Toàn Cầu Cao Võ

Chương 664: Trước khi thắng người khác phải thắng bản thân

Mấy người Tần Phượng Thanh vừa mới lên lầu đều trợn mắt há miệng, mẹ nó, ngày đó ở địa quật Phương Bình từng nói muốn ăn vạ võ giả cao cấp, lần này cuối cùng làm được rồi!
Tông sư họ Phùng khẽ cười nói: “Nói như vậy, không đền không được?”
Phương Bình cười nói: “Em không dám, chỉ là em không thể khống chế được được lực lượng tinh thần, buổi chiều thi đấu có thể sẽ lỡ tay mất khống chế, đến lúc đó Tông sư chớ trách móc.”
Tông sư họ Phùng nhìn Hoàng Cảnh một cái, cười nói: “Sinh viên của Ma Võ các người gan rất lớn.”
“Gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói.” Hoàng Cảnh cũng cười, cười tủm tỉm nói: “Em ấy ở địa quật trộm đi sào huyệt của của võ giả cấp bảy, thoát được sự truy sát của Giảo Vương cấp tám… Võ giả mà, bắt được cơ hội thì phải tranh thủ.
Chính ông muốn ra tay, tôi thì chẳng sao cả, nhưng quy tắc thì vẫn luôn có.”
Tông sư họ Phùng cười một cái, gật đầu nói: “Cũng đúng, là do tôi phạm quy, nhưng tôi có một điều kiện…”
Phương Bình lập tức nói: “Thầy cứ nói.”
“Bắt đầu từ bây giờ, không cho phép em lên lầu hai, em còn lên, Tây Sơn Võ Đại dù có rút khỏi thi đấu thì tôi phải giáo huấn em một trận!”
Trong lòng Phương Bình xem thường, rõ ràng sẽ thua, rút khỏi thi đấu vẫn nghe hay ho chán, ông cho rằng tôi không biết ông nghĩ gì sao?
Thôi bỏ đi, không thể đắc tội với Tông sư, Phương Bình nói qua loa: “Không thành vấn đề, em cam đoan, có Tông sư Phùng ở đó, em sẽ không lên lầu hai, tuyệt đối không!”
Mọi người thấy cậu trả lời vui vẻ cũng cạn lời, thật là biết lúc nào nên sợ thì phải sợ, lúc nào cần cương thì phải cương, gặp phải tên lưu manh này coi như Tây Sơn Võ Đại đen đủi.
Tông sư họ Phùng cũng không nhiều lời, vung tay lên, một bình thuốc bay ra, đây là chuẩn bị cho thi đấu giao lưu võ đại, đề phòng sinh viên bị thương nặng.
Có điều… bây giờ đã là của Phương Bình rồi.
Phương Bình nhận lấy thuốc, nhìn cũng không nhìn, cũng không nhìn người khác, hành lễ rồi nhảy xuống lầu dưới, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Mọi người ở lầu hai trầm mặc giây lát, sau đó đều bật cười, động tác thật nhanh nhẹn.
Tần Phượng Thanh nuốt nước bọt, vậy là… lấy được 5 viên Hồi Mệnh Đan rồi?
So với Phương Bình mình thật là gà!
Ăn vạ cấp ba cấp bốn thì có bản lĩnh gì, khi đứng trước mười mấy vị Tông sư, ăn vạ được một vị Tông sư thì mới thật sự là đàn ông!
Tần Phượng Thanh vừa định làm gì đó, Hoàng Cảnh vung tay, Tần Phượng Thanh liền rơi từ lầu hai xuống.
Mấy người Đường Phong vờ như cái gì cũng không thấy, những Tông sư khác hơi tò mò, sau đó dường như nghĩ ra cái gì, sắc mặt mọi người có chút kỳ lạ, tên nhóc này lẽ nào cũng muốn học theo Phương Bình?
Vị cường giả quân đội trước đó công bố rút thăm, cười nhạt nói: “Viện trưởng Hoàng, sinh viên của Ma Võ… thật khác người!”
Ông thật không biết phải hình dung thế nào!
Hoàng Cảnh cũng có chút đau đầu, không phải sinh viên Ma Võ, chỉ có hai tên nhóc này thôi, các người đừng hiểu lầm, những sinh viên khác vẫn rất tốt!
Hai tên nhóc này chuyện gì cũng dám làm!
Sinh viên trường ông, có sinh viên nào mới cấp bốn đã dám đi trộm sào huyệt của cấp cao không?
Sinh viên của ông, có ai mới cấp ba đã dám xông vào địa quật hơn năm trăm dặm không?
Sinh viên của trường ông có thể xem việc bị mấy trăm con yêu thú truy giết là chuyện thường ngày không?
Mấu chốt là sinh viên của ông có dám bắt bí Tông sư không?
Chỉ riêng điểm này cũng đủ thấy gan to mật béo cỡ nào rồi.
...
Bên ngoài nhà thi đấu.
Tần Phượng Thanh đuổi theo, vừa chảy nước mũi vừa khóc lóc kể lể: “Ông đây cái gì cũng chưa làm, vậy mà lão Hoàng đẩy anh mày từ trên lầu hai xuống, anh mày đã trêu chọc ai?”
Chỉ mới nghĩ mà thôi, vẫn chưa làm gì mà?
Phương Bình khinh bỉ nói: “Ngu ngốc!”
Lão Hoàng bây giờ đang đau đầu lắm, anh còn dám gây sự!
Cậu lừa gạt đòi thuốc là có nguyên nhân.
Một vị Tông sư cường giả mặc kệ là có ý thăm dò cậu hay có dụng tâm khác, ra tay với cậu là phá hoại quy tắc rồi.
Đừng nói là cấp bảy, cho dù cấp chín, Phương Bình cũng dám bắt bí một khoản.
Cấp chín… sinh viên tốt nghiệp Ma Võ cũng có cấp chín, chính là Ngô Xuyên.
Phương Bình không sợ đối phương, trừ khi đối phương tìm một nơi không có ai như ở dưới địa quật tiêu diệt cậu, nhưng khả năng đó không lớn, nếu như bị phát hiện thì Tông sư của Ma Võ bao gồm các Tông sư khác của Hoa quốc cũng sẽ không nương tay, xử lý như diệt tà giáo.
Tần Phượng Thanh vô duyên vô cớ muốn muốn bắt bí Tông sư, Hoàng Cảnh không đánh chết anh ta là may mắn cho anh ta rồi.
Tần Phượng Thanh không vui, sau một hồi mới nói: “Chia cho anh một viên!”
“Mắc gì phải chia cho anh?”
“Anh thay cậu khiến bọn họ nguôi giận!”
“Biến đi ông nội!”
“Cậu chia cho anh một viên, lần này anh không chuẩn bị thuốc, bị thương trong thi đấu thì đánh không được…”
“Có anh hay không có anh cũng như thế!”
“Phương Bình, cậu không thể nói như vậy, đúng, đánh những bọn gà của Tây Sơn thì không thành vấn đề nhưng nếu đấu với Kinh Võ và trường quân đội Đệ Nhất thì sao?
“Anh dám không ra sức, thì lần này ngay cả một điểm thưởng anh cũng đừng mơ có được, em sẽ còn đề nghị trường học đuổi học anh, anh tự suy nghĩ đi.”
Tần Phượng Thanh lập tức ngậm miệng, sau đó liền than thở bất lực nói: “Vì sao mỗi khi anh cùng cậu làm một chuyện giống y chang nhau thì người chịu thiệt luôn là anh chứ?”
“Người bắt chước em chết hết rồi.”
“Phương Bình, có bí quyết nào không?”
“Có!”
“Nói nghe xem.”
“Thực lực phải mạnh.” Phương Bình cười tủm tỉm nói: “Anh yếu như gà, sao có thể so với em? Em bắt đền, lão Phùng tâm phục khẩu phục, vì sao? Vì thực lực em mạnh chứ sao, mất mặt thực ra là ông ấy, tinh thần uy áp không được em thì phải chịu thôi.
Nếu thật sự ông ấy đè em nằm bẹp xuống đất, vậy thì em không có mặt mũi nào đòi bồi thường, lão Hoàng có lẽ cũng sẽ không ra mặt.
Không có chút bản lĩnh nào mà còn dám bố láo, anh là cái thá gì?
Mấu chốt không phải chuyện đó, mà là, em thật sự có bản lĩnh, phục không?”
“Phục!”
Tần Phương Thanh lần này dễ nói chuyện vô cùng, nhỏ tiếng nói: “Dạy anh cách tu luyện lực lượng tinh thần đi, anh cho cậu vị trí cụ thể của mỏ năng lượng.”
“Ha ha.”
“Đừng cười ha ha, anh nói nghiêm túc đó, tên nhóc cậu nếu như nói không có cách tu luyện thì ông đây cắt đầu xuống làm bình nước tiểu. Phương Bình, bây giờ chỉ có hai anh em chúng ta, đừng nhỏ mọn…”
“Thật ra cũng có.”
“Thật sao!” Tiếng thét của Tần Phượng Thanh cao đến một quãng 8.
“Thật, anh tới Giảo Vương Lâm ở đó mấy ngày, rảnh quá không có việc gì làm thì bảo Giảo áp chế anh chơi, em cam đoan, lực lượng tinh thần của anh lập tức tăng mạnh.”
Tần Phương Thanh xanh mặt, cậu nghĩ anh mày bị ngu hả?
Phương Bình thấy được suy nghĩ của anh ta, gật gật đầu, rõ ràng muốn nói với anh ta, anh chính là tên ngu ngốc.
Mặt Tần Phượng Thanh từ xanh biến thành đen thui, cất bước ra đi không thèm để ý tới cậu nữa.
Anh ta vừa đi, Phương Bình không thèm để ý, tiếp tục đi dạo trong khuôn viên trường Kinh Võ.
Mặc dù có một vài nơi cậu không thể vào nhưng Phương Bình cũng không quan tâm, chỉ đi dạo xung quanh, một vài sinh viên Kinh Võ nhìn thấy thế, chẳng hiểu ra sao.
Bọn họ ít nhiều cũng biết Phương Bình.
Quan trọng là tên này không phải đang xem thi đấu sao, cũng không chuẩn bị cho trận đấu buổi chiều sao, sao lại đến đây đi dạo?
Phương Bình đi dạo, rất nhanh được một vài cường giả xem trọng.
Chưa được bao lâu, Lý Hàn Tùng xuất hiện trước mặt cậu.
Những người khác không đủ tư cách, các đạo sư thì không muốn ra mặt.

“Hội trưởng Phương muốn xem gì, để tôi dẫn hội trưởng Phương đi xem, được không?”
Lăng Y Y và Hàn Húc giống như hộ vệ, đứng hai bên trái phải của Lý Hàn Tùng, không lên tiếng.
Lần này Phương Bình không gây chuyện, trầm mặc giây lát nói: “Học trưởng Lý, một vài sinh viên cấp một cấp hai của Kinh Võ hình như không có chuyện để làm, có vẻ không tập trung lắm nhỉ…”
Lý Hàn Tùng nghe vậy khẽ thở phào nhẹ nhõm, cân nhắc giây lát mới nói: “Hội trưởng Phương…”
“Gọi em Phương Bình là được.”
“Học đệ Phương, cậu cũng là hội trưởng của hội Võ đạo, nên cũng biết học viên cấp một cấp hai không thể đi địa quật, nhiệm vụ khó cũng làm không được, nhiệm vụ nhỏ thì chê ít, bọn họ cũng không bằng lòng đi, so với việc tốn thời gian làm nhiệm vụ, còn không bằng tu luyện…”
“Quan trọng là em không nhìn thấy bọn họ tu luyện.”
“Tu luyện cũng cần nghỉ ngơi, cũng cần phải có thời gian nghỉ ngơi hợp lý.”
“Mạo muội hỏi một câu, hiện tại Kinh Võ có bao nhiêu sinh viên?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận