Toàn Cầu Cao Võ

Chương 535: Thời gian không đợi ta

Phương Bình không nghĩ như vậy: "Chiến pháp, công pháp, quan trọng vẫn nằm ở người tu luyện, tu luyện không sâu, cho dù công pháp có tốt đến đâu cũng uổng phí.
Còn về những nơi tu luyện… Chỉ cần các anh đồng ý chi tiền, đưa ra một cái giá thật cao, Ma Võ cũng có thể mở cho người ngoài.
Duy trì uy nghiêm và địa vị của trường không phải là khiến đối thủ ngày càng yếu hơn mình, mà là phải càng mạnh hơn trong số những kẻ mạnh đó!
Đương nhiên..."
Phương Bình khẽ cười nói: "Hiện tại em tạm thời vẫn chưa có quyền quyết định mở cho người ngoài như thế này, nhưng... em tin tưởng ngày đó sẽ không quá xa.
Cấp bốn không đủ, cấp năm không đủ… Vậy thì cấp bảy, cấp tám… thậm chí cấp chín!
Thực lực tiến bộ, sức ảnh hưởng mở rộng, sẽ khiến em từng bước từng bước có quyền lên tiếng, không chỉ hạn chế ở Ma Võ, mà còn bao gồm toàn bộ Hoa Quốc!
Bây giờ, chúng ta xây dựng cơ sở trước, có cơ sở rồi, đợi đến ngày đó, vậy thì mọi thứ đơn giản hơn rồi.
Thậm chí sau này, chúng ta còn có thể tiến hành để các đạo sư giao lưu với nhau, Ma Võ đạo sư đến Nam Võ dạy học một quãng thời gian, Nam Võ đạo sư đến Ma Võ mở mang kiến thức.
Dưới tình huống chúng ta đang phải đối mặt với đại địch địa quật, bước chân chúng ta cần đi nhanh hơn, bước bước lớn hơn một chút.
Năm đó, tông phái bá chủ giới võ đạo, nhưng bây giờ tông phái còn lại bao nhiêu?
Năm đó, tông phái có bao nhiêu cường giả, những năm nay, võ đại trở thành chính thống, dẫn dắt toàn dân hướng võ, tính tổng cộng, cường giả lại có bao nhiêu?
Nhưng mà như thế vẫn chưa đủ!
Chính phủ có thể cảm thấy không nên bước quá lớn, đi quá nhanh, nhưng trên thực tế, chúng ta cũng không có quá nhiều thời gian để chờ, để chậm rãi xử lý tốt những ngăn trở này, người bình thường thì thôi, bọn họ có thể chậm rãi tiếp nhận, chậm rãi chờ đến ngày sự thật được phơi bày.
Nhưng những võ giả như chúng ta là tiền tuyến đầu tiên chống lại địa quật xâm lược, không nên bảo thủ như vậy."
Vương Kim Dương đứng lên, bồi hồi chốc lát.
Bây giờ cậu ta là hội trưởng hội võ đạo Nam Võ, là học viên cấp bốn cao kỳ duy nhất ở trường, thực lực vượt qua rất nhiều đạo sư.
Một khi tiến vào cấp năm, địa vị của cậu sẽ càng cao hơn.
Những việc này, nếu như Vương Kim Dương thúc đẩy, cũng không có gì phiền toái.
Nhưng mà… tất cả những gì Phương Bình nói, thật sự có thể thực hiện được sao?
Hiện tại chỉ nói Ma Võ và Nam Võ, nhưng Phương Bình lại đặt mục tiêu các trường toàn quốc liên kết với nhau, vậy sau này, các trường như Kinh Võ, cũng sẽ gia nhập liên minh này?
99 trường võ đại, trao đổi tài nguyên lẫn nhau, cùng phân chia hưởng thụ tài nguyên?
Là 99 trường võ đại, chứ không phải chỉ một trường, dây mơ rễ má trong này rất nhiều, bao gồm phân chia địa vực, duy trì tính cạnh tranh, phân chia tài nguyên giáo dục, phòng ngừa võ đại tập trung quyền lực… vân vân.
Nhưng mà Phương Bình chỉ muốn sử dụng trang web để tiến hành liên kết, không hẳn không thể được.
Cân nhắc chốc lát, Vương Kim Dương mở miệng nói: "Có thể lập trang web, nhưng làm sao vận hành? Ai vận hành? Ai quản lý trang web?"
"Viễn Phương phụ trách lập trang web, có lợi cho việc liên kết sau này."
Vương Kim Dương cười khẽ lắc đầu: "Nam Võ sẽ không để cho người ngoài khống chế trang web đâu."
Phương Bình cười nói: "Cho nên em mới tìm đến anh Vương, chứ không đi trường học khác, trang web này thực chất chính là một trang web có tính trung gian…"
"Không giống nhau, như vậy tư liệu học sinh của bọn anh, bao gồm tiến độ tu luyện, đều sẽ bị Ma Võ nắm giữ…"
"Em là em, Viễn Phương là Viễn Phương, Ma Võ là Ma Võ." Phương Bình lắc đầu nói: "Mấy cái này không liên quan với nhau."
"Đây chỉ là ý nghĩ của cậu thôi."
"Vậy ý của anh Vương là?"
"Nam Võ tự xây dựng trang web, ngày sau, nếu cậu có năng lực và sức ảnh hưởng này, cần liên kết, có thể lấy trang web của cậu làm trang chủ để tiến hành liên kết, hoặc do chính phủ đứng ra, tiến hành thống nhất quản lý…"
Phương Bình bĩu môi, vậy em còn nhúng tay vào làm quái gì nữa!
"Anh Vương, việc này chính phủ sẽ không chủ động thúc đẩy đâu. Chính phủ đứng ra, ngược lại sẽ mang tính khuynh hướng, Ma Võ làm chủ hay Kinh Võ, hay là cho trường khác làm chủ đây? Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều phiền phức, khiến các đại Tông sư bất mãn.
Còn học sinh như chúng ta bàn chuyện này, giống như chơi trò chơi vậy, ngược lại sẽ không ai quản."
Phương Bình nói xong, cuối cùng lại nói: "Trang web cứ để Viễn Phương vận hành, nhưng trang web của Nam Võ, hoặc nên nói, trang web của các trường, tạm thời đều sẽ là trang web độc lập. Còn về tư liệu học sinh, dưới góc nhìn của em, không cần thiết bảo mật.
Lẽ nào trường anh còn giấu hơn 10 vị học viên cấp bốn cấp năm hay sao?"
Vương Kim Dương bật cười, lại lần nữa trầm ngâm, lát sau mới mở miệng nói: "Cứ thử vậy, nhưng anh không ôm hy vọng quá lớn đâu."
Hy vọng vào một trang web độc lập nho nhỏ của trường, có thể liên kết với 99 trường võ đại, khó như lên trời.
Nhưng mà một số trường liên kết với nhau vẫn có thể.
Ví như Nam Võ và Ma Võ, cậu và Phương Bình đều có quyền lực nhất định trong tay, chuyện này vẫn có thể làm được.
Nói xong chuyện này, Vương Kim Dương lại nói: "Chuẩn bị đột phá cấp bốn chưa?"
Phương Bình lắc đầu, suy nghĩ một chút nói: "Còn muốn chờ một chút, chờ em thất trảm hợp nhất, trở thành đệ nhất cấp ba, em mới đột phá."
"Cần thiết sao?"
"Cần chứ."
Phương Bình cười nói: "Làm việc phải đến nơi đến chốn, hơn nữa, thứ nhất và thứ ba không giống nhau. Em là đệ nhất cấp ba, được mọi người công nhận vô địch cấp ba, mới có thể luôn duy trì sự quan tâm của mọi người với em, mới có thể khiến cho tất cả mọi người coi trọng, mới có thể có tiếng tăm ngày càng lớn, ngày sau mới có ưu thế cạnh tranh với người khác.
Anh Vương, anh tự ngẫm lại xem, danh tiếng của anh bây giờ có lớn như của em không?
Có thể trong giới võ đạo, danh tiếng của anh cũng không nhỏ, nhưng xã hội này, chung quy vẫn là người bình thường nhiều hơn võ giả.
Võ giả đời mới, có bao nhiêu người biết đến anh?
Chờ em trở lại Ma Võ, tân sinh khai giảng nhập học, em vung tay hô hào, hội đoàn của em có thể chiêu thu được hơn nửa học viên là tân sinh viên, bởi vì Phương Bình em nổi tiếng.
Tiếp tục như vậy, qua thêm mấy năm, học sinh Ma Võ chỉ biết đến Phương Bình em, mà sẽ không biết hội võ đạo.
Em có thể dễ dàng thay thế được địa vị của hội võ đạo, hơn nữa, lại là hội đoàn do em sáng lập, cái này không giống với hội võ đạo.
Sau đó nữa, chờ những hội viên này tốt nghiệp, em làm hội trưởng của bọn họ, là hội trưởng đầu tiên, cũng là duy nhất, vậy thì sức ảnh hưởng với bọn họ sẽ càng to lớn hơn.
Giao thiệp, mối quan hệ, sức ảnh hưởng đều sẽ được mở rộng, có thể khi em vẫn còn là học sinh, em đã có thể chân chính ảnh hưởng đến toàn bộ Ma Võ."
Vương Kim Dương nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, một lát mới nói: "Dã tâm của cậu rất lớn."
"Em không có dã tâm."
Phương Bình cười nhạt nói: "Em chỉ đang tự vệ, điều kiện tiên quyết có thể tồn tại ở địa quật. Em chỉ có thể nỗ lực khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ, để mình có thể ngày càng mạnh mẽ, nhiều sức mạnh hơn, chứ không phải bị động tiếp thu mọi thứ.
Em cần nắm giữ càng nhiều tin tức, càng nhiều tài nguyên hơn, chứ không phải từng chút một chờ người khác đến chỉ điểm, chờ người đến báo.
Một số bí mật cấp độ cao về địa quật, chúng ta thật sự hiểu rõ sao?
Một số chính sách và quyết định của chính phủ, chúng ta có tư cách được biết sớm hơn sao?
Em không chỉ muốn biết, em còn muốn hiểu rõ, đồng thời là tham dự vào. Anh có thể nói võ giả không để ý đến quyền lợi, nhưng mà nếu không có quyền lợi, anh có thể cải tạo Nam Võ theo ý anh muốn sao?
Thực lực và quyền lợi đều phải có, đây mới là võ giả chứ không phải vũ phu."
Vương Kim Dương không nói nữa, không biết là ngầm thừa nhận hay do cảm thấy không cần truy cứu.
Hai người cũng không tiếp tục tán gẫu những chuyện này nữa, hai võ giả sơ cấp trung cấp tán gẫu chuyện này, truyền ra ngoài có thể khiến người khác chê cười.
Khi có đến mấy trăm Tông sư, hai võ giả sơ - trung cấp có tư cách gì đòi thay đổi tất cả?
Nhưng mà hai người đều rất tự tin, cũng không xem đây là chuyện to tát, Tông sư… Chuyện sớm hay muộn thôi!
...
Cuối tháng 7, Phương Bình trở lại Dương Thành.
Phương Bình lúc này bắt đầu ẩn dật, không còn lộ diện, một số lãnh đạo cao cấp của Dương Thành cũng không biết Phương Bình đã trở về Dương Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận