Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1443

Tần Phượng Thanh cảm thán: “Mẹ kiếp, ra tay thật hào phóng… Năm đó nơi này chắc không phải là nơi cất giữ bản nguyên đâu, nhiều khả năng là thánh địa tu luyện hơn.
Giống như hồ bất diệt của Giới Vực, có lẽ mái vòm phía trên chính là vật chất bất diệt như vậy, cung cấp năng lượng cho người trong môn phái và đệ tử của lão Diêu tu luyện..."
Hắn vừa nói xong, Vương Kim Dương thản nhiên nói: "Có lẽ lão Diêu chỉ là thợ thủ công thì sao?"
Ngươi chắc chắn đây là cung điện của lão Diêu? Trước kia nói không chừng hắn chính là luyện khí sư chuyên chế tạo binh khí và loại dụng cụ cung đình này thì sao?
Tần Phượng Thanh khinh bỉ nói: "Một thợ thủ công có thể chế tạo cung điện như thế này ư? Đây ít nhất cũng là tác phẩm của tuyệt đỉnh, nhà ngươi có thợ thủ công là tuyệt đỉnh ư?"
"Cũng khó nói."
"..."
Mấy người nói một hồi, Phương Bình cảm thấy câm nín, hiện lão Vương cũng lắm chuyện rồi à? Phương Bình không quan tâm tới bọn họ, hô lên: "Lại đây, bên ngoài những phòng nhỏ này có một số ghi chú, mọi người đến xem."
Mọi người nhao nhao vây lại.
Phương Bình vừa nhìn, vừa nói: "Đây là chữ Khải phải không? Có chữ ta không biết, các ngươi dịch nghe coi."
Mọi người tỏ vẻ xem thường. Bao gồm Tần Phượng Thanh và Đầu Sắt.
Mù chữ! Không học thức! Ngay cả chữ Khải cũng không nhận ra, ngươi còn xứng là Thiên Đế ư? Có thấy mất mặt không?
Mấy người ở đây, dù Đầu Sắt đần độn cũng thường xuyên nghiên cứu sách cổ. Sắc mặt Phương Bình đen lại, mẹ kiếp, hai năm nay ông đây nào có thời gian học những thứ này.
Trước đó, hắn cũng không biết chữ Triện, mấy tên này cũng không biết quá nhiều, nhưng nói đi cũng phải nói lại, bọn họ biết nhiều chữ hơn.
Tần Phượng Thanh cười toe toét nói: "Không rảnh đọc ngươi nghe từng chữ một đâu, ta giải thích cho nghe nè.
Chủ nhân căn phòng thủy tinh này tên là Vân Sơn cư sĩ, có lẽ là tự, không nói tên cụ thể. Người Hoài Nam... Đây là khu vực hành chính đời nhà Đường nhỉ? Ở Vân Sơn, không rõ Vân Sơn ở đâu, điều tra thêm sách cổ cũng có thể biết.
Là chủ Vân Sơn Quan, võ giả cấp Thông Thần."
"Chờ một chút!"
Phương Bình nhíu mày nói: "Cấp Thông Thần?"
Lý Hàn Tùng giải thích nói: "Chính là cấp bảy, lực lượng tinh thần hóa hình, ở cổ đại cũng gọi cấp Thông Thần, mang ý nghĩa võ đạo thông thần.
Ở cổ đại, cấp tám cũng gọi cường giả kim thân.
Cấp chín gọi là Chân Thần (Chân Vương).
Cấp chín hóa hư ảo thành thực thể, con đường bản nguyên xuất hiện, đó là cường giả Thần Ma chân chính, trong sách cổ ghi lại một số truyền thuyết Thần Ma, cường giả cấp chín gần như không gì không làm được..."
Phương Bình gật đầu nói: "Cái này ta biết, ta cũng đã đọc qua, lúc đầu ta cũng đã nói, đám Ngô trấn Thủ thật yếu, đều là cấp chín giả. Ở cổ đại, cũng không biết có phải dưới tuyệt đỉnh thì không tính cấp chín hay không, chênh lệch thật lớn."
Mọi người rối rít nhìn về phía hắn.
Ngươi được lắm!
Tên này thật mạnh mồm, còn nói Ngô Xuyên người ta là cấp chín giả, không sợ nếu Ngô Xuyên biết, hắn sẽ bị đánh chết tươi sao?
"Tiếp đi!" Phương Bình mặc kệ bọn họ, bảo Tần Phượng Thanh làm phiên dịch.
Tần Phượng Thanh cũng không hơi đâu khinh bỉ hắn, tiếp tục nói: "Cái khác cũng không có gì, sự tích cuộc đời cũng không có gì giới thiệu, ồ... ngược lại là chém gió, từng ở Hoài Nam giết một con rồng, đây có lẽ là chiến tích hiển hách nhất trong cuộc đời ông ta."
Phương Bình như có điều suy nghĩ nói: "Chưa chắc là khoác lác, mọi người đã nhìn thấy yêu thú địa quật. Ngàn năm trước, Hoa Quốc thật không có yêu tộc tồn tại sao? Chưa chắc đâu. Nếu có, vậy đối phương giết một con yêu thú nhìn như rồng là chuyện bình thường.
Dù sao cũng là võ giả cấp bảy, lực chiến đấu sẽ không quá yếu. Đúng rồi, còn gì nữa không?"
"Không còn, chỉ có vậy thôi."
Phương Bình nghe vậy không còn gì để nói, buồn bực: "Những lão tiền bối này thật là lười, biết rõ sắp đi làm việc lớn thì sao không thể ghi thêm chút thông tin? Ví dụ như làm một tuyển tập anh hùng gì đó, giới thiệu cuộc đời mình kỹ càng một chút."
"Chưa chắc không có."
Vương Kim Dương nói khẽ: "Ngươi phải biết, Vạn Nguyên Điện đã được đưa đến thành Trấn Tinh rất nhiều năm, là do những lão tổ tuyệt đỉnh mang tới, ngươi làm sao biết không lưu lại tin tức gì?
Những văn tự này được khắc trên cửa thủy tinh, nếu tuyệt đỉnh xóa đi, có thể sẽ có dấu vết bị phá hư một chút, cho nên mới lưu lại.
Nhưng ngươi xem một chút, hiện đại điện rất vắng vẻ, trống rỗng, chẳng lẽ vốn là như thế?"
Đại điện to lớn không nhìn thấy điểm cuối. Ngoài một số căn phòng tu luyện phân bố hai bên, vài cung điện nhỏ bốn phía, nơi khác đều trống rỗng.
Trước đó, chưa chắc là như thế!
Nhóm người Phương Bình đã nhìn thấy có một mảnh đất trống khổng lồ cách đó 1000 mét, nơi đó, có lẽ chính là võ trường cho những người này tu luyện.
Võ trường chẳng lại không hề có binh khí gì sao? Nhưng bây giờ, bên kia cũng hoàn toàn vắng vẻ.
Cung điện của Vân Sơn cư sĩ ở phía ngoài cùng, mới cấp bảy, chắc cũng là yếu nhất.
Cửa ra vào của cung điện này cũng chưa được mở ra.
Vị Vân Sơn cư sĩ này có lẽ đã hoàn toàn biến mất, hoặc là một trong số các võ giả phục sinh bên ngoài, nhưng không tới tinh huyết hợp nhất, lực lượng tinh thần không thể phóng ra ngoài, cũng không thể mở cung điện ra.
Phương Bình dạo bước đi tới, vừa đi vừa nói: "Ta mơ hồ có thể cảm giác được bên trong những cung điện đóng kín này có hơi thở sinh mệnh lưu chuyển, nhưng rất yếu ớt, trừ phi dùng lực lượng tinh thần đồng nguyên dẫn dắt.
Hiện thật ra ta đã hiểu tại sao thành Trấn Tinh không mở ra, thứ nhất, chưa chắc có thể cưỡng ép mở ra. Thứ hai, cưỡng ép mở ra, chỉ sợ những cung điện này cũng bị hủy.
Ta thấy, với sự mạnh mẽ của cường giả tuyệt đỉnh, nếu bắt tay với nhau, tòa đại điện không người khống chế này vẫn khó mà ngăn cản được bọn họ. Nhưng một khi tuyệt đỉnh cưỡng ép mở ra, có lẽ tất cả đều sẽ biến mất."
Diêu Thành Quân khẽ gật đầu nói: "Chắc là có thể cưỡng ép mở ra, ta có thể cảm giác được, năng lượng phong ấn không quá mạnh, có lẽ cấp chín có thể cưỡng ép mở ra.
Nhưng mở ra rồi, có lẽ sinh mệnh và bản nguyên võ đạo đều sẽ hoàn toàn tiêu tán. Mục đích của Thành Trấn Tinh không phải để cái này tan biến..."
Tần Phượng Thanh ngắt lời nói: "Ta không quan tâm cái này, ta quan tâm là bên trong thật lưu lại khí tức bản nguyên sao? Không lưu lại gì nữa sao? Ví dụ như binh khí, đan dược, công pháp,...?
Ta cảm thấy chưa chắc, nếu biết mình có thể sẽ hy sinh, ngay cả công pháp cũng không lưu lại? Chẳng lẽ muốn thất truyền sao?
Thành Trấn Tinh đã mở ra không ít cung điện, không có chút bảo vật nào sao?
Trước đó không phải Phương Bình đã kiếm được không ít loại như Phục Thần Đan gì đó sao? Đó đều là bảo vật, chẳng lẽ trong những cung điện này không có?"
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đi tới trước tòa cung điện thứ hai.
Tòa cung điện thứ hai, chữ viết bên ngoài cửa rất mơ hồ, Phương Bình cảm ứng một lát, khẽ lắc đầu nói: "Đã bị mở ra, nhưng sau khi mở ra lại bị đóng kín."
Lực lượng tinh thần của Diêu Thành Quân thì không ngừng chập chờn, một lát sau, hơi thở dốc nói: "Ta có thể mở ra, nhưng ta lần đầu tới đây, lực khống chế không đủ, tạm thời không mở được.
Cho ta một thời gian ngắn, ta có thể mở những cung điện đã được mở ra này ra lần nữa.
Nhưng e là ta không mở được những cung điện chưa được mở ra, bởi vì một khi mở ra, sẽ khiến bản nguyên trong đó biến mất."
Ánh mắt Tần Phượng Thanh sáng rực nói: "Vậy nếu cho ngươi thêm thời gian, ngươi có thể để mở ra mà không khiến bản nguyên bên trong tiêu tán có phải không? Nếu như có thể thì chẳng phải… có thế lấy được tất cả những bảo vật tiền bối lưu lại sao?"
"Chắc là có thể, nhưng..." Diêu Thành Quân suy nghĩ một chút vẫn nói: "Nhưng vừa muốn bảo vệ bản nguyên, vừa muốn mạnh mẽ mở cửa, e là cường độ lực lượng tinh thần hiện tại của ta không đủ."
Tần Phượng Thanh tính toán một chút, có chút tiếc nuối nói: "Vậy chúng ta ở đây làm gì? Phương Bình, ngươi thay đổi khí tức, mở ra vài cánh cửa thử xem, có lẽ bên trong có đồ tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận