Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1215

13 vị cường giả tuyệt đỉnh, rất có thể là nhân vật cùng một thời đại. Nếu thật sự cùng thời đại, vậy một thời đại xuất hiện 13 vị tuyệt đỉnh, quá mạnh mẽ!
Trăm năm qua, Hoa Quốc chỉ xuất hiện hai vị tuyệt đỉnh, với tốc độ này, nếu muốn có 13 vị tuyệt đỉnh, e là phải chờ năm sáu trăm năm.
Lão tổ tuyệt đỉnh ở thành Trấn Tinh lẽ nào cũng được tích lũy qua năm sáu trăm năm?
"Không rõ." Lữ Phượng Nhu lắc đầu nói: "Thành Trấn Tinh quá thần bí, dù là người thành Trấn Tinh cũng chưa chắc đã biết. những lão tổ tuyệt đỉnh này rốt cuộc là người từ thời đại, triều đại nào, rốt cuộc xuất thân ra sao, thân phận thật sự là gì, không ai biết.
Có phải là người cùng một thời đại hay không, cũng không ai biết. Mà có chiến pháp tu luyện lực lượng tinh thần hay không, càng không ai hay, có lẽ có... cũng có lẽ không. Hoặc vì một số nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó mà không thể truyền dạy chăng?"
Lữ Phượng Nhu cười cười, lại nói: "Mặc kệ bọn họ, thật ra từ rất sớm, cường giả nhân loại đã nghiên cứu cách tu luyện lực lượng tinh thần. Đáng tiếc, vẫn không có bất kỳ kết quả hay tiến triển nào."
Nói đến đây, Lữ Phượng Nhu hơi nhíu mày, chậm rãi nói: "Năm đó... Cha ta chính là một trong các thành viên nghiên cứu phương pháp tu luyện này. Đáng tiếc, nghiên cứu nhiều năm vẫn không có kết quả. Ngươi cũng biết đến máy đo lực lượng tinh thần đúng không, thực ra, đây chỉ là sản phẩm phụ trong quá trình nghiên cứu công pháp lực lượng tinh thần mà thôi.
Trước đây, Lý Mặc nói, cha ta có lẽ đã đi Giới Vực, có lẽ là thật.
Bởi vì ông ấy vẫn luôn nghiên cứu phương diện này, có lẽ, khi ông nghe nói về Giới Vực, biết có di tích của võ giả cổ xưa, có lẽ đã đi vào Giới Vực, tìm công pháp của võ giả cổ xưa."
Phương Bình thấy bà đề cập đến chuyện này, cười nói: "Lão sư, chờ ta đi Vương Chiến Chi Địa về, chúng ta đi Ma Đô địa quật, nếu tình huống cho phép, có thể đến Giới Vực thăm dò thử.
Lữ Chấn biến mất ở Ma Đô địa quật, nếu đi Giới Vực, thì chỉ có thể là một trong hai Giới Vực lớn nhất ở Ma Đô.
Lữ Phượng Nhu không nói đến chuyện này, nhìn hắn nói: "Lần này ngươi đi, phải cẩn thận một chút, tình huống trong vùng cấm như thế nào, Ma Võ cũng không rõ lắm. Những thông tin Quân bộ cung cấp cũng chỉ là thông tin cơ bản.
Một khi gặp nguy hiểm, phải mau ra ngoài. Không có Vương Chiến Chi Địa, ngươi cũng có thể nhanh chóng bước vào cấp bảy."
"Biết rồi."
"Ngoài ra... Sau khi bước vào cấp bảy, có định tìm bạn đời không?"
Phương Bình cười khan nói: "Không vội không vội, ta mới 20 tuổi, vẫn còn nhỏ lắm..."
Lữ Phượng Nhu bật cười, nhanh chóng biến mất.
Mà Phương Bình cũng ngừng đi dạo, vừa đi về ký túc xá, vừa kiểm tra số liệu, tính toán xem lần này đi Vương Chiến Chi Địa có thể gom về một mớ tài sản mới hay không, để điểm tài phú đạt mức ngàn tỷ!
Tài phú: 516 tỷ (chuyển đổi)
Khí huyết: 8500 cal (9599 cal)
Tinh thần: 1400 hz (1450 hz)
Tôi cốt: 177 đốt (100%), 29 đốt (90%)
Không gian chứa đồ: 100 mét khối (+)
Năng lượng bình phong: 10.000 điểm tài phú/phút (+)
Mô phỏng khí tức: 100.000 điểm tài phú/phút (+)
Lần này, đóng kín cửa tinh thần, lực lượng tinh thần tăng lên mấy trăm hz, nhiều hơn Phương Bình mong muốn.
Tăng lực lượng tinh thần vốn luôn rất khó.
Phương Bình ngược lại không bất ngờ về chuyện khí huyết tăng lên 9599 cal, hắn chỉ còn lại một cánh cửa sinh mệnh chưa đóng lại.
Đóng cửa sinh mệnh, hắn sẽ là đỉnh cấp sáu, khí huyết đạt mức 10.000 cal là chuyện hết sức bình thường. Phương Bình nghĩ, một khi hắn đóng kín cả ba cửa tam tiêu, khí huyết của hắn có lẽ còn cao hơn mức tối đa của cấp sáu thông thường, cao hơn 10.000 cal.
Mà lực lượng tinh thần tăng lên thì rất khó, đóng một cánh cửa chỉ tăng lên 300 hz, quả thật không đơn giản.
Phải biết, võ giả cấp bảy trung kỳ cũng chỉ có khoảng 2000 hz lực lượng tinh thần mà thôi.
"Đóng kín cửa sinh mệnh, hẳn là có thể tăng thêm một chút lực lượng tinh thần... Có lẽ, mình có thể tu luyện được 2000 hz tinh thần lực khi chưa đột phá cấp bảy..."
"Bây giờ, các chỉ số của mình quả thật đã đạt mức tối đa mà một võ giả cấp sáu có thể chịu được... Thiếu sót duy nhất... có lẽ là sáng tạo ra một loại chiến pháp tinh thần phù hợp với bản thân."
Phương Bình thở dài, của người khác dù sao cũng là của người khác. Đến trình độ của hắn, bất kể là ở thời đại cổ võ giả hay là thời tông phái, hắn cũng đã được xem là cường giả rồi.
Khai sơn lập phái cũng là chuyện dễ như ăn cháo.
Đáng tiếc, thời gian hắn tập võ quá ngắn.
Chỉ mới tập võ hai năm mà đã có thể đạt đến cảnh giới này đã không tệ, nào có nhiều thời gian để nghiên cứu, cân nhắc sáng tạo một chiến pháp phù hợp với bản thân.
"Nhưng lực lượng tinh thần mạnh mẽ, năng lực suy nghĩ cũng mạnh, lần sau, ta hẳn là nên đọc nhiều sách vở, thu thập thêm mấy trăm loại chiến pháp tinh thần, thậm chí là chiến pháp bản nguyên để quan sát, ít nhiều cũng phải sáng tạo ra một bản tuyệt học bá khí mới được!
"Nên gọi tuyệt học này là gì đây?"
"Thiên Đế Đao? Diệt Thần Quyền? Eo ui, mình bị nhiễm phong cách đặt tên nổi da gà của Trương Định Nam rồi..."
Phương Bình lắc đầu, tự lẩm bẩm, hoàn toàn quên rằng hiện tại hắn còn chưa học hết chiến pháp của người ta, làm gì đã tự sáng tạo chiến pháp.
...
Ngày 2 tháng 7, Phương Bình xuất phát đi đến Kinh Đô.
Ma Võ, tại sân thượng Sử Quán.
Đám người Lữ Phượng Nhu đều ở đó, nhìn chiếc xe đi xa, mọi người rơi vào vắng lặng.
Mãi về sau, Đường Phong tự giễu nói: "Sau khi đột phá cấp bảy, ta còn cho rằng mình có thể chống lưng cho tụi nhỏ chứ, nào ngờ... Ôi!"
Hiu quạnh khó tả!
Bọn nhỏ bây giờ trưởng thành quá nhanh, khiến những người đã có tuổi như bọn họ cảm giác mình quá vô dụng, không chỉ không giúp được gì, ngược lại còn cản đường tụi nhỏ.
Lão Lý không lên tiếng, tung hứng một chiếc bình thủy tinh trên tay, hồi lâu mới cười nói: "Thằng nhóc này lần này quả thật đã lấy ra vốn liếng rồi, ngoại trừ một số thứ để lại giữ mạng, còn lại đều lấy ra hết rồi."
Lữ Phượng Nhu liếc mắt nhìn tinh hoa sinh mệnh trong tay ông, hơi ghen ăn tức ở: "Lại cho ngươi nữa hả?"
"Ngươi muốn? Muốn thì cho ngươi nè!"
Lão Lý tùy tiện ném qua, chờ Lữ Phượng Nhu bắt được, ông mới cười ha hả nói: "Cho Lưu lão đó, xương sọ của Lưu lão bị vỡ tan, không thể rèn luyện xương sọ.
Thằng nhóc này từng nói sẽ để lại một ít cho Lưu lão. Trước đây còn chờ Lưu lão về để khoe khoang một hồi, thu giấy nợ các kiểu... Chờ mãi mà Lưu lão vẫn không về, cho nên bây giờ thằng nhóc này mới cam lòng lấy ra để lại."
Nghe vậy, sắc mặt Lữ Phượng Nhu biến thành màu đen, đậu móa, hèn chi lão già khốn kiếp Lý Trường Sinh kia lại hào phóng như vậy.
Không quan tâm chuyện này, Lữ Phượng Nhu nghiêm túc nói: "Người thành Trấn Tinh có thể liên lạc với người của Vương Chiến Chi Địa không?"
"Không biết."
"Liệu sẽ có ai lén liên lạc với Dương Thanh bên trong Vương Chiến Chi Địa hay không? Dương Thanh là võ giả cấp bảy trung kỳ, tuy Phương Bình cũng có thực lực cấp bảy sơ kỳ... Nhưng hắn cũng chỉ đánh được đám võ giả sơ kỳ chưa có kinh nghiệm thôi.
Nếu Dương Thanh ở Vương Chiến Chi Địa, vậy hẳn sẽ có nhiều kinh nghiệm chém giết, thực lực có yếu cũng không quá yếu."
"Thằng nhóc này chọc phải nhiều người lắm, cấp chín còn dám chọc, không sao đâu."
Lão Lý cười nói: "Với sự thông minh linh hoạt của hắn, đánh không lại cũng có thể chạy trốn mà. Bộ trưởng Trương cố tình làm cho hắn một đôi giày chiến thần binh chính là để hắn dùng chạy trốn đấy. Chỉ cần bỏ xa đối thủ, hắn có thể trốn đến bất cứ nơi nào, ai còn có thể tìm được hắn?"
Lữ Phượng Nhu khẽ gật đầu, lại hỏi: "Tình huống của thành Thiên Môn ở Ma Đô địa quật sao rồi?"
Hoàng Cảnh mở miệng nói: "Đã chính thức bắt đầu di chuyển về phía Đông Bắc, đến gần thành Yêu Quỳ."
"Lão già súc sinh kia thì sao?"
"Gần đây không phát hiện được hành tung của hắn, có lẽ..."
Ánh mắt Lữ Phượng Nhu lạnh lùng nói: "Hắn muốn đi, không dễ như vậy!"
Nói xong, nhìn về khu Nam xa xôi của Ma Võ, hơi nhíu mày: "Sao Ngô Khuê Sơn còn chưa xuất quan nữa?"
Ngô Khuê Sơn xuất quan thì mới có thể ngăn cản thành chủ thành Thiên Môn, không để tên súc sinh đó chạy trốn.
Về phần đánh giết đối phương... Lữ Phượng Nhu thật sự không hy vọng vào Ngô Khuê Sơn. Bà muốn Ngô Khuê Sơn giữ chân đối phương, chờ Phương Bình về, tốt xấu gì cũng phải nổ thành Thiên Môn, diệt tòa vương thành này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận