Toàn Cầu Cao Võ

Chương 407: Lại là một năm (2)

Tuỳ ý tìm khách sạn ngủ lại.
Ngày hôm sau, Phương Bình và Vương Kim Dương hẹn gặp nhau ở trước cổng trường Nam Võ.
Lần này, Phương Bình cuối cùng cũng coi như biết, Vương Kim Dương có xe.
"Hôm qua mới có kết quả kiểm tra sức khoẻ, có 3 thí sinh võ giả, lúc này đều ở Giang Thành, cũng tiện hẹn gặp cho một lần nói chuyện."
Phương Bình bắt chuyện, bước lên xe, Vương Kim Dương lại cười nói: "Chuyện giữa em và Trương Ngữ, có chuẩn bị gì chưa?"
"Sau khi từ địa quật chui lên rồi tính tiếp đi, không tới cấp ba cao kỳ thì ráng chịu bị đánh, tới lúc đó trốn đi là được. Nếu lên được cấp ba cao kỳ, chiến pháp luyện thành, nói không chừng em cũng có thể mò được chức hội trưởng ấy chứ."
"Tần Phượng Thanh cũng đang có ý hăm he vị trí hội trưởng, nói không chừng lúc anh ấy còn chưa lên cấp bốn, hai người sẽ có một trận đánh đấy."
"Lúc đó xem tình hình rồi tính tiếp vậy, nhưng nếu em thật sự lên cấp ba cao kỳ, người đầu tiên tìm tới em chắc là Tạ Lỗi. Thôi kệ đi, ở Ma Võ, đối thủ của em nhiều lắm, không như anh Vương, ở Nam Võ nhất ngôn cửu đỉnh rồi."
Vương Kim Dương cười cười, không hé răng.
...
Sau hai mươi phút, xe dừng lại ở trước một nhà hàng.
Phương Bình cùng Vương Kim Dương cất bước tiến vào, rất nhanh, hai người đến một phòng khách nhỏ ở lầu ba.
Lúc này, bên trong phòng khách, không chỉ có 3 vị học sinh, còn có phụ huynh ngồi cạnh.
Nhìn thấy Vương Kim Dương, mấy vị phụ huynh trung niên vội vàng đứng dậy, khách sáo nói: "Hội trưởng Vương, không ngờ cậu đích thân đến đây, quả là niềm vui bất ngờ a."
Vương Kim Dương cười cười, khách khí một câu, nhìn về phía Phương Bình nói: "Ma Võ, Phương Bình, đại diện Ma Võ."
Phương Bình cười cười chào mấy người bọn họ, những gia đình có thể nuôi dưỡng con cái mình trở thành võ giả cũng không hề tầm thường. Ít nhất thì các vị phụ huynh trước mặt cũng không tầm thường, mạnh nhất là cấp bốn, người yếu nhất cũng là võ giả cấp ba.
Đây không hẳn là người mạnh nhất ở gia tộc, ở Nam Giang, thực lực như vậy dĩ nhiên không yếu.
"Nhận ra, thiên tài của Ma Võ, cũng là người Nam Giang chúng ta, rất bản lĩnh!"
Thái độ của mấy vị phụ huynh đều rất nhiệt tình, nhưng còn các thí sinh võ giả kia thì vô cùng kiêu ngạo, không mở miệng nói chuyện.
Phương Bình cũng không thèm để ý, một đám học sinh vẫn chưa vào võ đại đã trở thành võ giả, lại xuất thân ở một nơi như Nam Giang, kiêu ngạo một chút rất bình thường.
Võ giả học sinh xuất thân từ Nam Giang thi đại học cũng không nhiều, những người này đều là nhân vật thiên tài, thiên kiêu của Nam Giang.
Khách sáo vài câu, Phương Bình cùng Vương Kim Dương ngồi xuống.
Phương Bình quét mắt nhìn ba người trước mặt, hai nam một nữ, nhìn khí huyết bọn họ đều là võ giả một lần tôi cốt, nhưng mà hẳn là vượt qua 150 cal mới chọn đột phá, cũng không quá tệ.
Vương Kim Dương cũng không khách khí, nói thẳng: "Nam Giang Võ Đại mấy năm qua đang cải cách, mọi người đều là người Nam Giang, điều này hẳn mọi người cũng biết.
Nam Giang Võ Đại hoan nghênh các em gia nhập, võ giả học sinh gia nhập Nam Võ, Nam Võ hứa hẹn, miễn phí cung cấp thuốc cần thiết cho mọi người đột phá lên cấp hai."
Ba người còn muốn chờ đoạn sau, nhưng Vương Kim Dương chỉ nâng chung trà lên, không nói nữa.
Lần trước Vương Kim Dương đáp ứng tài trợ tài nguyên tu luyện lên cấp ba cho Phương Bình, mà lúc đó Phương Bình còn không phải là võ giả.
Nhưng Phương Bình khi đó đã tôi cốt hai lần, hơn nữa còn là người quen, làm hội trưởng hội võ đạo, Vương Kim Dương cũng có chút thiên vị, cho nên mới đưa điều kiện như vậy.
Thấy Vương Kim Dương không còn động tĩnh, mấy người đều hơi thất vọng, nhìn về phía Phương Bình.
Phương Bình cười nói: "Gia nhập Ma Võ, lợi ích của Ma Võ không thể hiện ở hiện tại, mà là một quá trình lâu dài.
Mọi người đều là võ giả, anh nghĩ, mọi người cũng biết rõ vài chuyện.
Lợi ích ở Ma Võ là điều là Nam Võ không thể so sánh.
Đương nhiên, cụ thể làm sao lựa chọn, còn phải xem mọi người cân nhắc thế nào, bất luận là Nam Võ hay là Ma Võ, đều là một lựa chọn tốt..."
Phương Bình nói một tràng, nhưng không có lợi ích thiết thực nào.
Lần này, mấy người càng thất vọng, trong đó có một nam sinh không nhịn được, nói: "Ma Võ và Nam Võ đối xử với võ giả như vậy đấy à?"
Phương Bình hơi bật cười, lạnh nhạt nói: "Ở Ma Võ, tân sinh mỗi khoá đều sẽ có ít nhất 50 võ giả, hơn nữa, nếu không tinh thông chiến pháp, ở Ma Võ cũng rất khó có cơ hội thể hiện thực lực.
Phụ huynh của các em đều là võ giả, là võ giả, anh nghĩ mọi người cũng có hiểu biết cơ bản về Ma Võ.
Ma Võ là một trong hai trường nổi tiếng, đạo sư là cường giả nhiều như mây, chiến pháp tùy ý học, mua đổi thuốc giá rẻ, cơ sở vật chất tốt, tài chính phân bố đều…
Người lựa chọn Ma Võ, cũng không phải chỉ vì những lợi ích trước mắt này, mà là vì tính toán lâu dài."
Vị nữ sinh trong ba người bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: "Học trưởng Phương, ý của anh là học sinh Ma Võ cũng có rất nhiều người mạnh?"
"Đó là điều đương nhiên, Ma Võ có học viên cấp năm, các em hiểu ý anh không?"
"Cấp năm!"
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, Phương Bình tiếp tục nói: "Đạo sư cấp sáu cũng không ít, bao gồm cả đạo sư đỉnh cấp sáu và bốn vị cường giả Tông sư.
Thực ra, dưới góc nhìn của anh, các em không cần phải do dự gì cả.
Đương nhiên, Nam Giang là quê hương của chúng ta, dưới sự dẫn dắt của hội trưởng Vương, Nam Võ hiện tại cũng đang trở mình vươn lên, anh cảm thấy các em lựa chọn trường nào cũng như nhau."
Mọi người lại biến sắc, nữ sinh vừa mới đặt câu hỏi bỗng nhiên lại hỏi tiếp: "Học trưởng Phương, vậy thực lực của anh ở Ma Võ như thế nào?"
"Anh?"
Phương Bình cười nói: "Trong số học sinh vẫn xem là cũng được đi."
"Cũng được à?"
Không biết mấy người nghĩ cái gì, không lâu sau, nữ sinh kia liền nói: "Vậy em chọn Ma Võ."
Hai người khác cũng rung động không ngừng.
Phương Bình ban đầu còn không rõ lắm, lát sau hình như cậu đã hiểu.
Mấy người này xem cậu là tiêu chuẩn.
Nếu Phương Bình ở Ma Võ vẫn lăn lộn được, vậy bọn họ cũng được.
Phương Bình dở khóc dở cười, những cô cậu học sinh mới này còn kiêu ngạo hơn mình, hi vọng vào Ma Võ, sẽ không nhanh chóng bị đả kích.

Nhiệm vụ lôi kéo học sinh rất đơn giản, rất nhanh, song phương đã đại khái có quyết định.
Lúc đi ra khỏi nhà hàng, Vương Kim Dương nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Mấy đứa này nếu thật sự đến Ma Võ, e là chẳng mấy chốc sẽ bị đả kích."
"Vậy thì cũng không có liên quan tới em, dù sao em cũng chẳng phải là thành viên của hội võ đạo."
Phương Bình cũng chỉ là tiện đường đi một chuyến mà thôi, về việc các thí sinh kia nghĩ cái gì, cậu chẳng rảnh để ý.
Đây chỉ là chuyện bên lề, tiện thể làm mà thôi, trò chuyện xong, Phương Bình muốn rời đi.
Trước khi đi, Vương Kim Dương bỗng nhiên nói: "Sống sót ở địa quật, trở về."
"Nhất định!"
Phương Bình phất tay một cái, bước lên xe lửa trở về Ma Đô. Lần này, cậu không định về nhà, cần phải đến Ma Đô xử lý một vài chuyện của công ty.

Ma Đô.
Ngày 1 tháng 5, thời gian này vẫn là mùa hoạt động tấp nập, lượng người ra vào nhà ga Ma Đô rất lớn.
Phương Bình gọi xe, thẳng đến công ty.
Trên đường, Phó Xương Đỉnh điện thoại tới.
...
"Phương Bình, có kết quả kiểm tra rồi."
"Kết quả thế nào?"
"Cậu được 800 điểm, đứng đầu trong nhóm tham gia kiểm tra kỳ này."
"800 điểm?"
Phương Bình cảm giác không biết nên nói gì: “Tôi nhớ giết một vị đỉnh cấp ba được 1000 điểm mà, hơn nữa tôi còn giết thêm mấy võ giả cấp ba nữa…”
“Đỉnh cấp ba kia không phải toàn bộ là công lao của cậu, mà chia đều xuống cho mọi người tham gia vây giết, cậu được chia nhiều điểm nhất.”
Phó Xương Đỉnh giải thích một câu, lại nói: "Dù sao thì vây công tên đại truyền giáo kia, không ít người bị thương."
Phương Bình cũng không tự thuật nữa, hỏi: “Có nói phần thưởng là gì không? 800 điểm này là 800 điểm thưởng hả?”
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi, cụ thể thế nào không nói, trở về trường mới tuyên bố.
Cậu đừng không biết đủ như thế, tớ có 120 điểm thôi này.”
Phó Xương Đỉnh có chút bất đắc dĩ, đầu dây bên kia có người còn bất đắc dĩ hơn. Dương Tiểu Mạn lớn tiếng nói: "Tôi có 95 điểm nè, còn không đủ điểm cơ bản ban đầu nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận