Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2192: Võ Đạo Nhất Định Phải Tranh Đấu! (3)

"Cứu ta!" Thái An Thiên Đế sợ đến run rẩy, quay đầu bỏ chạy.
Trương Đào lại bình tĩnh vô cùng, không tiếp tục quan tâm hai người kia, khẽ thở dài: "Ta nói muốn giết ngươi, vậy thì phải giết ngươi! Ta cứng nhắc như vậy đó!"
Dứt lời, một thanh trường đao đỏ như máu hiện ra, một đao chém nát Cấm Kỵ Hải!
Đao vừa ra, toàn bộ Cấm Kỵ Hải đều bị nhuộm thành màu đỏ máu.
Phía trước, Thái An Thiên Đế thê thảm gào một tiếng, còn có một chút hối hận!
Có lẽ ta không nên xuống núi vào lúc này. Có lẽ lúc trước ta nên rời khỏi. Có lẽ, phải làm như nhóm Quan Minh Thiên, ẩn núp giữ thực lực, giả bộ làm hòa, chỉ cần phái mấy người vào Thiên bộ thôi...
Nhưng trên đời này, làm gì có bán thuốc hối hận.
"Trương Đào... Bản đế chờ ngươi! Ha ha ha! Cắt chém linh thức, thực lực sụt giảm, bản đế chờ ngươi cùng nhau lên đường!"
Theo câu nói vô cùng oán độc đó, trường đao tiêu tan, phía trước, Cấm Kỵ Hải bị đánh thủng một đường dài mấy trăm dặm.
Bóng dáng của Thái An Thiên Đế cũng triệt để tiêu tan giữa không trung.
Ầm ầm ầm!
Đế Tôn tử vong, thời khắc này, đại đạo đổ nát.
Không giống với khi Chân Vương tử vong, giờ khắc này, trên bầu trời Cấm Kỵ Hải, một đại đạo thông thiên dài hơn mười ngàn mét bỗng nhiên xuất hiện, sau đó nhanh chóng đổ nát, tạo nên một vết nứt dài mười ngàn mét trên bầu trời Cấm Kỵ Hải, thật lâu cũng không tiêu tan.
Mưa máu rơi xuống tầm tã!
Toàn bộ Địa Giới đều đang mưa, mưa máu.
Đế Tôn tử vong!
Sắc mặt Trương Đào trắng bệch, máu vàng không ngừng hộc ra từ trong miệng, nhưng ông vẫn ngạo nghễ như cũ, không tiếp tục ra tay, quay đầu nhìn hai vị Đế Tôn kia. Bọn họ đang giao chiến với hai phân thân, phân thân cũng đã sắp bị hủy diệt.
Hồi lâu sau, nữ Đế đánh nát sách thủy tinh, nhưng cũng không tiếp tục, mà là nhìn về phía Trương Đào, ngữ khí lần đầu tiên thay đổi, phức tạp nói: "Nhân Vương, đáng giá không?"
Đáng giá không? Vì giết Thái An, lực lượng tinh thần của Trương Đào ít nhất tổn hại bốn phần mười, thậm chí một nửa!
Đánh đổi như vậy, đáng giá không?
Mưa máu vẫn còn đang tầm tã rơi xuống, Công Vũ Tử, Chiến Vương, đều dừng động tác lại.
Đế Tôn tử vong rồi!
Trương Đào cũng bị thương nặng.
Ngàn năm qua, lại có Đế Tôn tử vong, nhưng bọn họ lại không cảm thấy bị uy hiếp như Mạc Vấn Kiếm năm xưa, mà chỉ có cảm giác thổn thức không nói rõ ra được. Vì giết Thái An, thực lực của Võ Vương giảm xuống rất nhiều, từ cường giả cấp Đế tuyệt đỉnh, biến thành một cấp Đế bình thường. Đánh đổi nặng nề như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Không giết Thái An không được sao?
"Nhân loại, không thể lừa gạt! Trương Đào còn sống ngày nào, võ đạo nhất định phải tranh đấu!"
Giọng nói đạm mạc vang vọng khắp Cấm Kỵ Hải, vang vọng khắp vùng thế giới này.
Võ đạo nhất định phải tranh đấu!
Tranh cái gì? Tranh mệnh! Tranh khẩu khí!
Lãnh đạo Tân Võ, là tranh đấu với người mà ra!

Im lặng.
Im lặng tuyệt đối.
Giờ khắc này, sắc mặt Trương Đào trắng bệch, vóc người ông không hề cao to, thậm chí là còn trông hơi thư sinh. Lời nói ra, cũng vô cùng bình tĩnh, không hề bá đạo. Nhưng mà, ngay lúc này đây, những cường giả nghe thấy câu nói đó, đều khắc khoải trong lòng.
Người của Tân Võ!
Có lẽ, từ nay về sau, sẽ thật sự có thêm người của Tân Võ.
Vốn dĩ trong mắt bọn họ, chỉ là mấy chục năm, sao có thể tính là một thời đại được?
Thời đại Thần Ma trải qua vô số năm tháng.
Thời đại Tông Phái, các Đế quật khởi.
Thời đại Trấn Tinh... Một mình Trấn Thiên Vương nghiền ép Tam Giới!
Tân Võ... Tân Võ là cái gì? Không có cường giả, không có gốc gác, không có tài nguyên, không có bất kỳ thứ gì, chỉ có một đám người bình thường chân đất.
Nhưng trong đám giun dế đó, lại xuất hiện một người như Trương Đào!
Có người lãnh tụ như thế, Tân Võ, hoàn toàn có thể xưng là một thời đại.
Thời đại mới!
Hôm nay, Trương Đào chiếm lĩnh mọi ánh nhìn. Ngay cả Thương Miêu cũng không thể chiếm nổi danh tiếng của ông.
Đám lão già này hiểu Thương Miêu rất rõ, nên cũng không bất ngờ với những gì nó có thể làm. Nhưng lãnh tụ Tân Võ, Nhân Hoàng của thế hệ này, không, có lẽ gọi là Nhân Vương thì càng đúng hơn, lại khiến lòng người chấn động.
Cũng không phải là chưa từng có người giết cường giả cấp Đế. Nhưng biết rõ con đường phía trước nhấp nhô, vẫn khư khư cố chấp, trong mắt mọi người, hành vi của Trương Đào chẳng khác nào đang tự sát. Nếu Nhân Vương không giết Thái An, tiếp tục duy trì chiến lực cũ, có lẽ mấy năm sau còn có thể tranh đoạt một phen, chưa hẳn đã vô vọng.
Ẩn núp!
Nếu Trương Đào chọn ẩn núp, sẽ không có ai tin ông có thực lực như thế, sẽ không ai sợ ông, cũng sẽ không ai quá quan tâm ông.
Giống như Lê Chử vậy, Lê Chử lựa chọn đi con đường đó.
Mà Trương Đào, lựa chọn con đường hoàn toàn khác.
Ông lựa chọn đứng dậy!
Có ông ở đây, nhân loại sẽ càng mạnh mẽ.
Ai dám bắt nạt nhân loại, giết!
Dù có là địch với toàn bộ thiên hạ thì sao? Dù thực lực tổn thất rất lớn, thì sao?
Những người đang có mặt ở đây, ai dám chém giết ông?
Ông vẫn còn sức đánh một trận!
Với huyết tính của ông, chiến đến cuối cùng, có lẽ còn có thể đánh giết một vị Đế Tôn, dù không thể, cũng sẽ khiến đối thủ trọng thương, lỡ mất cơ hội trong tương lai.
Nữ Đế hỏi một câu "Đáng giá không", mang quá nhiều hàm nghĩa.
Vì bảo vệ một bầy kiến hôi, từ bỏ Hoàng Đạo có thể nắm trong tay, đáng giá không?
Vì một bầy kiến hôi, khiến thực lực tổn thất rất lớn, rất có thể sẽ không tránh được đại kiếp trong tương lai, đáng không?
...
Mưa máu ầm ĩ, tầm tã rơi xuống. Ngàn năm trôi qua, lại có thêm một Đế Tôn mất mạng.
Thái An Thiên Đế, vừa mới rời núi, đã chết ngay tại chỗ.
Sự im lặng kéo dài một quảng thời gian dài.
Ông lão gầy gò nhìn Trương Đào, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: "Võ Vương... Nhân Vương... Thú vị! Lão phu đúng là đã xem thường ngươi rồi! Thôi, hôm nay lão phu sẽ không tiếp tục tranh đấu với ngươi, ngàn năm qua, sau Mạc Vấn Kiếm, ngươi là cường giả thứ hai mà lão phu tán thành!"
Ngàn năm trôi qua, thế giới này, chỉ có Mạc Vấn Kiếm và Trương Đào được vị Đế Tôn này tán thành. Tán thành thực lực, địa vị, không còn xem thường, không còn kiêu căng.
Cường giả như vậy, đáng giá coi trọng!
Nói xong, ông lão gầy gò lại cười nhạt nói: "Nhưng... Võ Vương, nếu Phương Bình thật sự là Mạc Vấn Kiếm... Võ Vương cân nhắc! Người này còn không đáng tin bằng chúng ta."
Bỏ lại lời này, ông lão xuất hiện giữa trời, sau đó biến mất.
Ông ta vừa đi, nữ Đế cũng bình tĩnh nói: "Chúng ta cũng đang tranh, tranh mệnh! Cầu sống! Mạc Vấn Kiếm... Người này không hề muốn sống, hắn chỉ muốn chết, Võ Vương, ngươi muốn bảo vệ Nhân Gian, người này là kẻ đáng chết nhất! Nói đến nước này, bản tọa cũng không muốn nói nữa, Võ Vương tự suy nghĩ đi!"
Sau đó, nữ Đế cũng lặng yên biến mất. Người còn lại không nói một lời, liếc mắt nhìn chỗ Thái An tử vong, tựa như cười mà không phải cười, sau đó rời đi.
Phương Bình thuộc về Võ Vương rồi.
Thuộc về vị cường giả đã giết chết cấp Đế! Vị cường giả không tiếc tử chiến, huyết chiến đến cùng này!
Còn chuyện rốt cuộc Phương Bình có phải là Mạc Vấn Kiếm hay không, Trương Đào phải tự suy nghĩ, nếu đúng, thì cứu Phương Bình chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Những người này dồn dập rời đi, nơi đây chỉ còn lại Mệnh Vương. Các cường giả Chân Vương đang trốn trong bóng tối khác cũng lục tục rời đi. Tin tức Võ Vương bị hao tổn thực lực cũng bị truyền ra.
Tuy hôm nay Trương Đào chém giết một vị Đại Đế, nhưng thực lực lại bị hao tổn, tiếp theo chỉ sợ sẽ có chút phiền phức, nhưng cũng không phải quá lớn, trước khi đại biến xảy ra, đại khái cũng sẽ không có ai chịu liều mạng đi đánh nhau với ông.
Trương Đào cũng gần như rơi vào tình cảnh giống Long Biến Thiên Đế - thọ mạng sắp hết rồi.
Tuy bây giờ Mệnh Vương chỉ có một mình, nhưng ông ta cũng không quá lo lắng, ông nhìn Trương Đào, bỗng nhiên cười nói: "Hay là ngươi và ta liên thủ một lần, bản vương giúp ngươi khôi phục thực lực?"
Trương Đào lạnh nhạt nói: "Liên thủ? Ngươi... còn chưa đủ tư cách!"
Mệnh Vương khẽ cười nói: "Có lẽ là vậy! Nhưng ngươi nghĩ hai vương tỉnh rồi sẽ chỉ ra tay với Thần Lục thôi sao? Ngươi sai rồi! Võ Vương, hai vương mạnh hơn ngươi nghĩ nhiều, cũng rất mưu mô xảo quyệt!
Bản vương bây giờ cũng biết một số thông tin tuyệt mật thời kỳ Yêu Hoàng, năm xưa Giới Vực bạo phát đại chiến, hai vương là dư nghiệt Yêu Hoàng, là kẻ địch chung của tất cả mọi người, cuối cùng những người khác lại tử thương nặng nề, hai vương ngủ say, ngươi cho rằng là trùng hợp sao?"
Trương Đào không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận