Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3006: Cha Nuôi

Chương 3006: Cha NuôiChương 3006: Cha Nuôi
Sau khi đá bay Thương Miêu, đất trời bừng sáng.
Phương Bình trở về hiện thực, đứng trên không trung, nở nụ cười hiên từ như Đức Mẹ Maria, nhìn vê phía vùng đất phía dưới.
Đúng vậy, nụ cười như Đức Mẹ Maria.
Lão Trương nhìn vậy, thấy hơi khó chịu, nụ cười rất quen thuộc.
Bên cạnh, lão Lý rầu rĩ nói: "Trước kia ngươi cười như thế... không, hiện tại cũng thết"
Ông vừa dứt lời, Long Biến và Lâm Tử vội nhìn về phía Trương Đào, rồi lại nhìn Phương Bình.
Nhìn bên trái rồi nhìn bên phải.
Trương Đào giống như cũng nhớ ra, khẽ nói: "Ta là mỉm cười chân thành, nụ cười này của hắn... dối trá!"
"Không được." Phương Bình cười nói: "Những người khác có thể không trả, nhưng nhất định phải trả cho ngươi, nhất định! Lão Trương, vạn giới duy ngã, những người khác không dung hợp không sao, ngươi phải dung hợp, quy nhất! Cho nên... ta sẽ cố gắng đối xử thật tốt với ngươi!"
"Là ngươi!" Phương Bình sờ cằm, trâm ngâm nói: "Có lẽ là ngươi, ta lấy ra bản nguyên của ngươi, xem như là một đoạn ngắn trong sinh mệnh của ngươi, đương nhiên, hiện tại chưa dung hợp cho ngươi, chờ ta dung hợp cho ngươi, ngươi chính là ngươi! Cho nên ngươi sẽ biết tất cả những gì xảy ra trước đó..."
"Mẹ kiếp!" Trương Đào thâm mắng, không nhịn được nói: "Đó không phải là ta!"
Trương Đào nhíu mày, dù lời của Phương Bình nghe hơi vớ vẩn, nhưng hình như ông ấy lại nghe hiểu. Ông nhớ tới ngày thế giới bản nguyên của Phương Bình giáng lâm, bên trong có người trông giống mình.
"Ta không muốn!"
Phương Bình quay đầu, nhìn về phía ông, cười xán lạn: "Ta cười chân thành! Ta đang nghĩ, nếu có một ngày, ta thành công, ta trả ngươi lại cho ngươi, ngươi phát hiện, ngươi vẫn luôn làm việc quần quật cho người khác, ngày ngày bị đánh đập, không biết ngươi có thể vui vẻ hay không?"
Trương Đào tức giận nói: "Cảm nghĩ cái khỉ gì, xem như là một giấc mộng, qua rồi thì thôi, chẳng lẽ còn muốn ta giết ngươi hay sao?"
Trương Đào cảm thấy hơi ê răng vì cứ phải nghiến răng mãi.
Phương Bình lại cười nói: "Sau khi dung hợp, ngươi có cảm nghĩ gì?"
'Xéo đi!"
Trương Đào cười nhạo nói: "Có là gì đâu, bộ ghê gớm lắm hả?"
"Cũng phải." Phương Bình mỉm cười, tiến lên vỗ vai lão Trương, cảm khái nói: 'Nhân Hoàng chính là Nhân Hoàng, quả nhiên nghĩ rất thoáng! Nhân Hoàng đại nhân, vậy ta sẽ càng ngược đãi ngươi, hy vọng ngươi có thể cảm nhận được nỗi lòng của ta."
Phương Bình hơi ngẩn ra, nhanh chóng cười nói: "Không để ý sao?"
"Đừng nóng giận, dù sao chỉ là một giấc mộng thôi mà."
Phương Bình không quan tâm, bật cười lớn nói: "Lão Trương, hôm nay nên uống cạn một chén lớn! Uống một bữa, say một lần, mẹ kiếp, thật sự sảng khoái! Có đôi khi biết vẫn tốt hơn không biết, trong lòng vui vẻ, có rượu ngon không?” Phương Bình bất đắc dĩ, không khỏi lắc đầu: "Hình như trước kia ngươi đâu có vô sỉ như vậy."
Trương Đào gật đầu: "Nhớ rồi, lời này không tệ, lần sau ta dùng."
Ta chính là ta, một Phương Bình khác, cũng là taI"
Nghĩ lại mới thấy cũng không đúng lắm, trước kia ông ấy đã vô sỉ như vậy, bây giờ vẫn thế.
Phương Bình cười xán lạn: "Ở đây, ta có chiến hữu cùng chung chí hướng! Ở đây, ta có sư trưởng quên mình vì người khác! Ở đây, ta có người nhà yêu thương chiều chuộng ta! Ở đây, ta có tất cả, ở đây, ta chiếm được mọi thứt
"Gói"
Trương Đào cũng cười, ông biết Phương Bình có chuyện vẫn luôn giấu trong lòng, hôm nay hình như đã nghĩ thoáng hơn một chút, là chuyện tốt, đáng mừng!
"Đi, đi tìm Lý lão quỷ. Lão Lý, đi cùng đi, những người khác thì khỏi, các trụ cột Nhân tộc chúng ta đi uống một chén, những người khác thực lực quá yếu, không dẫn bọn họ theo!"
Bên kia, Ngô Khuê Sơn vừa chạy tới cảm thấy mệt mỏi, cần phải như vậy sao? Ngươi nói ra mấy lời tổn thương này mà không sợ bị người đánh chết sao?
Ờ mà cũng đúng, có lẽ không ai có thể đánh chết hắn. ...
Hơn mười phút sau.
Tại thành Trấn Tinh, Phương Bình vừa uống cạn rượu trong chén, cười lớn nói: "Trấn lão quỷ, hôm nay lần đầu tiên cùng nhau uống rượu, cùng cạn chén nhé!"
Trấn Thiên Vương nhìn Trương Đào, ánh mắt nghi hoặc, thằng nhóc này điên rồi hả? Sao nói thế?
Trương Đào nhún vai, đừng nhìn ta, không phải ta dạy, thằng nhóc này vẫn luôn là đồ chết tiệt, đắc chí liền ngang ngược.
"Đừng nhìn nữa, uống rượu uống rượu! Trên bàn rượu không cha con, cạn một chén!"
Phương Bình cười lớn.
Trấn Thiên Vương buồn bực: "Nhóc con, ông đây dù sao cũng là người mấy vạn tuổi, thằng nhóc nhà ngươi có phải là quá không nể mặt ta rồi không?"
"Ta sai rồi, cha!" Phương Bình xin tha, cẩu thả nói: 'Cho ngươi làm cha luôn, được chưa?"
Trấn Thiên Vương kinh ngạc, khách khí như vậy? Thằng nhóc Phương Bình này biết sợ từ khi nào vậy, mình vừa nói thế đã xin tha gọi cha rồi!
Quá chấn động!
Phương Bình tùy tiện cười: "Cha ta là cha ta, ngươi làm cha nuôi cũng không có vấn đề gì, ngươi và cha ta chính là anh em, Chiến Vương chính là anh trai ta, Tư lệnh Lý chính là cháu trai không biết bao nhiêu đời của ta, trong Tam Giới này, thân phận này của ta có vẻ... không tệ!"
Mọi người im lặng, ngây ra như phỗng.
Trấn Thiên Vương cũng đau răng, mẹ kiếp, biết ngay thằng nhóc này không phải thứ gì tốt, nếu Lý Chấn nghe được mấy lời này, có thể tức mà chất.
Nhưng Phương Bình lại vẫn luôn ra vẻ sợ hãi, ta cũng đã gọi ngươi là cha rồi, đủ thể hiện ta sợ ngươi rồi chứ?
Trấn Thiên Vương bất đắc dĩ, rốt cuộc ta là người chịu thiệt hay là người hưởng lợi?
Một người hơn ba vạn tuổi, được Phương Bình gọi như thế, không thể phân biệt là chịu thiệt hay là được lợi, thành ra có phần dở khóc dở cười. Trương Đào cũng bật cười nói: "Tên nhóc nhà ngươi đúng là đồ mặt dày, thật..."
"90% là học được từ ngươi!" Lão Lý tiếp một câu, tức giận nói: "Hắn trước kia vẫn còn ngoan ngoãn, dù có phần không biết xấu hổ, nhưng không tới mức này. Từ khi quen ngươi, da mặt hắn càng ngày càng dày!"
Trương Đào cười nhạo nói: "Liên quan gì đến ta? Ta cũng không phải cha hắn!"
"Trương huynh nói không sai!" Phương Bình gật đầu đồng ý.
Trương Đào mệt mỏi, được rồi, lỗi của ta, ta không nên dạy hư tên khốn này, khiến hắn càng ngày càng không biết xấu hổ.
Sau khi mọi người cười đùa một hồi, Phương Bình mở miệng nói: "Cha nuôi..."
"..." Trấn Thiên Vương tê cả da đầu, không nhịn được nói: "Đừng, ngươi gọi ta lão quỷ, Lý lão quỷ Trấn lão quỷ tùy ngươi!"
Ta sợ rồi!
Trấn Thiên Vương thật sự không chịu được xưng hô này, quá nổi da gà.
Lão Trương và lão Lý đều bội phục, Chiến Vương cũng chưa học được tinh túy mặt dày của Phương Bình, bằng không, Trấn Thiên Vương có lẽ cũng không dám nhắc mãi mình là nghĩa phụ của Chiến Vương.
"Cha nuôi, không thể nói như thế, tôn kính bề trên là điều phải làm!"
Phương Bình ra vẻ đứng đắn, không phải ngươi bảo ta tôn kính ngươi sao? Nghe xem, ta khách khí với ngươi cỡ nào! Ta bắt đầu gọi cha rồi đấy, ngươi sợ chưa?
Phương Bình không hề cảm thấy mình bị thua thiệt, lão già già sắp rụng răng tới nơi rồi, gọi một tiếng cha nuôi có là gì!
Còn định chơi quy tắc ngầm với ta?
Da đầu Trấn Thiên Vương tê dại, vội vàng nói: "Nói, tới tìm ta muốn làm gì!"
"Cha nuôi, đừng thẳng thắn như thế, ta không phải loại người như vậy..."
"Nếu ngươi không nói, ta ném ngươi ra ngoài!"
Trấn Thiên Vương đau đầu, không có việc không lên bảo điện, ông không tin Phương Bình tìm mình chỉ để uống rượu.
Phương Bình cười lớn nói: "Vậy ta nói thẳng!
Thứ nhất, làm sao rèn ngọc cốt?
Thứ hai, làm sao để lực lượng tinh thân nhanh chóng đạt tới trình độ biến chất?
Thứ ba, rốt cuộc đại đạo bao xa, đâu mới là tận cùng đại đạo?
Thứ tư, Khảm Vương và Đoái Vương đã chết hay còn sống, hay đang chuẩn bị khôi phục, Thiên Vương Ấn ở đâu?
Thứ năm, từ xưa đến nay, có bao nhiêu người có thể dung hợp thành phố Trái Đất vào thế giới bản nguyên?"
Trấn Thiên Vương trâm ngâm một lúc, rồi nói: 'Rèn ngọc cốt... độ khó quá lớn, bình thường, cần phá tám, phá vỡ cửa Sinh Mệnh, như vậy, đạo bản nguyên mới có thể rèn ngọc cốt! Đây cũng là hạn chế của võ giả bản nguyên, có mất tất có được, không dễ dàng như võ giả sơ võ."
"Hoàn cảnh không bình thường thì sao?"
"Mạnh mẽ phá vỡ giới hạn!" Trấn Thiên Vương mở miệng nói: "Độ khó rất cao, cũng không phải không có! Bá... Thiên Đế... mẹ kiếp, tên khốn này, lấy danh xưng như thế, mỗi lần gọi hắn đều phải thêm Thiên Đế mới được."
Khi gọi tên mấy vị Thiên Đế khác, ông chỉ gọi thẳng tên. Nhưng đối với Bá Thiên Đế, thì không thể không gọi cả danh xưng. Không thể chịu thiệt, chịu không được uất ức này, ông không muốn gọi tí nào. "Năm đó, khi Bá Thiên Đế chưa phá tám thì đã rèn ngọc cốt..." Phương Bình ngắt lời: "Cho ta chen một câu, Nguyệt Linh hình như cũng rèn ngọc cốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận