Toàn Cầu Cao Võ

Chương 931: Đoàn Giao Lưu (2)

"Bởi vì có quá nhiều người phế như ngươi nên chúng ta mới bị xem thường!"
Tưởng Siêu lười biếng nói: "Lý Phi, đừng có cái quái gì cũng đổ thừa cho ta. Còn nữa, chuyện đến Ma Võ luận bàn giao lưu không phải là ý kiến của ta à, dù sao ta không muốn đến Ma Võ tìm người đánh nhau.
Làm con ông cháu cha thì an phận mà làm, sao cứ nhất định phải thể hiện, bị người ta đánh thì làm sao bây giờ?
Ta nghe nói, mấy người bên võ đại không dễ chọc đâu à... Không đúng, bình thường còn đỡ đỡ, chỉ có Ma Võ không dễ trêu.
Lần trước, mấy vị Tông sư Ma Võ trực tiếp bay tới Kinh Đô muốn đánh nhau, cấp tám muốn quất luôn tuyệt đỉnh đó...
Sớm biết vậy, chi bằng đi Kinh Võ cho rồi, nhất định phải đi Ma Võ, người ta chẳng thèm quan tâm tổ tông ngươi là ai đâu."
"Ngươi!"
Hai người vừa định cãi nhau, vị nữ sinh nhỏ nhắn mất hứng nói: "Được rồi, lúc nào cũng cãi nhau ầm ĩ, có thấy phiền không hả!? Tưởng mập, không cho ngươi nói mấy lời như 'đánh không lại' hoặc 'chịu thua'! Còn nói nữa ta sẽ nổi giận đó!
Chưa đánh làm sao biết nhất định sẽ đánh không lại?
Lỡ như bọn họ không quá mạnh thì sao? Chúng ta đều có tuyệt học riêng, đều là chiến pháp đỉnh cấp do các tổ tông sáng tạo.
Chúng ta còn có binh khí, giáp bảo vệ, toàn là thứ tốt nhất, đánh mới biết chứ, có phải hay không?"
Tưởng Siêu lười biếng nói: "Tùy các ngươi, còn giải thi đấu thanh niên lần này... Tại sao chúng ta phải tham gia! Đậu xanh, thật phiền!"
Tưởng Siêu than phiền một câu, oán giận nói: "Ta căn bản không muốn tham gia, ta chỉ muốn ăn no chờ chết thôi."
"Cái thứ không có tiền đồ!"
Lý Phi hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Ngươi không tới cấp tám, muốn ăn no chờ chết cũng khó! Nếu thật sự có một ngày kia, nếu không tìm được nơi ở, dù ngươi có thể chạy, một cấp sáu như ngươi cũng chỉ có thể sống cả đời trong khoang tàu vũ trụ!
Đến cấp tám, dù chạy trốn, ít nhất cũng có thể chạy ra khỏi tàu vũ trụ..."
Tưởng Siêu ngáp một cái nói: "Có chạy hay không nói sau, ta chính là muốn hưởng thụ trước, không chạy được cũng không sao, nếu thật sự bị xâm lược, ta sẽ khiến mình chết no, chết như thế cũng thoải mái chán."
Mọi người trên xe đều đen mặt, cái tên này thật sự... quá không có ý chí!
Lý Phi cũng không tiếp tục để ý đến hắn, ngược lại, Tô Tử Tố bất mãn nói: "Ngươi chẳng giống anh Tưởng gì cả, thật khiến anh ngươi mất mặt!"
Tưởng Siêu bất mãn trả lời: "Này, đừng nhắc tới hắn có được không, Tố Tố, ngươi cũng đừng mong có ý đồ với hắn, hắn chính là một tên biến thái điên cuồng, lấy chuyện hại người làm thú vui. Ta nghe nói, lần này, hắn ở bên kia lại hành hạ chết một nữ võ giả cấp bảy cao kỳ, rất tàn nhẫn..."
"Ai tiêu diệt võ giả địa quật đều là anh hùng hảo hán!" Tô Tử Tố lập tức phản bác, cũng hơi tức giận.
Tưởng Siêu chửi mát nói: "Giết thì giết là được rồi, mà hắn lại hành hạ người ta đến chết đó, có hiểu không hả? Thật biến thái, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác tiêu diệt."
"Còn lâu!"
"Hừ, vậy thì chờ đó đi." Tưởng Siêu bĩu môi, tiếp tục nói: "Phải rồi, Lý Phi, ngươi trâu lắm mà, sao không qua bên kia đi?"
Lý Phi hừ lạnh nói: "Sớm muộn gì ta cũng sẽ đi!"
"Thôi đi! Lời này ngươi nói bao nhiêu năm rồi? Sợ chết chính là sợ chết, nhất định phải giả vờ giả vịt mình là hảo hán, ta cực kỳ xem thường loại người như ngươi."
Tưởng Siêu khinh bỉ một câu, lại cười ha hả nhìn về thanh niên phía sau nãy giờ vẫn không lên tiếng, híp mắt cười: "Trịnh Nam Kỳ, ta nghe nói, ông chú họ hàng xa của ngươi là Trịnh đại Tông sư, trước kia bị hiệu trưởng Ma Võ đánh cho một trận, lần này chắc ngươi không phải đi báo thù đó chứ?"
Phía sau, thanh niên mặc bộ đồ màu đen thu hồi tầm mắt đang nhìn vu vơ cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Tưởng Siêu, lạnh nhạt nói: "Ngươi cảm thấy ta sẽ tìm Tông sư cấp tám báo thù hả?"
"Không nói hiệu trưởng Ma Võ, ta đang nói cái tên... cái tên Phương Bình kia kìa, nghe nói tên này rất hống hách, ông chú họ hàng xa của ngươi bị người ta bắt nạt thê thảm, hay là lần này tụi mình đánh hắn?"
Trịnh Nam Kỳ nhíu mày nói: "Hắn mới cấp năm, hơn nữa, Tông sư Trịnh Minh Hoành là bà con xa lắc xa lơ với nhà ta, mắc gì ta phải báo thù?"
"Người ta là võ giả được ca ngợi là tiêu diệt được võ giả đỉnh cấp sáu, ngươi thật không muốn thử xem thân thủ hắn thế nào sao? Nói thật nhé, đối với những đạo sư kia, ta có thể hơi yếu hơn một chút, nhưng đối với đám sinh viên võ đại này, bọn họ còn nhỏ hơn ta, cho nên ta hẳn là không yếu hơn bọn họ."
Tưởng Siêu cười ha hả nói: "Cũng bởi vì không có sinh viên võ đại cấp sáu, nếu không, trực tiếp tìm sinh viên đơn đả độc đấu, ta cũng không sợ! Bọn họ mới bao lớn, dù là xuống địa quật thì xuống được bao nhiêu lần? Có thể lợi hại cỡ nào chứ?
Chúng ta dù ít gặp máu tanh, nhưng có nền tảng, kinh nghiệm cũng chưa chắc ít hơn bọn họ, lúc này mới thú vị chứ.
Ai lại đi tìm đám đạo sư đã chinh chiến vô số lần, diệt địch vô số, ôi, càng nghĩ càng bi quan mà."
Nghe đám thanh niên nói chuyện, vị trung niên bên cạnh vẫn im lặng từ đầu đến giờ khẽ cười nói: "Tưởng Siêu, cũng chớ xem thường sinh viên võ đại. Người khác không nói, nhưng Phương Bình mà ngươi nhắc đến, có thể đứng vị trí đầu bảng trong bảng xếp hạng cấp năm, cũng không phải hư danh đâu.
Đến Ma Võ, cố gắng đừng gây sự với hắn, thằng nhóc này tính khí không tốt lắm..."
"Tính khí không tốt lắm?"
Tưởng Siêu lập tức vui vẻ nói: "Lẽ nào hắn còn dám đánh ta?"
Bộ trưởng Vương nhìn hắn, lát sau mới sâu xa nói: "Chỉ cần không đánh chết ngươi... vậy thì không sao cả. Bị một võ giả cấp năm đánh gần chết, dù Tưởng tiền bối có muốn che chở ngươi, cũng sẽ không đến mức đó."
Tưởng Siêu lầu bầu nói: "Bộ trưởng Vương, ta không thích nghe câu này của ngài, ta không nói muốn nhờ lão tổ tông nhà ta ra mặt, ý ta là, một võ giả cấp sáu trung kỳ như ta mà lại sợ một tên cấp năm như hắn á? Ngài nghĩ sao vậy?"
Bộ trưởng Vương nghe vậy, chỉ nhìn hắn, thấy những người khác đều nhìn mình, ông suy nghĩ một chút mới nói: "Đến Ma Võ luận bàn giao lưu là ý của các ngươi, vậy theo quy tắc, luận bàn là được.
Đạo sư Ma Võ đều là đạo sư, là tấm gương cho người khác học tập, chỉ cần các ngươi làm theo quy tắc, bọn họ sẽ vui vẻ chỉ điểm.
Nên biết, những đạo sư này đều là cường giả chiến đấu ở tiền tuyến, hơn nữa, lại có nhiều năm kinh nghiệm dạy học, so ra, bọn họ hơn hẳn đám người bạo lực ở Quân bộ.
Đám người bạo lực kia tự đánh đấm còn được, bảo bọn họ chỉ điểm cho người khác thì kém lắm.
Nhưng nếu các ngươi có lòng đến kiếm chuyện hoặc có tâm tư khác, vậy thì kiềm chế một chút đi.
Ma Võ không có cường giả tuyệt đỉnh... nhưng võ đại thuộc Bộ Giáo Dục, Bộ trưởng Trương sẽ không cho phép Ma Võ bị người khác bắt nạt, các vị có hiểu ý ta không?"
Lý Phi cau mày nói: "Bộ trưởng Vương lo xa rồi."
"Tốt nhất là như vậy."
Bộ trưởng Vương nói xong lại cười nói: "Ngoài ra, giải thi đấu võ đạo thanh niên toàn cầu, mong các vị lưu ý quan tâm, lần này, giải thi đấu võ đạo lần này cũng không phải là tham gia cho vui, cũng không phải tùy tiện ra mặt là được.
Để các ngươi xuất chiến là ý của các tiền bối, các ngươi cũng là người tài ba trong số bạn cùng trang lứa.
Các tiền bối cảm thấy sinh viên võ đại và võ giả Quân đội không thể đại diện cho ý chí của bọn họ, bọn họ tin tưởng các ngươi, nên mới để cho các ngươi xuất chiến.
Nếu thua trận... Các vị, tổn thất nặng nề đó."
Tưởng Siêu coi thường nói: "Có gì mà nặng nề, chỉ là tiêu chuẩn đi vùng cấm thôi mà, ta không đi, không đạt thì không đạt thôi."
Khóe miệng Bộ trưởng Vương hơi co giật, mấy người Lý Phi cũng nổi giận với hắn.
Không có chí lớn!
Não tàn!
Ngớ ngẩn!
Vì tranh thủ giành được những tiêu chuẩn này, những lão tổ kia đã phải trả giá đến mức nào?
Nếu thật sự không giành được, dù có thủ tiêu Tưởng Siêu cũng không bù lại được.
Tô Tử Tố cũng vô cùng bất mãn, tức giận nói: "Hừ, Tưởng mập, chỉ riêng thân hình mập như gấu của ngươi, đừng mong đời này có thể cưa đổ được ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận