Toàn Cầu Cao Võ

Chương 842: Chỗ Dựa Đến Rồi

Thấy trong tiểu khu vẫn còn có rất nhiều võ giả đang tuần tra, một số người dân cũng đã trở về nhà, một số vẫn đang ở bên ngoài chần chừ chờ đợi.
Phương Bình đột nhiên cất cao giọng, nói: "Võ giả tà giáo đã bị tiêu diệt! Tất cả tổn thất ngày hôm nay, Phương Bình ta sẽ chịu trách nhiệm, các thiết bị trong tiểu khu sẽ nhanh chóng được sửa lại, sau ngày hôm nay, Phương gia chúng ta sẽ chuyển ra khỏi nơi này!"
"Bình Bình..."
Lý Ngọc Anh chưa kịp nói gì, Phương Bình nhẹ nhàng nói: "Nên chuyển đi thôi, mẹ, qua ngày hôm nay, mẹ nghĩ mọi người vẫn có thể tiếp tục chung sống hòa bình với chúng ta sao?
Bất kể là nịnh bợ hay là sợ hãi, đều sẽ làm phiền đến cuộc sống bình yên của ba mẹ.
Còn về tiếp theo như thế nào, để con nghĩ thêm."
Phương Danh Vinh bên cạnh khẽ thở dài nói: "Không được thì chuyển đến Ma Đô đi."
Bây giờ con mình bị kẻ thù truy sát đến tận nhà, nếu còn ở Dương Thành nữa sẽ khiến con trai bận lòng.
Trước kia chưa gặp phải những chuyện này, bọn họ không nỡ rời bỏ quê hương.
Nhưng bây giờ, ở lại Dương Thành chỉ làm con trai thêm lo lắng.
Phương Bình cười nói: "Từ từ rồi tính, bây giờ không vội, ít nhất là bây giờ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nếu thật sự tà giáo còn dám tới, vậy tới bao nhiêu tiêu diệt bấy nhiêu!"
Đối với công chúng, Phương Bình vẫn phải nói đó là người của tà giáo.
Muốn xử lý hai công ty lớn, cũng không thể ảnh hưởng tới đại cục.
Ít nhất thì khi lời nói hôm nay truyền ra ngoài, sau đó chính phủ cũng sẽ không nói là do Phương Bình hắn không nhìn đến đại cục, sẽ không nảy sinh ra ý thiên vị.
Ta đã lấy đại cục làm trọng rồi thì cũng nên biểu dương ta, đúng chứ?
"Ba mẹ, mọi người trở về ăn cơm đi, chỉ có cửa sổ bị vỡ thôi, ăn cơm tất niên trước rồi nói. Con cho người tới đây bảo vệ..."
Nói xong, Phương Bình giơ tay ra hiệu cho một vị võ giả mập mập bên cạnh cậu.
Người đàn ông trung niên béo lập tức đi tới, kính sợ nói: "Đề đốc Phương."
Hiện nay Phương Bình vẫn là phó Đề đốc của Dương Thành.
Phương Bình cười một cái, mở miệng nói: "Quan tâm đến mọi người nhiều một chút, tất cả tổn thất đều sẽ do ta đền bù, đúng rồi, có thương vong không?"
Người đàn ông béo lập tức nói: "Đề đốc Phương rất quan tâm đến mọi người, dẫn kẻ địch cách xa dân chúng. Ngoại trừ phòng ốc bị hư hại, và một số người té bị thương ra thì không có thương vong."
"Vậy thì tốt."
Phương Bình gật đầu, bị thương là điều không thể tránh khỏi.
Không chỉ đơn giản là té bị thương, lúc đó sóng năng lượng mạnh, e là sẽ có vài người bị thương nội phủ.
Phương Bình suy nghĩ một chút nói: "Vẫn nên làm kiểm tra, những hộ gia đình gần nơi giao chiến đều phải được đưa đi kiểm tra, cho võ giả tới kiểm tra, hiện tại chưa thấy nội phủ bị thương rõ ràng đâu, chờ đến khi phát hiện thì trễ rồi.
Nếu phát sinh phí điều trị, ta sẽ chi trả toàn bộ."
Lúc này Phương Bình rất rộng rãi, cũng không tiêu hết bao nhiêu tiền.
Những cái không nói, tên võ giả cấp sáu trung kỳ bị hắn tiêu diệt, dù có thứ khác hay không, thì trên người hắn vẫn còn một thanh đao.
Lấy thanh đao đó bán đi cũng đủ để bồi thường rồi.
Phương Bình không thèm để ý đến khoản tiền lẻ này, hắn định kiếm một khoản lớn hơn cơ.
Người đàn ông béo là Cục trưởng của cục điều tra và truy bắt, lúc này cực kỳ cung kính, vội vàng nói: "Đề đốc Phương, là do chúng ta không làm tròn bổn phận, vẫn nên để chính phủ Dương Thành..."
"Không cần."
Phương Bình xua tay, ai quan tâm vài đồng tiền lẻ này.
Còn về việc người đàn ông béo này nói là do bọn họ thất trách, Phương Bình cũng lười nói nhiều.
Cả Dương Thành, người mạnh nhất là võ giả cấp ba.
Lẽ nào lại bảo Bạch Cẩm Sơn tới cửa nhà làm bảo vệ?
Có làm bảo vệ cũng vô dụng, cường giả cấp sáu, một quyền cách không cũng có thể đánh hắn thành bốn năm mảnh.
Cường giả cấp sáu che giấu khí tức, cũng chỉ có người như Phương Bình mới có thể nhanh chóng phát hiện, dù người khác có đứng trước mặt Bạch Cẩm Sơn, hắn ta cũng không phát hiện được.
Có vài chuyện, rất khó đề phòng.
Nếu như tà giáo thật sự có ý muốn tiêu diệt người bình thường, không sợ bị chính phủ toàn lực tiêu diệt, thì ở đâu cũng vậy.
Thậm chí ở Ma Đô cũng chưa chắc đề phòng nổi.
Các cường giả đều có công việc của mình, không ai có thời gian đi rảnh bảo hộ người nhà của người khác.
Đừng nói là Phương Bình, mà rất nhiều Tông sư cường giả, nếu như có người nhà là người thường, đang sống cuộc sống bình thường, thông thường tà giáo cũng không dám gây chuyện với người nhà của họ.
Rất nhiều người, chưa chắc đã để tâm đến đám võ giả tà giáo này.
Mọi người canh giữ địa quật còn không kịp, bận rộn vô cùng, trừ phi thật sự ảnh hưởng đến an nguy của một vùng, nếu không, việc đối phó với tà giáo là trách nhiệm của Quân đội và Cục điều tra và truy bắt.
Tà giáo dám trắng trợn gây hại cho người dân, thì đợi bị truy sát trên toàn thế giới đi.
Về phần mấy lần nói muốn diệt thành… Phương Bình căn bản lười quan tâm.
Trừ phi đối phương đứng trước ranh giới sống còn, bằng không, ai dám làm chuyện này!
Tên đàn ông trung niên đỉnh cấp sáu trước đó còn uy hiếp Phương Bình, nói sẽ diệt Dương Thành, Phương Bình căn bản lười để ý đến hắn ta.
Nếu thật sự làm được chuyện đó, đừng nói đến người khác, ngay cả tà giáo cấp cao cũng sẽ trực tiếp tiêu diệt hắn, để giảm đi cơn thịnh nộ của chính phủ, đề phòng chính phủ đuổi cùng diệt tận, đến lúc đó, không chỉ còn là chuyện của cấp sáu nữa.
Có một vài tranh đấu, chính là giới hạn giữa các võ giả.
Nói vài câu với người đàn ông béo, Phương Bình bảo ba mẹ và Phương Viên trở về nhà trước, e là Phương Bình không kịp ăn cơm tất niên năm nay rồi.
Bởi vì Phương Bình đã cảm nhận được khí tức quen thuộc từ phía xa.
Hắn lập tức bộc phát khí huyết, rất nhanh, mấy luồng khí tức quen thuộc kia nhanh chóng bay về phía hắn.

Lần này Ma Võ tới không ít người.
Lão Lý bày ra khí thế của mình ở giữa không trung, không còn là lực lượng khí huyết, mà là lực lượng thiên địa, liên tục lấp lóe.
Hắn vẫn chưa đạt đến trình độ lực lượng tinh thần hóa hình, nhưng gần đây, lực lượng tinh thần tăng lên rất nhanh, đã gần bằng Phương Bình, lúc này bộc phát, cũng có thể dung hòa thành lực lượng thiên địa.
Ngô Khuê Sơn cũng tới rồi, khí tức kim thân hiện lên rất rõ ràng, chấn động bốn phương.
Trên đỉnh đầu Đường Phong, khí huyết xuyên thủng trời đất, thậm chí không yếu hơn Hoàng Cảnh bên cạnh là bao!
Ngoại trừ Lữ Phượng Nhu và Lưu Phá Lỗ, mấy vị cấp cao của Ma Võ đều đã tới.
Lữ Phượng Nhu vẫn đang bế quan, không nhận được tin, Ngô Khuê Sơn mấy người đích thân tới rồi, cũng không cần gọi bà ra.
"Người đâu?"
Khí thế của lão Lý bộc phát, mạnh mẽ áp chế khiến mấy tên võ giả ở gần Dương Thành cảm thấy sắp tắt thở rồi.
Phương Bình thấy mọi người vội vàng chạy tới, đỉnh đầu tức giận đến bốc khói, hắn vội vàng nói: "Các vị lão sư vất vả rồi, người đã bị ta tiêu diệt!"
Nói xong, Phương Bình một mặt hãnh diện kể: "Một tên đỉnh cấp sáu, một tên cấp sáu trung kỳ, một tên cấp sáu sơ kỳ, đều bại dưới một đao của ta!"
Mọi người biến sắc!
Lão Lý quát: "Nói thật!"
"Đây là sự thật!"
Phương Bình ngạo nghễ nói: "Ta đã ngưng tụ kim cốt!"
Mãi đến lúc này, mấy người mới có thời gian chú ý điều này, Ngô Khuê Sơn dò xét một chút, lập tức bối rối!
Đậu xanh, cảm giác thật quen thuộc.
Cường giả cấp tám, không ai không quen thuộc cái này.
Thật sự ngưng tụ kim cốt rồi!
Lần trước, mặc dù Phương Bình có thể tỏa ra ánh kim sáng rực, nhưng lúc đó không tính là kim cốt toàn thân.
Bây giờ… vẫn thiếu một chút.
Nhưng… Ngô Khuê Sơn nhìn thoáng qua lão Lý, trầm giọng nói: "Hình như còn mạnh hơn Lý Trường Sinh!"
Lão Lý đen mặt!
Này, đùa gì đấy!
Phương Bình xem như chuyện đương nhiên nói: "Đó là đương nhiên, Lý lão sư chỉ là xương cốt kim thân hóa, vẫn chưa rèn luyện cốt tủy, không giống ta, ngoại trừ cốt tủy của xương sọ, còn lại đều đã kim thân hóa hoàn toàn rồi!"
"Ơ..."
Lão Lý tức giận muốn chém người, cả giận nói: "Ngươi có biết ông đây chạy đến đây, thở mệt như chó không? Cái thằng nhóc không biết điều này, bây giờ ngươi còn châm chọc ta nữa chứ?"
Lão Lý nổi điên, đậu xanh rau má nhà nó, lại đả kích mình!
Thắng nhóc ngươi kim cốt thì sao chứ, ta đây đã phong bế cửa tam tiêu đây này, ngươi đã phong bế được chưa?
Chỉ là một cấp năm trung kỳ, có kim cốt thì thế nào, không phục thì tới solo nè!
Bạn cần đăng nhập để bình luận