Toàn Cầu Cao Võ

Chương 224: Hệ thống thăng cấp

"Em không yếu! Em đã rèn được 40 đốt xương, lúc 169 cal khí huyết đã đột phá lên võ giả, đã học chiến pháp, thung công cũng đến cảnh giới Thực Trạm, Trạc Cước cũng có chút thành tựu rồi!
Em cảm thấy em không yếu!
Ít nhất, em không sợ những người trên lôi đài sinh tử kia!"
"Bây giờ không vội, trước hết em có thể tiếp nhận một vài nhiệm vụ, hoặc tham gia các trận đấu thắng thua bình thường, nếu muốn trải nghiệm lôi đài sinh tử, vậy cũng phải đợi em có kinh nghiệm đã.
Hiện tại, em còn quá non tay!"
Không khuyến khích tham gia lôi đài sinh tử như Phương Bình, Lữ Phượng Nhu ngược lại bắt Triệu Tuyết Mai phải kiên nhẫn chờ thêm một thời gian.
"Em có thể đi nhận nhiệm vụ rồi?"
"Hừm, có thể."
"Được!"
Triệu Tuyết Mai vô cùng mừng rỡ, quên luôn cả cảm giác buồn nôn vừa rồi.
Phương Bình kỳ quái nhìn cô ta, con nhỏ này làm gì vậy?
Triệu Tuyết Mai cũng không nhìn cậu, suy nghĩ một chút, cắn răng, bắt đầu ăn bò bít tết tái sống, sắc mặt trắng bệch dọa người.
Ăn được một lát, sắc mặt Triệu Tuyết Mai lại càng trắng, nói: "Em đi vào nhà vệ sinh một chút!"
Nói hết, vội vã rời đi.
Triệu Tuyết Mai vừa đi, Lữ Phượng Nhu liền nói: "Đừng nhìn nữa, truy cầu thực lực thôi, cũng bình thường.
Bố nó trước đây là võ giả cấp bốn, tham gia chuyến đi địa quật ở Thiên Nam, chết rồi.
Trong nhà còn công ty, không phải nhỏ, hiện tại bố nó chết rồi, ai cũng đang dòm ngó chằm chằm.
Không có thực lực, sớm muộn gì cũng gánh không nổi.
Bây giờ ở trong Võ Đại còn tốt, hơn nữa, có đạo sư như tôi, còn có thể gắng gượng được.
Nhưng đến khi tốt nghiệp đại học mà còn không thể đạt đến cấp bốn, làm sao có thể giữ nổi gia nghiệp?
Nếu như mất công ty rồi, cho nó một chút tiền, nó có thể cam tâm sao?
Con người có động lực một chút cũng tốt, không như em…"
Phương Bình kêu oan nói: "Đạo sư, em cũng có động lực, em muốn trở nên mạnh mẽ, muốn có tiền, muốn cho người nhà sống tốt..."
"Mấy cái này mà em cũng gọi là động lực à? Nhưng mà em rất sợ chết, đây là chuyện tốt, nếu không muốn chết, vậy coi như là có áp lực."
Lữ Phượng Nhu trêu ghẹo một câu.
Phương Bình hơi quê quê, nói như thể cô không sợ chết vậy.
"Buổi chiều tiếp tục đi xem, lần này không phải nhìn máu tanh, mà là học tập, học sự tàn nhẫn của võ giả xã hội, học cách tạo bất ngờ cho đối thủ, học cách tìm đường sống trong ngõ chết!
Hôm nay xem xong, ngày mai các em sẽ tham gia một trận đấu bình thường thử xem, thấy sao hả?"
"Đấu thường có chết người không cô?"
"Xem may mắn em như thế nào, thường thì bị thương nhiều, hiếm khi có người chết, không phải lôi đài sinh tử, không nhất định phải có người chết."
"Em… vậy em thử xem."
Phương Bình thở ra một hơi, không thể một mực tránh chiến được, đấu thường dù sao cũng có tính an toàn cao, nếu ngay cả cái này cũng không dám đánh, vậy cũng phí công luyện võ rồi.
...
Xế chiều hôm đó, Phương Bình và Triệu Tuyết Mai đền nghiêm túc xem các trận đấu, chú ý các chi tiết, chiêu thức ra tay.
Phương Bình phát hiện, những người tham gia lôi đài sinh tử này có thể khí huyết không cao, số lượng xương cốt rèn được cũng không nhiều, nhưng thực lực không kém.
Rất nhiều lúc, rõ ràng đã bị đánh đến máu thịt be bét, nhưng vẫn có khả năng phản kích từ trong đường chết.
Không giống như những người Phương Bình từng giao thủ, những võ giả này có vẻ nhiều quyết tâm hơn.
Nhờ thế Phương Bình mới biết, võ giả xã hội, cũng có chỗ không giống nhau.
Như Đàm Chấn Bình là võ giả thuần túy về khí huyết, nhưng cũng có võ giả muốn đột phá tới cảnh giới cao hơn, muốn bước lên con đường võ đạo cao hơn!
Bọn họ không có tài nguyên như Võ Đại, cũng không được chính phủ bồi dưỡng, cũng không có bản lĩnh mở công ty kiếm tiền.
Cho nên bọn họ mới muốn đến sàn đấu ngầm.
Tham gia một trận lôi đài sinh tử, võ giả cấp một cũng có thể ôm được cục tiền lên đến 200 ngàn. Còn về việc đánh cược là hoàn toàn do mình, muốn cược bao nhiêu thì cược!
Còn chuyện đánh giả, chỉ cần không sợ chết có thể thử, ở nơi này, nếu mua đối thủ thắng, kết cục có thể sẽ là chính mình bị người ta đánh chết.
Cho nên bình thường khi tham gia lôi đài, đều sẽ cược cho mình, chết rồi thì thôi, còn thắng sẽ kiếm được bộn tiền, một vòng thi đấu kiếm được 500, 600 ngàn là chuyện bình thường.
"Có thể cho lão Vương tham gia, chết rồi thì thôi, còn thắng là giàu to đó."
Phương Bình lẩm bẩm một câu, ngược lại cảm giác ông nội kia mới là người bật hack, cũng không biết, người nào đó cũng không phải chưa từng đánh lôi đài như vậy.
Đương nhiên, kết quả là đánh mấy trận, phía bên Nam Giang nhân lực ít, lại mất đi vài người, đã trực tiếp từ chối không tiếp ai đó luôn rồi.
Không như Ma Đô, võ giả nhiều, chết bớt cũng không đáng kể.
Ở Nam Giang, nếu một võ giả cấp ba chết sẽ gây ra náo động không nhỏ.
...
Ngày cuối cùng của tháng 10, ba người Phương Bình lại lần nữa đến đại viện hôm qua.
Lần này, ông chủ đi ra đón tiếp rất nồng nhiệt.
Lữ Phượng Nhu dứt khoát nói: "Sắp xếp cho cậu ta một trận đấu thường với võ giả đỉnh cấp một."
"Thực lực của người này…"
"Đã rèn luyện được 40 đốt xương."
Người đàn ông hơi nhíu mày nói: "Chênh lệch hơi lớn, có nguy hiểm."
"Nếu chết ở đây thì đáng đời nó lắm."
"Được, được chờ chút, tôi lập tức đi sắp xếp."
Người đàn ông đáp lại một tiếng, nhìn Phương Bình nói: "Thường thì thi đấu thường cũng rất an toàn, bình thường cũng sẽ không ai có ý định muốn đánh chết người, nếu có thể nương tay, cũng hy vọng cậu có thể nương tay.
Mọi người không tham gia lôi đài sinh tử, mà tham gia thi đấu thường, chính là vì không hy vọng có người chết."
Phương Bình khẽ gật đầu, Lữ Phượng Nhu lại nói: "Đừng nghe hắn nói, có thể không đánh chết là tốt nhất, nhưng đừng nghĩ đến chuyện nương tay, nếu không, có chết rồi cũng đừng trách người khác."
Phương Bình lại gật đầu, sau đó cười hỏi: "Ông chủ này, tiền thưởng tính thế nào đây?"
"50 ngàn một trận."
"Ít vậy thôi á?"
"Đúng, nhưng cậu có thể đặt cược cho cậu thắng, cậu chỉ mới rèn 40 đốt xương, đối phương là đỉnh cấp một, ít nhất cũng một ăn ba đó."
"Vậy tôi cược một triệu cũng được à?"
"Được chứ!"
Ông chủ chẳng cảm thấy chút áp lực nào, một triệu tính là gì?
Doanh thu vé vào cửa một ngày ở nơi này đâu phải chỉ có nhiêu đó, đối với võ giả mà nói, một triệu tính là gì.
Chuyện Phương Bình lấy đâu ra tự tin nói như vậy, học sinh Võ Đại tự tin là chuyện thường, nhưng nếu thật sự lên đài vậy thì chưa chắc.
...
Nửa tiếng sau.
Phương Bình được đưa đến một sân đấu khác, không phải là võ đài ngày hôm qua nữa.
Trước khi lên đài, Lữ Phượng Nhu suy nghĩ một chút, nói: "Đấu thường thế này thì có thể chịu thua, còn lôi đài sinh tử chịu thua cũng vô dụng, trừ khi đối phương không muốn đánh chết em, đây chính là khác biệt, hiểu chưa?"
"Dạ."
"Tôi cược em, 5 triệu, nếu thua, em phải bồi thường cho tôi."
Khóe miệng Phương Bình co giật, dựa vào cái gì chứ!
Triệu Tuyết Mai cẩn thận nói: "Tôi cũng cược cậu 1 triệu…"
Mặt Phương Bình đen như đít nồi, mình cũng vừa mới cược bản thân mình một triệu, tâm tư kiếm tiền của hai người cũng quá lớn đi.
Thường thì đặt cược sân đấu thường có xác suất rủi ro hơi lớn, bởi vì không phải là lôi đài sinh tử, không cần phải hoặc chết hoặc sống, mà là có một bên chịu thua là chuyện thường, nên không thể đoán trước thắng thua.
Cho nên cược những ván như thế này lại càng rủi ro hơn.
...
"Tiếp sau đây, xin mời hai vị võ giả bước lên đài, võ giả đỉnh cấp một, Hắc Diện!"
Trên võ đài, người chủ trì lớn tiếng hô hoán một câu, một người đàn ông trung niên da dẻ ngăm đen nhanh chóng lên võ đài.
"Võ giả cấp một trung kỳ, Đao Vương!"
...
"Ha ha!"
Triệu Tuyết Mai ngồi dưới đài lập tức cười bò, cảm giác cạn lời: "Đao Vương?"
Lữ Phượng Nhu cười nhạt nói: "Dùng mánh khóe đây mà, Đao Vương không cầm đao lẽ nào lại gọi là Đao Vương? Nhưng mà cũng có thể dùng được, có vài người rất ngu, thực sự sẽ tin tưởng vào danh hiệu."
"Không thể nào?"
"Có đấy, cho nên, sau này gặp phải kẻ địch, đừng rảnh rỗi nhớ tới biệt hiệu của hắn làm gì.
La Nhất Xuyên dùng thương rất lợi hại, nhưng không có nghĩa là ông ấy không biết dùng binh khí khác.
Đường Sư Tử quyền cước lợi hại, cũng không có nghĩa là ông ấy không biết dùng binh khí, chỉ là chuyên luyện công thôi.
Nếu thật sự cho rằng La Nhất Xuyên không dùng thương thì muốn làm gì ông ta cũng được, vậy đối phương có chết cũng sẽ không biết mình chết như thế nào đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận