Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3000: Ta Đưa Ngươi Đi (3)

Chương 3000: Ta Đưa Ngươi Đi (3)Chương 3000: Ta Đưa Ngươi Đi (3)
Bên cạnh, Tưởng Hạo trầm giọng nói: "Là thế này, khi Mạc Vấn Kiếm chết, đã nói ta biết một vài thứ. Năm đó hắn từng đi Thiên Phần, ngươi cũng biết, ở Thiên Phần, thực lực hắn tăng mạnh. Cho nên ta muốn đi Thiên Phần một chuyến, tăng cao thực lực.
Thiên Phần mà Mạc Vấn Kiếm đi hơi khác với... Thiên Phần hiện tại... , không phải là nơi mà đám Thiên Cẩu đi, mà là một nơi khác.
Vốn tự ta đi được, nhưng Trấn Thiên Vương nói, nhiều người, nhiều cơ hội, cũng an toàn hơn. Thực lực hiện tại của nhân loại bình thường, ngươi cũng là cấp Đế, tuổi cũng lớn, muốn tiến thêm một bước tương đối khó!"
Còn chưa dứt lời, Trấn Thiên Vương thẳng thắn nói: "Là thế này, yếu không đi được, tuyệt đỉnh mà đi thì rất dễ chết, cấp Đế còn được, cường giả đi cũng được, nhưng chết thì phí.
Lý Chấn còn trẻ, chết không đáng, huống hồ lão già ta còn để lại vài thứ cho hắn, ngươi không có phần.
Thẩm Hạo Thiên tư chất kém, đi cũng vô dụng, cũng không để hắn đi chịu chết.
Những người khác, ví như Lý Trường Sinh thì có thiên phú mạnh hơn ngươi rất nhiều, đi không đáng.
Tính đi tính lại, ngươi và lão Tiêu đều đã già, có tư chất, cũng có thực lực, liều một lần, có lẽ có thể có được một tương lai tươi sáng. Nói với ngươi những chuyện này là để ngươi chuẩn bi..."
Chiến Vương đen mặt, có ý gì, ta thì được à?
Trấn Thiên Vương cười lớn: "Có một chút, đương nhiên, chưa chắc có thể dùng tới, nói chung, ngươi cứ đi thì biết! Chỗ đó hơi phức tạp, năm đó, Mạc Vấn Kiếm không biết làm sao tìm được bên đó, chúng ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Ở đó, có lẽ hắn đã gặp chút phiền phức, cũng gặp không ít cơ duyên.
"Vậy ngươi bảo Lý Chấn đi cùng với ta đi!"
Trấn Thiên Vương dụ dỗ: "Nói không chừng trực tiếp phá bảy phá tám, vượt qua mấy người Phương Bình, nơi đó chính là bảo địa, chúng ta muốn đi cũng không đi được..."
Ngươi, Tưởng Hạo, lão Tiêu, ba người cùng đi, dù sao cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. May mắn thì thành Thánh thành Thiên Vương...'
"Cút!" Trấn Thiên Vương mắng: "Nói nhảm, hậu duệ nhà họ Lý ta có thể tùy tiện đi chịu chết sao?"
"Có ý gì?" Chiến Vương cảnh giác: "Nói những chuyện này, hình như không có liên quan đến Thiên Phần nhỉ?"
À, lúc về không còn đường này nữa đâu, đưa các ngươi đi, lối đi này sẽ sụp đổ. Tự nghĩ cách trở về, còn nữa, đừng ở đó quá lâu, ở lâu quá, sợ là đại chiến cũng đánh xong rồi."
Đừng nói vớ vẩn nữa, mau lên!
Mấy năm nay, ở Vạn Nguyên Điện, Mạc Vấn Kiếm cũng không ở không, hắn mở ra một đường tối om nối thẳng đến không gian bên đó, ở ngay trong ba đại điện. Chỉ có thể đưa ba người qua đó, ba người các ngươi đi là vừa!
"Bảo ngươi đi thì đi đi, nói linh tỉnh cái gì?" Trấn Thiên Vương không nhịn được nói: "Ngươi khá may mắn, chưa chắc sẽ chết. Ngươi có hai đời Nhân Vương bảo vệ, không, lão Tiêu cũng coi như một đời, ba đời Nhân Vương bảo vệ, còn có Thương Miêu che chở, có Trấn Thiên Vương ta phù hộ, vong hồn Ma Đế phù hộ... Ngươi may mắn như vậy, còn uống nước tắm Linh Hoàng, ta cảm thấy ngươi không chết được.
Chiến Vương còn chưa nói xong, Trấn Thiên Vương đã đấm ra một quyền, ba đại điện trong Vạn Nguyên Điện mở ra. Lộ ra ba đường hầm không gian tối om.
Vậy nhé, nhanh lên, đừng chần chừ nữa..."
"Không phải, ta..."
Dứt lời, Trấn Thiên Vương lại nói: "Yên tâm đi, ngươi mà chết, ta sẽ nghĩ cách đưa thằng nhóc mập nhà ngươi đến bên Thương Miêu chà lông, nói không chừng còn có thể cưới em gái Phương Bình, nhà họ Tưởng ngươi cũng phát đạt, không lỗI
Trấn Thiên Vương quay người, tóm lấy Chiến Vương, thuận miệng nói: "Nghe lời, đi qua đó tăng thực lực lên, chả lẽ người làm cha như ta lại có thể hại ngươi sao? Chết rồi thì thôi, cố gắng xem có thể giữ lại bản nguyên hay không, mấy năm sau ta thành Hoàng, ta sẽ nghĩ cách phục sinh ngươi..."
Điều cần nói ta đã nói rồi, đi sớm đi, tránh để hắn bị lạc."
Trấn Thiên Vương không nhịn được nói: "Phiên phức như vậy làm gì? Nhớ, tự mình cẩn thận chút, không cần phải quan tâm đến hắn, hắn khá may mắn nên không sao đâu, ngược lại, các ngươi dễ gặp nguy hiểm hơn. Cũng không thể nói với hắn quá nhiều, mất công hắn suy nghĩ nhiều, cũng dễ xảy ra chuyện.
Tưởng Hạo bất đắc dĩ: "Chuyện này... có thể nói đàng hoàng với ông ấy mà..."
"Không..." Tiếng gào tuyệt vọng của Chiến Vương vang lên rồi im bặt. Bóng người lập tức biến mất trong một đường nối, đường nối này cũng lập tức sụp đổ.
Tên béo nhìn có vẻ thật thà, được người yêu thích, biết không được bao nhiêu thứ, đây là chuyện tốt. Nếu các ngươi... biết nhiều, thật ra cũng nguy hiểm.
Rồi bốp một tiếng, Trấn Thiên Vương đá Chiến Vương vào đường nối.
Tưởng Hạo không nói thêm gì nữa, tiến lên trước một bước, lập tức biến mất ở trong đường nối, đường nối sụp đổ.
Lôi Vương cũng không nói nhiều, ánh mắt phức tạp, bước vào đây, có một số việc... nên có kết quả rồi. ...
Nhìn thấy ba người rời đi, Chú Thân Sứ mới không châm chọc nữa, nghiêm túc nói: "Rốt cuộc... chỗ đó hình thành như thế nào?"
Trấn Thiên Vương lắc đầu nói: "Đừng hỏi ta, có thể là do đại chiến năm đó quá kịch liệt mà thành! Chín Hoàng bốn Đế đều tham chiến, thậm chí còn có cả người khai sáng bản nguyên, và nhiều vị cường giả sơ võ, một đám phá tám... cuối cùng xảy ra một chút khác thường là điều hiển nhiên.
Nhiều cường giả ra tay như vậy, mọi chuyện đều có thể xảy rat"
"Nói cũng phải..." Chú Thần Sứ nhìn đường nối đổ sụp: "Chúng ta..."
"Không có tác dụng với chúng ta lắm, kệ đi."
Trấn Thiên Vương không tiếp tục đề tài này nữa, nhanh chóng nhìn ra phía ngoài, nói khẽ: "Ta thật ra rất tò mò... tên nhóc Phương Bình kia là thế nào?"
Chú Thần Sứ nhíu mày, thâm nói: "Nói không chừng..."
Ấn đường Trấn Thiên Vương giật giật, trầm giọng nói: "Hy vọng không sao, tên nhóc đó cũng không phải dễ chọc, đến lúc lật bàn, ai còn quan tâm những chuyện này!"
"Phải xem bản thân hắn."
Hai vị cường giả đỉnh cấp dần rơi vào im lặng.
Có một số việc, bọn họ biết nhiều hơn người khác, nhưng nói ra, chưa chắc có trợ giúp gì, mà còn có thể gây ra chút phiền phức.
Ma Đô, Thiên Đảo.
Lúc này, Phương Bình đang bế quan ở Thiên Đảo.
Hệ thống đang bảo trì, nhưng Phương Bình cũng không hề nhàn rỗi, mấy ngày nay hắn vẫn đang nghiên cứu đạo bản nguyên mới của mình. Hắn không chỉ bế quan một mình mà còn bắt Thương Miêu tới bế quan cùng mình.
Bắt mèo đến, tất nhiên không phải vì rắn dạy mèo. Vì đạo của Thương Miêu về cơ bản giống đạo của hắn, hắn muốn xem có chỗ nào đáng tham khảo không. Lúc này, Phương Bình đang trong thế giới mèo của Thương Miêu.
Thế giới mèo lớn hơn trước kia một chút.
Lần đầu tiên tiến vào thế giới mèo, Phương Bình còn chưa có bản nguyên, cảm xúc không nhiều.
Lần này tiến vào, cảm giác hoàn toàn khác biệt. Chính hắn cũng có thế giới bản nguyên, hơn nữa, hắn đi khá xa, khi tiến vào thế giới bản nguyên khác, cảm nhận đương nhiên khác trước.
Sau lưng, Thương Miêu mập mạp đang lết đi.
Phương Bình cảm thấy rất tò mò, lết đi thoải mái hơn đi bộ đàng hoàng sao? Chắc con mèo này không ngờ lết như vậy còn phí sức hơn phải không?
Thương Miêu béo núc ních, khi lết đi, mặt đất bị kéo ra một rãnh sâu, may mà nơi này có thể nhanh chóng khôi phục, nếu không thì đã sớm thành thung lũng với khe núi rồi.
Không thèm để ý con mèo này, Phương Bình ngồi xổm người xuống, nắm một nắm đất, vân vê, cảm giác cực kì chân thực.
Hoặc là nói, đất ở nơi này thực sự tồn tại.
Khác với thế giới bản nguyên của Phương Bình, ngoại trừ một khu vực nhỏ là đất thật, những nơi khác đều là giả, đều do khí bản nguyên tạo thành.
Mà thế giới bản nguyên của Thương Miêu chính là đất bản nguyên tạo thành.
Phương Bình nắm một nắm đất, hỏi: "Mèo lớn, ngươi lấy được đất bản nguyên từ đâu thế?"
Thương Miêu lết theo phía sau, lén ăn một đầu cá, rồi mới ngẩng đầu lên nói: "Nhặt được nha."
"Nói tiếng người!"
Thương Miêu phiền muộn, bản miêu nói tiếng mèo, ở đâu ra tiếng người.
Nghĩ một chút, nó thâm nói: "Đào được ở vũ trụ bản nguyên. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đất bản nguyên ở vũ trụ bản nguyên, thỉnh thoảng gặp thì đào một chút mang về."
Sở dĩ nó chăm chỉ đào đất, là vì đội trưởng đội bảo vệ mèo nói với nó, đào đất trồng đầu cá, cá sẽ ngon hơn. Cho nên mấy năm đó, Thương Miêu đào không ít.
Vũ trụ bản nguyên rất lớn, nhưng không phải nơi nào cũng có mấy thứ như đất bản nguyên. May mắn thì có thể gặp được một ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận