hàn Tùng triệt để bối rối. Ta đoán sai rồi sao? Chúng ta là cùng một nhóm người!
Lão Diêu còn chưa vào cửa đã gây ra phản ứng to lớn như thế, chuyện này...
Cung điện to lớn màu đồng xanh rung động cực kỳ mạnh. Lực lượng tinh thần của Diêu Thành Quân cũng bắt đầu gợn sóng, mặt lộ vẻ kiềm chế, giống như đang cố nén cái gì, trong sự bất ngờ của tất cả mọi người, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không có chuyện gì, chỉ là… chỉ là..."
Diêu Thành Quân do dự mãi, nhưng lại không dám nói.
Lần này, Tô Hạo Nhiên không nhịn được, vội vàng nói: "Diêu hiệu trưởng cảm ứng được bản nguyên của mình sao?"
"Hình như... Hình như không phải."
Diêu Thành Quân lại do dự, thấy đám người thành Trấn Tinh không tin, Diêu Thành Quân trầm ngâm chốc lát, nhẹ giọng nói: "Ta cảm thấy... Cung điện này... Là của ta!"
"Hả?" Mọi người trợn mắt ngoác mồm!
Tần Phượng Thanh phục sát đất!
Đậu xanh, lão Diêu chẳng nói chẳng rằng, thế mà bất ngờ làm một cú to!
Lúc bọn họ muốn tính kế những bản nguyên kia, thì lão Diêu lại muốn lấy luôn cả tòa cung điện!
Diêu Thành Quân thành thật nói: "Cung điện này, có lẽ là của ta, mặc kệ chư vị có tin hay không."
Nói xong, Diêu Thành Quân bỗng nhiên nhìn về phía cửa điện đang đóng kín, đó là hai cánh cửa bằng đồng lớn vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận