Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1484

Phương Bình cầm lệnh bài đến gần cánh cửa lớn mờ ảo.
Khi lệnh bài đến gần, nó bỗng bùng lên một tầng hào quang nhàn nhạt, mà cánh cửa kết giới mờ ảo kia dường như hơi rõ hơn một chút.
Lúc này, Vương Kim Dương lấy tay sờ lấy kết giới, ném cho Phương Bình một ánh mắt dò hỏi, Phương Bình gật đầu.
Lão Vương cũng không chậm trễ, lập tức đấm ra một quyền.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang lên, lão Vương bay ngược ra, mở miệng nói: "Không được!"
Bên góc giao lộ, Lý Hàn Tùng mở miệng nói: "Ta thử xem sao! Lão Vương..."
Vương Kim Dương không nhiều lời, đi qua thủ giao lộ.
Mấy người luân phiên nhau, Trần Diệu Tổ cũng không nói gì, mấy thằng nhóc này chắc vẫn lo lắng bọn họ phong tỏa lối ra, bao vây bắt nhốt bọn chúng. Quả nhiên rất cảnh giác.
Lý Hàn Tùng chạy tới, cũng bạo phát khí huyết, đấm ra một quyền.
Kết quả cũng như vậy, bị bay ngược ra.
Lần này, Lý Hàn Tùng cũng bất đắc dĩ, lầu bầu nói: "Không phải."
Nhóm người Phương Bình biết ý của hắn, không phải nhà hắn.
Diêu Thành Quân không cần gọi tên, cũng đến thử một hồi, kết giới vẫn phản kích.
"Không được."
Phương Bình nhíu chặt lông mày, không ai kích hoạt được lệnh bài, không có khí tức, chỉ có thể khiến cánh cửa lớn này hiện rõ hơn một chút, hoàn toàn không mở ra được.
Nói như vậy, chẳng lẽ mình phải đợi đến năm ngày sau, khi thủy triều năng lượng bạo phát mới vào được sao?
Ba người lão Vương đều không thể tiến vào, ai cũng bị phản kích, xem ra là không quen chủ nhân nơi này.
"Năm ngày... năm ngày sau, đối phương sẽ kéo người đến!"
Phương Bình thật ra không quá muốn chạm mặt với người của vùng cấm, Phong Cửu Thành biết hắn. Nếu gặp nhau... Lão già kia mà vừa nhìn thấy mình, hẳn ông ta sẽ phát điên lên mà đòi giết mình mất.
Trần gia có hai vị cấp chín, thực lực không tệ, nhưng hiện đã suy yếu lắm rồi...
Phương Bình khẽ lướt mắt nhìn những người này, thật ra hắn có thể đưa vật chất bất diệt giúp bọn họ khôi phục.
Nhưng mọi người mới gặp nhau lần đầu, ai biết những người này tốt thật hay tốt giả. Nếu thấy tiền nổi máu tham, tiêu diệt nhóm mình thì cả đám xong đời.
Về phần lệnh bài, Phương Bình nhìn lệnh bài một chút, thứ này nếu bị cướp đi, hắn cũng sẽ không quá để ý, thứ này không mở được cửa, chưa chắc có tác dụng gì lớn.
"Làm sao đi vào đây..."
Phương Bình nhìn chằm chằm cửa lớn một hồi, lệnh bài có phản ứng, nhưng không quá hiệu quả, vẫn còn thiếu khí tức của chủ nhân...
"Nhóm võ giả phục sinh có quan hệ với Giới Vực! Có lẽ kiếp trước của bọn họ chính là truyền nhân của các động thiên.
Ở thành Trấn Tinh, mình từng gặp không ít võ giả phục sinh, ngoại trừ những người cao cấp hơn mình, mình đều có thể mô phỏng khí tức của những người còn lại.
Không chỉ bọn họ... mà còn có khí tức của võ giả chưa phục sinh trong Vạn Nguyên Điện.
Lần trước lệnh bài không có phản ứng, có lẽ là do bản nguyên quá yếu, không hẳn cảm ứng được..."
Phương Bình lại liếc nhìn nhóm người Trần Diệu Tổ, trong lòng thầm tính toán.
Thử mô phỏng một hồi xem sao, nếu có thể mở ra, mấy người này sẽ không theo vào chứ?
Nếu theo vào, nhìn thấy có hy vọng đột phá tuyệt đỉnh... Phương Bình không dám chắc ông lão nhìn hiền lành này sẽ không động lòng.
"Hiện tại không thể giúp bọn họ khôi phục! Nếu khôi phục đến trạng thái mạnh nhất, tuy mình cảm thấy lão Ngô cũng không quá mạnh, nhưng hoàn toàn có khả năng giết mình trong tích tắc, đến lúc đó, nhóm mình chẳng ai có thể chống cự cả.
Trừ phi chờ mình từ bên trong đi ra..."
Trong lúc suy nghĩ, trước mặt Phương Bình bỗng nhiên xuất hiện một cuốn sách thủy tinh.
Sách thủy tinh xuất hiện, nhóm người Trần Diệu Tổ biến sắc.
Trần Diệu Tổ định nói chuyện, Phương Bình bỗng thu lại khí tức, cười nói: "Trước khi đến, Bộ trưởng đã tặng cho ta bảo vật này, ông ấy nói thứ này sẽ có ích trong việc mở cửa vào Giới Vực. Tiền bối, để ta thử xem bây giờ có thể mở được hay không nhé..."
Nói xong, Phương Bình lại nói: "Nhóm bốn người chúng ta đều được Bộ trưởng giao quyền điều khiển vật này, lão Vương, lão Diêu, Đầu Sắt, mấy người các người đến đây, chúng ta đồng thời thử nghiệm xem sao!"
Trần Diệu Tổ ngây người, Võ Vương còn có năng lực này? Ông thật sự không biết!
Cha già của ông chính là tuyệt đỉnh, nhưng cũng chưa bao giờ nghe nói có thể tặng người khác bảo vật che lấp khí tức.
Ông nhận ra thứ này. Đây không phải là lực lượng tinh thần phân hóa sao? Sao lại có thể che lấp khí tức?
Nhưng khí tức của Phương Bình đã bị giấu đi, điều này ông có thể nhìn thấy, nhưng không nhận ra bất cứ điều bất thường nào.
Phương Bình cũng không nói nhiều, cũng không để lão Vương tiếp tục thủ giao lộ nữa, khi ba người đến, Phương Bình đồng thời che lấp khí tức của ba người, sau đó bắt đầu làm một loại thủ ấn trước sách thủy tinh.
Nhóm người lão Vương mặt không biến sắc, cũng cùng làm theo.
Nhóm người Trần Diệu Tổ sững sờ nhìn! Đám nhóc này đang làm gì? 15 năm không ra khỏi Giới Vực, lẽ nào giới võ đạo bên ngoài đã thay đổi rồi?
Phương Bình mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, rất nhanh, hắn ném lệnh bài lên sách thủy tinh.
Lúc này, Phương Bình đang thay đổi thủ ấn liên tục, trên thực tế, hắn đang không ngừng mô phỏng khí tức của võ giả phục sinh, mô phỏng khí tức bản nguyên của những võ giả cấp bảy trong Vạn Nguyên Điện.
Hắn đã nghĩ đến một điểm, hắn mô phỏng khí tức, mở được cửa, hắn có thể mang nhóm người lão Vương cùng đi vào, bởi vì hắn có thể mô phỏng được khí tức đồng nguyên.
Nhưng nhóm người Trần Diệu Tổ... Phương Bình bất đắc dĩ, các vị quá mạnh mẽ, ta có muốn dẫn các vị vào cũng không có cách nào.
Ta không có cách nào thay đổi khí tức của người mạnh hơn ta.
Cho nên, dù sau đó có mở được cửa, bọn họ cũng không vào được.
Phương Bình lần lượt thay đổi khí tức, lệnh bài đều không phản ứng gì.
Ở thành Trấn Tinh, ngoại trừ những vị võ giả phục sinh không thể mô phỏng khí tức, hắn đều thử một lượt, nhưng vẫn không được.
Bất đắc dĩ, Phương Bình đành phải tiếp tục thử nghiệm.
Ngày đó, trong Vạn Nguyên Điện có 318 cung điện nhỏ, ngoại trừ cấp chín, cấp tám, thì cũng có hơn trăm cung điện của võ giả cấp bảy sơ kỳ và trung kỳ.
Mà trong số này, cung điện có bản nguyên còn tồn tại, đại khái chỉ khoảng 50 cái.
Lúc này, Phương Bình đang mô phỏng khí tức bản nguyên trong những cung điện này.
Phương Bình vừa mô phỏng, vừa lên tiếng nói: "Tiền bối, nếu bọn ta có thể đi vào, bọn ta sẽ xem xem có thể lấy được bảo vật có tính khôi phục như vật chất bất diệt hay gì không, để các ngài có thể khôi phục lại chiến lực.
Nhưng sợ là tấm lệnh bài này bị hạn chế nhiều, có lẽ không thể đến được một số khu vực. Không biết lần này có thể lấy được công pháp hay không..."
Phương Bình huyên thuyên nói chuyện, nhóm người Lý Hàn Tùng tiếp tục giữ im lặng.
Dựng sẵn kịch bản hả? Hay đang muốn động viên mấy người này vậy?
"Chờ khi bọn ta đi ra, nếu như người của vùng cấm đến, đến lúc đó các ngài khôi phục thực lực, ta sử dụng thêm chiêu giữ mạng từ Bộ trưởng, diệt gọn cấp chín dưới trướng Phong Vương! Sau đó, chúng ta đoạt lấy lệnh bài, các ngài có thể trở về Trấn thủ phủ, không cần tiếp tục canh giữ ở đây nữa."
Trần Diệu Tổ cười nói: "Nếu các ngươi có thể vào thì không cần tìm bảo vật khôi phục gì đâu, công pháp là ưu tiên hàng đầu! Yên tâm, bọn ta sẽ bảo vệ tốt nơi này, không để các ngươi vừa đi ra thì gặp người của vùng cấm đâu..."
Lời của ông lão khiến bọn họ rất cảm động.
Phương Bình cũng cảm thấy 15 năm trấn thủ nơi này, không thể khôi phục thương thế, người như vậy rất đáng kính trọng. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không để lộ chuyện mình có nhiều vật chất bất diệt.
Chờ khi đi vào rồi tính, nếu không thể vào thì trước khi đi biếu tặng bọn họ một ít vật chất bất diệt.
Trong lúc nói chuyện, lệnh bài trôi nổi giữa không trung bỗng nhiên hơi chấn động.
Sắc mặt Phương Bình khẽ thay đổi!
Những người khác dồn dập nhìn về lệnh bài, lúc này, lệnh bài ngày càng sáng.
Cánh cửa lớn cũng bắt đầu hiện rõ hơn.
"Không đủ!"
"Nhưng mà có hiệu quả... Đây là... Đây là khí tức của môn chủ Thanh Ngưu Môn ở Thái Bạch Sơn!"
Phương Bình nhớ ra khí tức bản nguyên này thuộc về vị võ giả cấp nào, ánh mắt hơi giật giật.
Thanh Ngưu Môn ở Thái Bạch Sơn... Đây là một tông phái từ ngàn năm trước. Cảm giác không có liên quan gì đến Huyền Đức động thiên... Nhưng theo truyền thuyết, Huyền Đức động thiên ngày xưa ở Thái Bạch Sơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận