Toàn Cầu Cao Võ

Chương 327: Khu Nam Ma Võ (2)

Nhìn lướt qua hệ thống, Phương Bình bất đắc dĩ thở dài, con đường tu luyện võ đúng là chuyên nuốt tiền, không biết những Tông sư kia đã bị nuốt bao nhiêu tiền rồi.
Tài phú: 13.000.000
Khí huyết: 400 cal (439 cal)
Tinh thần: 380 hz (399 hz)
Tôi cốt: 96 đốt (90%), 110 đốt (30%)
Từ ngày 4 về trường tới giờ đã được 10 ngày, Phương Bình tôi luyện được 26 đốt xương, tiêu hao gần 14 triệu điểm tài phú.
Đây là còn nhờ cậu không ngừng sử dụng khí huyết nuôi dưỡng xương cốt, mới có thể giảm được chút tiêu hao.
Xương tứ chi tổng cộng 126 đốt, giờ khắc này, Phương Bình chỉ còn dư lại 30 đốt xương cuối cùng là chưa rèn luyện thôi.
Dựa theo tiến độ hiện tại, trước cuối tháng này, cậu có hy vọng hoàn thành rèn luyện xương tứ chi.
Tiền đề là điểm tài phú luôn đầy đủ, nếu không, cậu phải tốn thêm mấy ngày chậm rãi sử dụng khí huyết nuôi dưỡng xương mới được.
“Không còn điểm tài phú, sau này mình không thể lúc nào cũng duy trì trạng thái khí huyết đầy đủ được rồi. Sau đó, tiến độ tu luyện cũng sẽ chậm đi không ít, một khi gặp phải nguy cơ, độ nguy hiểm cũng lớn hơn.”
Đã quen dùng điểm tài phú bổ sung khi huyết, một khi không còn điểm tài phú, Phương Bình sẽ thiếu rất nhiều cảm giác an toàn.
Đến lúc đó, đại đao sắc bén nhưng không có khí huyết bổ sung, Phương Bình không có cách nào bạo phát đại chiêu mà không kiêng kỵ được.
Không nghĩ đến những chuyện này nữa, Phương Bình bắt đầu tu luyện trong chốc lát, vào phòng tắm, bắt đầu ngâm người.
Cũng không phải ngâm nước, mà ngâm trong “tiền” a!
một lần ngâm người tắm như thế này tốn cả triệu bạc, có ai sống xa xỉ như mình sao?

Ngày hôm sau, chủ nhật, ngày 15 tháng 2.
Không phải lên lớp, nhưng Phương Bình vẫn dậy từ rất sớm.
Hôm nay, Lữ Phượng Nhu muốn dẫn cậu đến khu tinh hoa của Ma Võ, Phương Bình cũng có chút háo hức chờ mong.
Bên cạnh cảng Tị Phong.
Lữ Phượng Nhu còn đến sớm hơn Phương Bình.
Nhìn thấy Phương Bình, Lữ Phượng Nhu cũng không nói lời nào, cất bước đi về khu phía Nam của Ma Võ, là vùng cấm đặt chân đối với tân sinh viên.
Tuy rằng đều ở bên trong trường học, nhưng bên kia được quản lý nghiêm ngặt, tân sinh bình thường căn bản không được phép bước vào.
Phương Bình đi theo Lữ Phượng Nhu được một hồi, không nhịn được hỏi: “Cô ơi, khu vực phía Nam của Ma Võ rốt cuộc có gì vậy ạ?”
"Đến đó tự nhiên biết."
"Sẽ không phải là lối vào địa quật chứ?"
Phương Bình lại bắt đầu bản năng suy đoán, Lữ Phượng Nhu lạnh nhạt nói: "Lối và địa quật không nằm bên trong Ma Võ, nhưng cũng rất gần, khu vực phía Nam cũng có thông đạo nối với lối vào địa quật.
Em muốn vào xem à?”
"Khụ khụ, dạ không, hiện nay em không có ý định này."
"Vậy thì đừng hỏi."
Lữ Phượng Nhu cũng mặc kệ cậu, tiếp tục đi.
Trên đường, cũng gặp phải không ít đạo sư và học sinh.
Nhìn thấy Lữ Phượng Nhu, bọn học sinh còn đỡ, các đạo sư đều lên tiếng chào hỏi rồi vội vàng tránh né, thái độ này khiến Phương Bình oán thầm, Lữ Phượng Nhu ở trường học coi bộ nhân duyên không tốt lắm.
Đi hơn 10 phút, hai người dừng lại trước một cánh cổng lớn.
Khu vực phía Nam được trường học phân chia thành khu biệt lập.
Ở nơi này có một bức tường tách biệt cao cao, mỗi ngày đều có hội viên của hội võ đạo và cả đạo sư của trường học đi tuần tra.
Bức tường này kéo dài hết khu vực phía Nam, và có một cổng ra vào, nơi đây có võ giả tọa trấn.
Nhìn thấy Lữ Phượng Nhu dẫn theo Phương Bình đến, một người đàn ông trung niên vạm vỡ đầu trọc ngồi gác ngay cổng cười ha hả nói: "Lữ Phượng Nhu, đây chính là tân sinh viên của cô sao?
Tôi nghe nói, học trò này của cô chuẩn bị hết học kỳ này sẽ khiêu chiến Trương Ngữ, với thực lực như hiện tại coi bộ chưa đủ đâu nha."
Lữ Phượng Nhu không nhịn được nói: "Nhiều lời nói nhảm thế làm gì, mở cửa đi, có quan hệ gì tới ông!"
Người đàn ông cũng không tức giận, cười híp mắt nhìn chằm chằm Phương Bình một hồi, vừa mở cửa vừa cười nói: "Em tiến bộ không chậm, nhưng mà võ giả sơ cấp và võ giả trung cấp đúng là không cùng một khái niệm
Năm nay vẫn có hy vọng đột phá lên cấp ba, nhưng Trương Ngữ hiện tại là cấp bốn.
Nghe này, đến lúc đó cứ thẳng thắn chịu thua đi, tránh để bị thương, làm lỡ thời gian tu luyện."
Phương Bình cười cười, cũng không tiếp lời.
Tuy cậu không quen biết vị đạo sư này, nhưng đối phương có thể nói chuyện với Lữ Phượng Nhu như vậy, thực lực nếu không phải là cấp sáu thì cũng là đỉnh cấp sáu.
Trước mặt đạo sư có thực lực như vậy mà đấu võ mồm, không có tác dụng lắm.
Người đàn ông thấy Phương Bình không lên tiếng, cảm thấy chán nản nói: "Học sinh bây giờ ngày càng chán, thôi quên đi, đi vào đi, lần sau không cần đạo sư dẫn theo, muốn đến thì cứ đến là được."
"Cảm ơn thầy."
"Đi đi."
Người đàn ông cũng không quan tâm đến cậu nữa, chỉ dựa vào ghế ngồi ngâm nga vài khúc ca.
Phương Bình nghe vậy, vội vàng đuổi theo Lữ Phượng Nhu đi phía trước, vượt qua khỏi cánh cổng lớn, bước vào khu vực phía Nam của trường học.
Vừa mới bước vào Nam khu Phương Bình đã nghe thấy tiếng sóng biển!
Ngẩng đầu nhìn lên, phía trước mấy ngàn mét không còn là tường thành nữa, cũng không có gì cả, mà là bãi biển thật rộng!
Lữ Phượng Nhu lúc này cũng đứng tại chỗ, cười nhạt nói: "Cảm giác tầm nhìn trống trải chứ?"
Ở Ma Võ, cổng lớn của trường học chỉ là một cảnh tượng nhân tạo thôi.
Dù sao cũng là cảnh vật nhân tạo, điều chân chính khiến con người cảm thấy mình nhỏ bé vẫn là thiên nhiên.
Sóng xô biển rộng, sóng biển không khi nào ngừng xô vào bờ.
Một ngày nào đó, nhân loại có thể chinh phục được biển rộng và sao trời, khi đó, địa quật có thể không còn là vấn đề nữa rồi.
Dù là cường giả Tông sư cũng không dám nói chính mình có thể chinh phục được thiên nhiên…"
Lữ Phượng Nhu thoáng cảm thán một câu, sau đó lại tiếp tục cất bước, tầm mắt Phương Bình liếc về bãi biển, nhìn đường chân trời, sau đó lập tức đuổi kịp Lữ Phượng Nhu.
Khu vực phía Nam cũng không nhỏ, diện tích của Ma Võ rộng 30.000 mẫu, khu vực phía Nam tuyệt đối rộng hơn 5000 mẫu.
Một nơi lớn như vậy nhưng lại không có nhiều kiến trúc.
Không có các toà nhà lớp học hay ký túc xá…
Ở khu Nam, ngoại trừ bờ biển mênh mông vô hạn vô tận, chính là một số kiến trúc phân bố rải rác.
Lữ Phượng Nhu lúc này đã đi tới tòa cao ốc trước mặt, quay đầu nói: "Nơi này là chỗ rèn đúc binh khí!"
"Rèn đúc binh khí?"
“Đúng, rèn đúc binh khí hợp kim. Em nghĩ chúng ta nhập hết từ công ty binh khí à? Sai rồi, một phần lớn đều là Ma Võ tự cung tự cấp.
Ở đây, có thể tiến hành rèn đúc binh khí, cũng có thể tiến hành sửa chữa.
Đương nhiên, dù sao tinh lực của trường học cũng có hạn, cũng chỉ có thể thỏa mãn được nhu cầu học sinh.”
Học sinh ở Ma Võ không nhiều, cho nên đa số binh khí đều tự sản xuất,
Trong đó, có học sinh, cũng có đạo sư tham gia chế tạo.
Các học sinh cũ của học viện chế tạo, thường lại đây làm nhiệm vụ.
“Học viện Binh Khí là chủ lực chiến đấu, Học viện Chế Tạo đóng vai trò làm hậu cần.
Ngày sau, tiến vào địa quật, khi lập đoàn đội, tốt nhất nên mang theo một người từ Học viện Chế Tạo, bọn họ có thể sửa vũ khí giúp các học viên chủ chiến.”
Phương Bình khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn các tòa nhà cao tầng trước mặt, nơi này chính là xưởng rèn đúc thô sơ.
Lữ Phượng Nhu cũng không dẫn Phương Bình đi vào, cô tiếp tục đi về phía trước.
Toà nhà cao tầng thứ hai nhanh chóng hiện ra trước mặt Phương Bình.
Lữ Phượng Nhu lại mở miệng nói: “Toà nhà số một hồi nãy là nơi chế tạo binh khí.
Toà nhà số 2 này thật ra còn quan trọng hơn!
Đây là nơi mô phỏng chiến tranh!”
Phương Bình lại lần nữa thắc mắc, phòng mô phỏng chiến tranh?
“Ở địa quật, hầu như hết thảy các công trình khoa học kỹ thuật đều không thể vận dụng.
Cho nên, nhân loại muốn hiểu rõ địa quật, chỉ có thể tìm tòi từng chút một.
Qua nhiều năm như vậy, nhân loại cũng nắm giữ được một vài thông tin về địa hình, phân bố quân sự, nguyên tắc phân bố,... về địa quật.
Trong tòa nhà này, có bản đồ phân bố của lối vào địa quật tại Ma Đô và 3 lối vào địa quật ở gần đây.
Đương nhiên, chúng ta thâm nhập không nhiều, địa quật dường như rộng vô tận. Từ lúc bắt đầu đến nay, chúng ta phát hiện được một điểm, địa quật lớn hơn Trái Đất rất nhiều!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận