Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3163: Chuyên Lừa Người Quen (3)

Chương 3163: Chuyên Lừa Người Quen (3)Chương 3163: Chuyên Lừa Người Quen (3)
Phương Bình bất đắc dĩ, Chiến Vương cũng tỏ vẻ đồng ý nói: "Không sai, Chiến Thiên Đế bị điên á! Đọc sách thì cũng được, nhưng đây là văn tự cổ đại, ta không biết đọc, cũng không có ai dạy."
"Chỉ như vậy mà nhốt ta một năm, tận một năm!" Chiến Vương nghiến răng nghiến lợi nói: "Chờ ta về, ta mà nhìn thấy Vương Kim Dương, ta phải đánh hắn một trận rồi tính sau."
Phương Bình bất lực, tức giận nói: "Ngài nghỉ ngơi một chút đi! Mấy ngày trước hắn đã trở về, thực lực bình thường, cũng chỉ là Thánh Nhân mà thôi, nhưng cảm giác sắp đột phá Thiên Vương, ta nhắc nhở ngài một câu, kiêm chế một chút, đừng bị hắn đánh nát bộ xương già này."
Sắc mặt Chiến Vương cứng đờ. Còn có chuyện này? Lên cấp Thánh Nhân rồi?
Nói như vậy, ta không có cách nào báo thù à.
Phương Bình chẳng thèm giải thích, nhìn khắp phòng sách, kỳ quái nói: "Các ngươi đọc sách chưa, Thịnh Nam chắc là biết chữ nhỉ, sao còn chưa ra ngoài?"
Thịnh Nam cười khổ. Những người khác cũng xấu hổ, biết chữ bây giờ lại là người một ưu điểm.
Cơ Dao và Hoa Vũ hơi cảnh giác nhìn Phương Bình, Phương Bình lườm hai người một cái, vẻ mặt khinh thường nói: "Nhìn cái gì, bóp chết các ngươi bây giờ, các ngươi chả là cái thá gì.
Hoa Vũ liền vội vàng khom người nói: "Nhân Vương thứ lỗi, vương tổ làm vậy là vì bất đắc dĩ! Hồng Vũ và Lê vương chủ bức bách, lại lấy chuyện giúp Hoa Vũ lên Chân Thần làm điều kiện, vương tổ mới bất đắc dĩ đáp ứng ngăn cản Địa Hình..."
Hoa Vũ cười khổ, nhưng vẫn vội vàng đáp: "Vâng, Hoa Vũ nhất định truyền đạt!"
"Trở về nói với ông nội ngươi, lần sau không may mắn như vậy đâu, chuyện lúc trước, xem như xóa bỏ! Nhưng bây giờ ngươi thiếu ta một cái mạng, bảo ông nội ngươi giết cấp Đế trả nợ, cứ như vậy đi!"
Phương Bình cũng không nói nữa, còn về Cơ Dao, Phương Bình hờ hững nói: "Cơ Dao, nếu còn sống thì hãy dốc lòng làm đá mài đao cho Vân Hi và lão sư ta, bọn họ chắc sẽ nhanh chóng lên cấp tuyệt đỉnh, vai trò của ngươi là bia ngắm, là bàn đạp, là đá mài, giúp bọn họ tôi luyện. Bọn họ có thể đánh chết ngươi, nhưng nếu ngươi đánh chết bọn họ thì... ngươi chuẩn bị chôn cùng cha ngươi đi!"
Hoa Vũ, ngươi được lắm, trước đó ông nội ngươi dám nhúng tay vào cuộc chiến giữa Nhân tộc và địa quật, nếu không phải lão Trương niệm tình cảm trước kia thì ta đã tiễn ông nội ngươi quy tiên rồi!"
"Không thể đánh chết thêm nữa." Phương Bình thở dài: "Đánh chết hết Chân Thần cấp Đế rồi, sau này cường giả Nhân tộc phải tôi luyện như thế nào? Đều là Thiên Vương Thánh Nhân, bọn họ chẳng lẽ phải giết cấp 9 sao? Cho nên, cần giữ lại một nhóm Chân Thần, bây giờ ta xem như đã hiểu lựa chọn của Trấn Thiên Vương.
Phương Bình rất ngông cuồng! Nhưng mà, mọi người cũng đã quen với sự tùy tiện của hắn.
Chiến Vương lại cảm thất bất ngờ: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ đánh chết bọn họ, ngươi thế mà không ra tay?"
Cơ Dao im lặng, cúi đầu, có bao nhiêu sỉ nhục, cũng chỉ cô ta tự hiểu.
Phương Bình cười nói: "Ngài cũng thế, ngài là cấp Đế, nếu đánh chết hết cấp Đế, thì ngài đi đâu tôi luyện?"
Tam Giới bây giờ thiếu hụt Chân Thần, phía Nhân tộc sắp có một nhóm tuyệt đỉnh, chẳng lẽ lại để tuyệt đỉnh đi đánh nhau với Thiên Vương?”
"Có lý.' Chiến Vương gật đầu.
Tuy có năng lực giết cường giả địa quật, nhưng tốt nhất là đừng giết. Giết hết thì chẳng còn kẻ địch ngang bằng nữa.
Sợ đánh chết mình, Thánh Nhân ít đi, Nhân tộc không có đối thủ ngang sức ngang tài?
Nghe xem, đây chính là lý do Phương Bình không giết bọn họ. Thật khiến người ta đau lòng!
Không có cách nào phản bác!
Mấy vị Chân Thần đều im lặng, cúi gầm mặt.
Ngay cả Thịnh Nam cũng không khỏi cảm thấy cay đắng, hắn là Thánh Nhân, nói như vậy, có lẽ Phương Bình cũng muốn để Thánh Nhân Nhân tộc rèn luyện?
Chiến Vương đen mặt lại, vừa nãy ông đang nghĩ đến những tuyệt đỉnh, kết quả Phương Bình tính cả ông vào, khiến ông cảm thấy hơi mất mặt.
Phương Bình cười cười, lên tiếng: "Mèo lớn, tiếng người trước đó là thư đồng của Chiến Thiên Đế... là người thật hay là hình chiếu?"
Thương Miêu lắc đầu: "Không biết!"
Chiến Vương hơi nhíu mày nói: "Chắc không phải người thật chứ? Mỗi ngày đều nói có một câu, nói xong thì không thấy người đâu, nếu là người thật, mỗi ngày một câu như vậy, chẳng phải là đồ ngốc sao?"
"Có lẽ chỉ là âm thanh." Thịnh Nam giải thích: "Nơi đây chắc là Chiến Đường, năm đó Chiến Thiên Đế thành lập, có thể là năm xưa thư đồng thường xuyên quát lớn, cho nên ải này mới có tiếng thư đồng lưu lại."
Phương Bình gật đầu, tiếc nuối nói: 'Chiến Thiên Đế... nếu giống với ải trước, ta có nên đánh chết hắn hay không? Ải vừa rồi ta đã đánh chết Thú Hoàng hơn sáu mươi lần, có nên làm vậy với Chiến Thiên Đế không?"
Gương mặt Thịnh Nam cứng đờ, người khác nói lời này, hắn không tin, thậm chí cảm thấy điên rồi. Nhưng Phương Bình... hắn tin.
Tên này là kẻ điên!
Ải trước, hắn đánh chết Thú Hoàng hơn sáu mươi lần!?
"Nhân Vương, Hoàng Giả... vô cùng mạnh mẽ, nếu ngươi đã đánh chết Thú Hoàng... Thú Hoàng ở đây có liên quan đến bản thể, bản thể của Thú Hoàng sẽ có cảm ứng."
"Vậy thì tốt!" Phương Bình xem thường nói: "Nếu hắn không biết, ta sẽ thấy tiếc, mất công đánh mấy chục lần! Nếu hắn biết thì mới thoải mái, ai bảo trước đó hắn ra tay với ta, đánh chết hình chiếu của hắn hơn sáu mươi lần, đây chính là lợi tức!”
Dứt lời, Phương Bình vẫy tay một cái, một quyển sách bay vào trong tay, Phương Bình nhìn thoáng qua, đầu váng mắt hoa.
Ngại quá, ta không biết chữ!
Hận nhất những kẻ có học thức, lần nào cũng làm khó đám mù chữ chúng ta.
Phương Bình thầm chửi thề, chả trách Chiến Vương phát cuồng, đổi thành hắn, ở nơi này một năm mà một chữ không biết, mỗi ngày đọc sách, hắn cũng sẽ nổi điên.
Lão Vương cũng là một học sinh giỏi! Là di truyên tài năng của Chiến Thiên Đế sao?
Phương Bình cầm sách đọc, Thịnh Nam muốn nói lại thôi, lúc lâu sau, thấp giọng nói: "Nhân Vương, phải đọc từ từ sau đến trước, cổ tịch không phải đọc như vậy..."
Phương Bình hờ hững: "Ta biết, tùy tiện lật sách mà thôi!"
Nói nhảm, ta có thể không biết sao? Cổ tịch không phải đều đọc như vậy sao?
Ta cần phải ngươi nhắc nhở ta sao? Vừa nấy ta chỉ quên mà thôi!
Ngươi phát hiện ra thì thôi, còn nói ra trước mặt mọi người, đang coi thường ta?
Thịnh Nam muốn khóc, làm người thật là khó. Sao Phương Bình lại tiến vào đây chứ?
Đám Thần Giáo trời đánh, dẫn ai chả được, sao lại dẫn Phương Bình đến!?
"Chậc, hy vọng hoàng tử sẽ không gặp phải Phương Bình... nếu không... Hoàng tử sẽ phải chịu khổ! Nhưng điện hạ rất thức thời... chắc là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."
Đối với việc Thiên Cực có thể sống hay không, hắn khá là chắc chắn. Chỉ sợ Phương Bình làm khó điện hạ, vị này thật không dễ hầu hạ.
Ngay khi Thịnh Nam đang lo lắng cho Thiên Cực...
Rầm một tiếng, Thiên Cực đập vỡ bàn cờ, tức giận nói: 'Đủ rồi, lão già, ông đối xử độc ác với con mình như vậy sao? Đánh ván cờ thôi mà, thắng ta tám mươi lần, đủ lắm rồi!"
Bàn cờ nhanh chóng khôi phục, đối diện, một bóng mờ ngẩng đầu, cười nhạt nói: "Tiếp tục đánh cờ, không thắng, không thể rời khỏi ải này."
Thiên Cực nổi nóng: "Đánh cờ, đánh cờ cái con khỉ, người chờ xem, con cho người biết, người đừng ép đứa con trai ngoan của nữa, nếu không, con sẽ gọi tên khốn Phương Bình kia tới, xem hắn có đánh cờ với người không! Hắn không nổi điên đạp nổ đầu người mới lạ đó, đánh cờ cái gì, đánh cái con khi!"
"Không niệm tình cha con chút nào, uổng công trước đó con còn nghĩ, nếu người giáng lâm, con sẽ đi tìm mấy kẻ tàn nhẫn của Tam Giới thương lượng, đưa người về cung Tây Hoàng dưỡng lão."
"Người lại đối xử với con như vậy? Người còn hy vọng dưỡng lão gì chứ? Người cứ chờ bị đánh chết đi!"
Thiên Cực vô cùng nổi giận, đánh cờ, đánh cái gì mà đánh, thua liên tục, hắn sắp điên rồi.
Có tin con của người không nể mặt người hay không?
Thiên Cực nhàm chán xếp cờ, hơi bất lực, tự nhủ: "Không biết Phương Bình có tới hay không, con nói nghiêm túc đấy, dù sao người cũng không phải là phụ hoàng, chỉ là một cái bóng, nhưng tốt xấu cũng giống phụ hoàng... Nếu người bị hắn đạp nát đầu thì mất mặt lắm, con cũng sẽ không vì cái bóng như người mà liều mạng với Phương Bình.
Đấn lúc đó cũng đừng trách con không niệm tình cha con!"
Hình chiếu Tây Hoàng không nói gì, tiếp tục cùng hắn đánh cờ.
Thiên Cực càng đánh càng bực, đánh cờ cái quái gì chứ, cố ý lừa con của người phải không?
Uổng công ban đầu ta còn vui vẻ, cửa ải đầu tiên đã gặp cha mình.
Không ngờ, hóa ra người chuyên đi hại người quen!
Bạn cần đăng nhập để bình luận