Toàn Cầu Cao Võ

Chương 803: Ta Cũng Muốn Có Đầu Sắt

"Đông Lâm địa quật!"
Phương Bình nhanh trí nói ra, sau đó nói tiếp: "Lẽ nào Đông Lâm địa quật chính là Vực Nam Bát?"
Đường Phong lắc đầu nói: "Cái này ta thật sự không biết, ta không hiểu rõ Đông Lâm địa quật lắm, ngay cả việc Ma Đô gọi là Vực Nam Thất, cũng là lần đầu tiên ta được biết."
"Ba vực theo thứ tự là bảy, tám, chín..." Phương Bình mê sảng: "Nói như vậy, chúng ta có thể có thể trực tiếp đi từ Ma Đô địa quật đến Đông Lâm địa quật, lại tới Nam Giang địa quật?"
Tần Phượng Thanh không có vấn đề gì nói: "Ai quan tâm chứ, một cái địa quật còn chạy không hết, còn muốn chạy thông qua mấy cái?
Phương Bình, mau đến xem nè, quyển sách này giới thiệu tên thành, thông tin về yêu thú và các loại yêu thực bảo vệ thành, thành Đông Quỳ... không tên là Đông Quỳ, mà phải gọi là thành Yêu Quỳ mới đúng, gọi bừa rồi!
Ồ, yêu thực hộ mệnh của thành Yêu Quỳ thủ hộ Yêu Thực là một cây hoa hướng dương... Đậu xanh, còn kết hạt hướng dương nữa!"
Tần Phượng Thanh nhìn một hồi, bỗng nhiên nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm nói: "Hạt hướng dương... hình như có thể uẩn nhưỡng lực lượng tinh thần!"
Phương Bình nghe vậy vội vàng cướp lấy sách, nhanh chóng nhìn lướt qua, cau mày nói: "Nào có?"
"Ngu!"
Tần Phượng Thanh mắng: "Ngươi xem đi, trong đây viết hạt có thể uẩn thần mà?”
Phương Bình ngay lập tức nhìn, đúng là có!
"Thần... Thần... lực lượng tinh thần?"
"Phí lời, chắc chắn là đúng!"
Phương Bình lẩm bẩm nói: "Nói như vậy... Cướp thành Thiên Môn, giết Yêu Quỳ Hoa, có thể có thể bồi dưỡng rất nhiều Tông sư?"
Tần Phượng Thanh cũng mê sảng: "Ta muốn ăn hạt hướng dương, ăn xong ta sẽ thành Tông Sư…”
Thấy hai người ước ao vô cùng, Đường Phong có chút đau đầu nói: "Hai đứa à, đó là Yêu Thực cấp chín, không biết có hiệu quả hay không, dù có hiệu quả đi chăng nữa, thì các ngươi có thể giết nó sao?”
Hai tên này đang nghĩ cái quái gì vậy!
Tần Phượng Thanh không cam lòng nói: "Vậy cũng khó nói, đúng rồi..."
Tần Phượng Thanh bỗng nhiên nhìn về phía Phương Bình, nói: "Phương Bình, ngươi có thể trà trộn vào mà? Ngươi trà trộn vào đi, trộm một chút về!"
"Cút!"
Phương Bình mắng một câu, thành Thiên Môn giao chiến nhiều năm với nhân loại, hiểu rất rõ tình huống của nhân loại, Cự Liễu thành không thể so với nơi này, ngay cả chút ý thức phòng bị cũng không có.
Độ khó và nguy hiểm khi trà trộn vào Thiên Môn thành đều tăng rất nhiều.
Tần Phượng Thanh giựt giây nói: "Sợ cái gì, Phương Bình, ngươi suy nghĩ một chút, ngươi cướp được hạt hướng dương, đem về bán, có thể bán bao nhiêu tiền?"
"Ít nói nhảm!"
Phương Bình không để ý tới hắn, giựt cuốn sách từ tay hắn xem.
Cuốn này hẳn là giới thiệu phong tục Vực Nam Thất. Ngoại trừ thành Thiên Môn, còn giới thiệu những thành khác.
Phương Bình tiếp tục đọc, lần đầu tiên có cái nhìn rõ ràng và cụ thể đối với tình huống của Ma Đô địa quật.
"Lần trước cướp sào huyệt đúng là quá có ích!"
Đây là suy nghĩ duy nhất của Phương Bình ngay bây giờ, những cuốn sách này quan trọng vô cùng, ít nhất đối với hắn mà nói thì đúng là vậy.
Dựa theo thông tin trên sách, Ma Đô địa quật có 13 thành. Trong đó có sáu thành thuộc phái Yêu Thực và bảy thành thuộc phái Yêu Mệnh. Hơn nữa còn có hơn mấy trăm ngàn thành phố và thị trấn nhỏ khác!
Mỗi thành hầu như đều có yêu thực hoặc yêu thú bảo vệ.
Chỉ nói hầu như là vì trong sách không có giới thiệu tất cả các thành đều có yêu thực và yêu thú bảo vệ, Phương Bình không biết là do không ghi chép lại, hay là không có.
Sách Tần Phượng Thanh cầm trong tay, ngoại trừ giới thiệu những thành trì này, còn nhắc đến một vài địa danh tương đối nổi tiếng là tuyệt địa của vực Nam Thất.
Trong đó có Cấm Kỵ Hải!
Phương Bình đoán không sai, vùng biển phương Nam quả thật chính là Cấm Kỵ Hải!
Đây cũng là tuyệt địa cực kỳ nổi tiếng!
"Người vào biển… Không có ai sống sót!"
Trong sách viết, nhiều năm qua không phải không có cường giả địa quật nào vào biển, mà là một đi không trở về. Trong sách cũng không đề cập nhiều về Cầm Kỵ Hải, chỉ dặn dò nhiều lần, không được vào biển.
Ngoài ra có sa mạc Vạn Nghĩ, núi Ngự Hải, rừng Bách Thú đều là cấm địa không được vào.
Còn về rừng Giảo Vương... Trong sách không hề nhắc đến, không biế có phải là do quá yếu hay không, dù sao trước đó
cũng chỉ có một yêu thú cấp bảy, vẫn chưa đến mức trở thành cấm địa.
Phương Bình xem một lúc, khẽ cau mày nói: "Xem ra, địa vực chúng ta hiện nay biết đến chỉ là một góc nhỏ của tảng băng trôi, còn những nơi khác đều chưa từng đi tới."
Tần Phượng Thanh khinh thường, đương nhiên là ngươi chưa từng đi!
Ngươi xuống Ma Đô địa quật được mấy lần?
Chỉ có hai lần mà thôi!
Tần Phượng Thanh bĩu môi, thản nhiên, nhẹ nhàng như gió nói: "Ta đỡ hơn, rừng Bách Thú trong sách nhắc đến, ta từng tới một lần..."
Đường Phong nghiêng đầu nhìn hắn, hồi lâu mới nói: "Thực ra rừng Bách Thú ta cũng biết, trong đó có rất nhiều yêu thú, ngươi từng đi tới đó?"
Tần Phương Thanh vừa thấy mình bị nghi ngờ, lập tức ấm ức nói: "Ta thực sự tới rồi, còn dụ ra hơn trăm con yêu thú, ngài không tin thì thôi!"
Hắn thật sự từng tới đó một lần, đương nhiên cũng chỉ là bên ngoài bìa rừng thôi.
Ở đó có rất nhiều dược liệu, Tần Phượng Thanh chỉ chạy loanh quanh xem thì phát hiện ra có rất nhiều… Kết quả vừa muốn hái đi thì bị yêu thú phát hiện, bị truy sát một ngày, lần đó Tần Phượng Thanh không có đào hang, mà trốn trên một cây đại thụ ba ngày, suýt nữa bị hù chết.
Về sau hắn không tới rừng Bách Thú đó nữa, quá đáng sợ mà!
Tần Phượng Thanh đi nhiều nơi như vậy, nên Đường Phong hơi tin, dừng một chút, hình như đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào.
Rất lâu sau, Đường Phong mới nặn ra một câu: "Ngươi không chết trong địa quật, thật đúng là không dễ dàng!"
Ông còn có thể nói gì đây?
Nếu rừng Bách Thú được gọi là cấm địa, đương nhiên nơi đó cực kỳ nguy hiểm, trong đó, yêu thú yêu thực cao cấp e là không dưới hai chữ số, nhất định là có cấp chín, nơi không thể uy hiếp đến võ giả cấp chín thực ra không thể gọi là cấm địa.
Cho dù Tần Phượng Thanh chỉ là chạy ở bên ngoài một vòng nhưng có thể sống sót trở ra, thật là có bản lĩnh.
Hai năm qua, số lần thằng nhóc này xuống địa quật không dưới 30 lần, Đường Phong cũng phải hơi khâm phục hắn.
Thông thường võ giả trung cấp, một năm xuống địa quật bốn năm lần cũng đã tương đối nhiều rồi.
Tần Phượng Thanh cũng không phản bác, thậm chí còn hơi đắc ý, ông đây không chết được, có phục hay không hả?
Không quan tâm đến Đường Phong nữa, Tần Phượng Thanh vui vẻ nói: "Thành Yêu Quỳ có hạt hoa hướng dương, ăn vào sẽ gia tăng lực lượng tinh thần, thành Yêu Trúc có cây trúc vạn năm bất tử, chủ yếu được dùng để chế tạo binh khí, có thể gọi là thần binh luôn đấy, còn có thể ăn búp măng của nó, mặc dù không biết rõ hiệu quả thể nào nhưng nhất định rất tốt!
Thành Yêu Lan có cây hoa lan thành tinh, được gọi là nơi ngưng tụ tinh hoa trời đất... Ta đoán có lẽ là loại sinh mệnh tinh hoa giống như Phương Bình cướp được.
Ngược lại, thành Yêu Mộc cũng chính là thành Thiên Môn, thật sự là thứ rác rưởi!
Cây Thiên Môn của bọn chúng hình như không có tác dụng gì đặc biệt..."
Phương Bình cười nói: "Không thể nói như vậy, phàm là yêu thực cấp chín thì đều là thứ tốt! Ta cảm thấy đám thực vật thành tinh này có giá trị hơn nhiều so với động vật thành tinh, ví dụ như cây Liễu Yêu của thành Cự Liễu, nhìn thì vô dụng nhưng toàn thân đều là báu vật đấy!"
Nói xong, Phương Bình lại nói: "Lần trước nghe nói, thành Thiên Môn có ý muốn dời thành sát nhập vào thành Yêu Quỳ, Đường lão sư, chuyện này đáng tin không?"
Đường Phong gật đầu nói: "Có chiều hướng này, đương nhiên, nhất định cũng không nhanh như vậy, đâu có dễ dàng như thế. Dù thế nào cũng là một thành lớn hơn trăm ngàn người, muốn chuyển thành cũng không phải chuyện dễ dàng, trong đó, phân chia quyền lợi cũng không phải là chuyện đơn giản.
Thành chủ thành Thiên Môn vẫn còn đang sống sờ sờ đó, cây Thiên Môn cũng chưa chết, cho dù xác định muốn đi, không mất tám hay mười năm cũng chưa chắc có thể đi được."
Phương Bình khẽ gõ ngón tay xuống bàn, mở miệng nói: "Hiện tại, thành Thiên Môn chỉ có thành chủ cấp chín và yêu thực bảo hộ cấp chín, một tên Đại Thống Lĩnh cấp tám, năm tên Thống Lĩnh cấp bảy, thực lực này cũng không phải là quá mạnh..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận