Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1870: Ngày Trước Có Con Mèo (3)

Nhánh sông Cấm Kỵ Hải, Phương Bình thu liễm khí tức, cùng Lữ Chấn qua sông.
Lúc này, Phương Bình không nơm nớp lo sợ như trước kia, khi ngự không còn nhàn hạ ngắm nhìn đáy biển.
Hắn vẫn không thể nào thăm dò đáy biển. Hắn cũng không rõ rốt cuộc nơi này hội tụ bao nhiêu yêu tộc.
Đôi khi, thật ra Phương Bình rất muốn vào biển nhìn xem, cuối cùng phía dưới có cái gì? Tình hình bên trong Cấm Kỵ Hải là như thế nào? Có bao nhiêu yêu tộc?
Bọn chúng sinh tồn như thế nào, vẫn luôn ở trong biển hay là sẽ đi một số hòn đảo trong biển nghỉ ngơi? Bọn chúng có hệ thống xã hội riêng không? Có giống hệ thống của Vạn Yêu vương đình? Bọn chúng có người đứng đầu không?
Phương Bình thu liễm khí tức, Lữ Chấn cũng cảm ứng được, hơi khác thường liếc nhìn Phương Bình. Trước đó ông không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ... luôn cảm thấy có chút không đúng.
Trước kia, ông cảm ứng được một chút khí tức trong không gian hóa hình, nhưng rất nhanh liền biến mất, khi đó ông còn tưởng rằng do chủ nhân đã chết, bây giờ suy nghĩ một chút, là bị thu liễm khí tức?
Mà đồ tôn cũng có thể thu liễm khí tức. Hắn thật là đồ tôn của mình sao?
Nhưng đồng hồ bỏ túi trong tay hắn đúng là của mình.
"Người tấn công mình... không phải là hắn chứ?" Lữ Chấn nghĩ một chút, khẽ lắc đầu, chắc không phải, bằng không, Phương Bình cũng không cần thiết giết oanh oanh liệt liệt.
...
Ngay khi Phương Bình và Lữ Chấn rời khỏi Giới Vực, bên trong núi Quát Thương, mèo lớn trồi lên từ đáy sông, lắc lắc cái đầu to, bỗng mở miệng nói: "Đi rồi!"
Yêu tộc tuyệt đỉnh có thể mở miệng nói tiếng người.
"Đi rồi?" Lúc này, bóng người hư ảo vẫn mờ ảo như cũ, dù không ai nhìn.
"Đi rồi, mấy tên tiểu đệ nói có chút kỳ quái... nhưng mà bọn chúng cảm ứng được khí tức của ta, đúng là ta cũng phát hiện được khí tức của ta cách xa nơi đây."
"Thú vị! Ta tưởng bọn họ sẽ tiến vào, thế mà lại không vào."
Dứt lời, bóng người hư ảo, lại chậm rãi nói: "Thương Miêu, ngủ say nhiều năm như vậy, buồn chán, cô đơn không?"
Mèo lớn lắc lư cái đầu, đặt đầu lên trên cây cầu nối, hờ hững nói: "Vẫn ổn, ta vốn cũng không thích vận động, ngủ một chút cũng thật thoải mái. Thương thế của ngươi khỏi hẳn chưa?"
"Gần khỏi rồi."
"Nhất định phải ra ngoài sao?"
Mèo lớn ngẩng đầu, lộ ra hình người vẻ mặt nghi hoặc nói: "Tại sao phải ra ngoài chứ? Ở đây không phải rất tốt sao? Chém chém giết giết thật không tốt, lại dễ bị thương, chỉ hơi nhàm chán một chút, nhưng cũng có thể tìm một số người tiến vào..."
Bóng người hư ảo lườm nó một cái, lúc lâu sau mới nói: "Không thể không ra! Đã nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi vẫn thế. Thương Miêu, lần này ra ngoài, tái chiến, nếu ngươi còn dám chạy, ta sẽ không khách khí với ngươi."
Mèo lớn tiếp tục nằm sấp, lười biếng nói: "Ta không chạy! Ta là ngủ thiếp đi, ngủ thật! Ngày đó, mặt trời thật đẹp, ta liền muốn chợp mắt, kết quả khi tỉnh dậy, các ngươi đã đánh xong rồi."
Bóng người hư ảo chấn động một cái, lúc lâu sau mới nói: "Biết là ngươi ngủ thiếp đi, bằng không..."
Bóng người hư ảo cảm giác có chút bất đắc dĩ. Thương Miêu là thật sự ngủ thiếp đi!
Cuộc chiến các vương kết thúc, khi hắn trốn chạy trở về thì Thương Miêu vẫn còn đang ngáy khò khè, hắn suýt nữa thì tức chết.
Vốn đã bàn kỹ sẽ mau chạy tới, kết quả mọi việc kết thúc rồi mà con mèo này vẫn chưa tỉnh.
Nhưng như thế cũng tốt, Thương Miêu không đi, nên bây giờ mới bình an vô sự. Bằng không, có lẽ cũng đã xảy ra chuyện rồi.
Mèo lớn không để ý tới hắn, lấy đuôi to gãi gãi mặt, lười biếng nói: "Hơi nhớ nhóm bạn cũ, không biết còn mấy người sống. Tiểu Kiếm còn sống không? Năm đó, hắn thường xuyên câu cá cho ta ăn, rất lâu không ăn, hơi nhớ nhung hương vị kia."
"Đừng nhắc tới hắn!" Bóng người hư ảo hừ lạnh nói: "Tên Mạc Vấn Kiếm này, tốt nhất là chết rồi, không chết... Không chết coi như hắn mạng lớn. Năm đó, nếu không phải tại hắn, cũng sẽ không trở thành như thế..."
Mèo lớn lười chẳng muốn nghe, tiếp tục lẩm bẩm nói: "Năm đó, khi các ngươi đánh nhau, mấy lão già kia có xuất hiện không? Có phải bọn họ chết thật rồi hay không? Ta nhớ khi ta còn nhỏ đã từng gặp bọn họ, nhưng quá nhiều năm trôi qua rồi, không nhớ lắm.
Ta nhớ có tên chó lớn, ngày nào cũng cướp đồ ăn của ta, cũng không biết đã chết hay chưa, thật muốn đánh nó một trận."
Bóng người hư ảo cảm thấy không cần tiếp tục trò chuyện nữa.
Ăn với uống, ngươi chỉ có biết ăn, ăn xong thì ngủ. Ngươi không phải mèo, ngươi là heo!
Sớm biết vậy, không bằng năm đó nuôi heo là được rồi, hà tất phải nuôi ngươi, ăn của ta bao nhiêu thứ, nhưng suốt ngày chỉ nghĩ những thứ vô dụng!
Không tiếp chủ đề của mèo lớn, bóng người hư ảo lại nói: "Lữ Chấn đi ra rồi, không biết có thể gặp mấy lão già đó hay không, đã nhiều năm như vậy, cũng không biết tình hình bọn họ như thế nào?"
"Ngươi nghĩ bọn họ có lưu lại một ít lương thực trước đại biến không?"
"..."
Bóng người cảm thấy hơi mệt, trầm mặc.
Mèo lớn lại nói: "Sau khi đi ra, ta không đánh nhau đâu, có thể đi Cấm Kỵ Hải câu cá không? Ta trung lập, bọn họ có thể đánh ta hay không?"
"Ngậm miệng!"
"Là ngươi bảo ta nói chuyện."
"Ngươi câm miệng cho ta!"
"Tính tình ngươi vẫn nóng nảy như thế, như vậy là không tốt, đúng rồi, nhục thân ngươi còn cần không? Nếu không cần, nướng lên ăn có ngon không? Ngươi có muốn thử không?"
"Thương Miêu!"
Bóng người hư ảo chấn động một cái, lập tức biến mất.
Hắn sắp tức chết rồi, con mèo này, càng ngày càng khiến người ta ghét.

Ma Đô địa quật, Phương Bình mang theo Lữ Chấn cùng ra khỏi Giới Vực, dọc đường, Lữ Chấn âm thầm run sợ.
Hắn phát hiện đồ tôn của mình gan to bằng trời. Khi đi qua sa mạc Vạn Nghĩ, cũng hề không dừng lại, mà trực tiếp ngự không đi qua.
Đây chính là cấm địa yêu tộc. Nhưng Phương Bình cũng chẳng thèm đoái hoài, hắn tăng tốc, có lẽ yêu tộc của sa mạc Vạn Nghĩ không đuổi kịp hắn.
Hơn nữa hắn mang theo Lữ Chấn, cũng không tiện lẩn tránh.
Ta cũng cần thể diện! Chẳng lẽ bây giờ lại mang theo Lữ Chấn đào hang? Đi thì cứ đi thôi!
Bây giờ đã giải quyết xong yêu tộc Giới Vực, nếu thực sự không được, hắn lượn vòng quanh Ma Đô địa quật là được, cảm ứng được tình hình của hắn, lão Trương và Chiến Vương sẽ nghĩ cách mang hắn đi ra.
Dù không đi ra, thì sớm phát động công kích cũng vậy. Hiện Ma Võ có thực lực phản kích!
Phương Bình và Lữ Chấn ở bên trong, có lẽ khá hơn một chút.
...
Cũng may tất cả thuận lợi.
Không biết là không phát hiện Phương Bình hay là phát hiện nhưng lười truy sát mà phía sa mạc Vạn Nghĩ không có động tĩnh gì.
Phương Bình bình an đi qua sa mạc Vạn Nghĩ, bắt đầu đi về phía Ngự Hải Sơn.
Hi vọng Chiến Vương đáng tin cậy một chút, có thể kịp thời dẫn hắn rời đi.
Thật ra Phương Bình muốn đi phía đường nối, để lão Trương phối hợp, chấn nhiếp mấy cấp 9 ngoài đường nối một chút, nhưng bây giờ, nếu hắn đi đường nối thì chuyện hắn đi vào sẽ bại lộ.
Dẫn theo Lữ Chấn đi có lẽ sẽ kéo theo một số phiền phức. Đã như vậy, không bằng đi Ngự Hải Sơn, cẩn thận một chút thì Chân Vương đối diện chưa chắc đã phát hiện ra.
...
Ngự Hải Sơn.
Chiến Vương đã đuổi hai lão già kia đi rồi, bây giờ đang tựa trên một tảng đá lớn, đang trò chuyện với vị võ giả nhân loại trấn thủ tại đường nối vào vùng cấm.
Tất nhiên, hầu hết thời gian là ông nói.
"Tiểu Trịnh, ngày ngày đợi ở nơi này, có gì vui không?"
"Có cảm thấy bí bách không?"
"Thật ra, nếu có thời gian có thể đi dạo, tâm sự cũng được."
"Ta nhớ khi còn bé ngươi nói rất nhiều, sao bây giờ lại không nói gì?"
"Đúng rồi, lần này trở về, tên Trương Đào đó đang nghiên cứu phim ảnh gì đó, lần sau tiến vào, nếu hắn đã nghiên cứu xong, ta sẽ mang cho ngươi xem một chút, rảnh rỗi có thể xem phim."
"Biết phim là cái gì không?"
"Tiểu Trịnh, ngươi lạc hậu rồi đấy, sau khi bình định địa quật, ngươi trở lại mặt đất, cũng không theo kịp thời đại nữa..."
"..."
Chiến Vương nói rất nhiều, ông lão phía dưới ngẩng đầu nhìn lướt qua, lúc lâu sau mới trầm giọng nói: "Tưởng lão tổ, ta đang tu luyện, có thể yên tĩnh một chút không?"
Chiến Vương bất mãn, khẽ nói: "Tu luyện? Tu luyện bao nhiêu năm rồi, bản nguyên đi được bao xa? Đã 500 mét chưa?
Khổ tu là không được, Tiểu Trịnh, bản nguyên không phải cứ khổ tu là được. Nhưng ngươi cũng như vậy rồi, ngươi đi bản nguyên của đời trước, là đạo ngoại lai, thật ra tương lai có hạn. Ta chưa từng thấy võ giả phục sinh nào mạnh mẽ thái quá.
À mà, ngươi còn nhớ nhóm ba người Quách Thánh Tuyền không?"
"Có chút ấn tượng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận