Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2077: Đạt Được Thỏa Thuận (2)

Điền Mục hừ một tiếng, tức giận nói: "Đừng có nhắc đến những chuyện này như thể nó là chiến công của ta, đám người này không xứng để nghe chuyện của ta. Bọn họ không có tư cách!"
Người thân hy sinh, đây không phải là công trạng, theo quan điểm của ông thì đó có thể làm chút vốn liếng để lên mặt khoác lác trước nhóm người lão Trương! Nhưng chắc chắn không phải là với những người trước mắt!
Tại sao lại là vốn liếng để lên mặt với nhóm người lão Trương?
Bởi vì trong mắt người Tân Võ, người nhà hy sinh ở địa quật chính là lý do bọn họ kiên trì chiến đấu. Nhưng nhóm người trước mắt thậm chí không xứng được biết tại sao bọn họ lại chiến đấu!
Không có tư cách!
Người nhà ta hy sinh cũng không cần đề cập với nhóm người này, bởi vì bọn họ căn bản không hiểu cái gì gọi là giữ vững niềm tin.
Phương Bình cười nói: "Đúng vậy, có lẽ theo cách nghĩ của bọn họ, người nhà đã hy sinh thì càng tốt. Đại đạo vô tình, giết cha giết mẹ giết vợ chứng đạo, tốt biết bao, không chừng năm đó vì tu luyện, những người này đã tàn sát cả nhà đấy. Ai bảo người nhà là sâu kiến, là ràng buộc chứ?"
Từ Bính thở dài một tiếng, nói khẽ: "Bộ trưởng Phương, Bộ trưởng Điền không cần như thế, lão hủ đã nói, đây là do sự khác nhau giữa thời đại của chúng ta."
Phương Bình cười nói: "Có lẽ vậy! Nhưng đại nạn hôm nay nhân loại gặp phải chắc chắn có liên quan đến các ngươi. Hoặc là nói, có liên quan với các Chân Thần, Đại Đế cao cao tại thượng trốn chui trốn nhủi.
Các ngươi... xem như đồng lõa!
Nếu các ngươi ra tay khi nguy nan vừa mới xảy ra thì ta còn có thể khen các vị tổ tiên có trách nhiệm, là anh hùng. Chúng ta cùng sóng vai chiến đấu, dù hy sinh, chúng ta cũng chấp nhận!
Nhưng các ngươi... có hành động ư?"
Phương Bình cười nhạo một tiếng, xua tay nói: "Thôi, không đề cập tới những chuyện vô nghĩa này nữa! Xuất thế vào khoảng 2 năm trước khi đại loạn, các ngươi chính là tai họa! Thật ra căn nguyên của tai họa chính là các ngươi. Điểm này, ta có thể nói rõ ngay trước mặt các ngươi!
Đám người các ngươi đều là căn nguyên tai họa, là u ác tính. Huyền Minh Thiên Đế là u ác tính cỡ lớn, các ngươi chính là u ác tính nhỏ lan ra từ hắn, dù sao cũng không phải người tốt."
"Ngươi..."
"Đừng ngươi ngươi ngươi, ta thẳng tính, thẳng thắn như vậy mới có thể bàn chuyện."
Phương Bình ngắt lời Điều Quỳ, cười nói: "Vẫn quay về vấn đề ban đầu đi, các ngươi muốn khai sơn lập phái, tuyển nhận môn đồ, đúng không?"
"Không sai!"
Từ Bính cũng không muốn tiếp tục lẩn quẩn với vấn đề vừa rồi, vội nói: "Việc này hi vọng Nhân Hoàng và Bộ trưởng Phương có thể cho phép..."
Đổi thành trước đó, ý nghĩ của ông ta là trực tiếp khai sơn lập phái. Thiên ngoại thiên xuất thế, chiêu nạp môn đồ, phàm nhân biết còn không chạy theo như vịt? Dù là Nhân Hoàng, chỉ sợ cũng không thể quản những thứ này.
Nhưng giờ đây, ông biết có lẽ không thể thực hiện được. Bọn họ căn bản không có tự do!
Hơn nữa nhân gian bây giờ, lực thống trị của Nhân Hoàng cực kì kinh người.
Trên đường tới, bọn họ cũng đã hỏi thăm một chút, các trường võ đại gì đó... trong mắt bọn họ chính là môn đồ của Nhân Hoàng! Khắp nơi đều là môn đồ của Nhân Hoàng!
Võ giả trong quân thì đều là môn đồ của một vị Chân Thần khác!
Võ giả đều là môn đồ của các Chân Thần. Như vậy, muốn khai sơn lập phái ở nhân gian thì sẽ có chút khó khăn.
Năm xưa không phải như vậy!
Sao mấy người Nhân Hoàng lại thu nhận nhiều môn đồ như vậy. Bình thường thu nhận năm ba người, tầm mười người là cùng. Bây giờ thu nhận mấy trăm ngàn, mấy triệu người!
Dạy dỗ không phân biệt loại người!
Lần này, Từ Bính cảm thấy có lẽ phải nghĩ cách khác, bằng không, dù Đại Đế đứng ra chắc cũng không ai quan tâm.
Nghĩ vậy, Từ Bính lại nói: "Khi cần thiết, Đại Đế có thể xuất quan, trợ giúp nhân gian tiêu diệt một số cường giả phe địch..."
Phương Bình cười nói: "Ta hiểu ý ngươi, hiển lộ sức mạnh chứ gì, thể hiện sự tồn tại của Đại Đế, rêu rao sức mạnh của Đại Đế, thu hút người gia nhập, phải không? Đừng trách ta nói thẳng, sự thật chính là như thế, không phải sao?"
Từ Bính im lặng.
Phương Bình gõ bàn, cười nói: "Thật ra... không phải không được! Nhưng ta phải nói mấy điều sau, thứ nhất, không cho phép chiêu nạp võ giả trung cấp trở lên!
Thứ hai, mặc kệ Đại Đế các ngươi thế, nếu đến nhân gian thì phải chịu quản lý của chính phủ!
Thứ ba, lúc được điều động thì các ngươi phải ra tay!
Thứ tư, không được vô cớ áp dụng tư hình, không được trực tiếp giết môn nhân đệ tử của các ngươi, nếu có tội, có thể giao cho chính phủ xử lý!
Thứ năm, muốn khai tông lập phái thì phải trấn thủ một quật!
Thứ sáu, tất cả môn nhân đệ tử nhất định phải tham gia khóa phụ đạo giáo dục một lần một tuần, chính phủ sẽ sắp xếp một vị đạo sư đến giảng dạy, nhất định phải tham gia!
Thứ bảy, môn nhân đệ tử, bao gồm các ngươi, hàng năm hàng tháng đều sẽ có nhiệm vụ. Ví dụ như, cần phải tiêu diệt bao nhiêu võ giả địa quật, cần phải hoàn thành nhiệm vụ.
Thứ tám... chờ ta nghĩ xong rồi nói tiếp."
Hắn vừa nói xong, sắc mặt Từ Bính đã tái mét. Đây còn xem là đồ đệ của Huyền Minh Thiên sao?
Phương Bình lại bổ sung: "Đúng rồi, quên chưa nói, nếu các ngươi muốn xây dựng trụ sở chính ở địa quật, chúng ta có thể chuyển nhượng một số kiến trúc đã xây dựng xong cho các ngươi. Đương nhiên, cần thanh toán giá tương ứng.
Trái Đất quá nhỏ, Hoa Quốc quá nhỏ, không chứa nổi cường giả như các ngươi.
Nhưng các ngươi có thể xuống địa quật, tiền đề là phải báo cáo cho chính phủ, đừng cảm thấy như vậy không tốt, đây là vì sự an toàn của các ngươi, để tránh chuyện chúng ta xem các ngươi là người địa quật xâm lấn, trực tiếp ra tay tiêu diệt."
Phương Bình bật cười lớn nói: "Đây chính là địa quật, đường hầm không gian, địa giới. Theo ta thấy, năm đó chắc không phải ai cũng có tư cách ra vào hai giới phải không? Hiện để các ngươi làm sơn môn, đã đủ coi trọng các ngươi rồi!
Vì đánh hạ được những nơi này, chúng ta đã hy sinh hàng chục triệu người, giờ cho các ngươi, nếu các ngươi còn không thỏa mãn, thì chúng ta chẳng còn gì để nói."
Hắn còn đang nói, Điền Mục vội truyền âm nói: "Nhường địa quật cho bọn họ sao?"
Phương Bình cũng truyền âm: "Bắt bọn họ ra ngoài, chứ để họ trốn ở Tam Thập Tam Thiên thì nguy hiểm quá! Ở địa quật, dù sao chúng ta còn biết hành tung của bọn họ, nhưng nếu ở trong Tam Thập Tam Thiên đó thì càng khó giám sát."
Điền Mục trầm ngâm nói: "Nhưng lỡ bọn họ bắt tay với địa quật..."
"Hợp tác với địa quật vẫn tốt hơn nội ứng ngoại hợp, chúng ta gài người vào là được! Nhân cơ hội này, lợi dụng cường giả của bọn họ cướp đoạt tài nguyên và bồi dưỡng nhân tài cho chúng ta. Hoa Quốc quá đông dân, chẳng lẽ chúng ta có đủ tài nguyên cung cấp để bồi dưỡng sao?"
"Cũng chính vì vậy nên mới lo đó, một khi để nhân loại gia nhập môn phái của họ, được họ bồi dưỡng thành tài, ngươi làm sao chắc chắn đối phương vẫn đồng lòng với chúng ta?"
"Có vài thứ, vẫn phải đặt ở bên ngoài. Chúng ta không đáp ứng, có lẽ bọn họ sẽ âm thầm sẽ bồi dưỡng một số người, vậy càng nguy hiểm, còn không bằng thoải mái cho bọn họ bồi dưỡng, ít nhất còn biết bọn họ bồi dưỡng ai, không phải ta đã nói rồi sao? Theo hình thức trong quân, mỗi tuần học một buổi, nói chung sẽ có hiệu quả.
Dù sao, mọi người đều sống ở hiện đại, ngài cảm thấy bọn họ sẽ bị mấy lão già cổ hủ này tẩy não hả? Cái gì đại đạo vô tình, làm chó săn cho Đại Đế, ngài cảm thấy chuyện này có thể xảy ra sao?"
Phương Bình không tin!
Từ nhỏ đến lớn, nhân loại hiện đại đã tiếp xúc rất nhiều thứ!
Hiện tại đã khác xưa!
Ngươi mạnh thì làm tay sai cho cho ngươi à, suy nghĩ quá nhiều!
Một số người có thể vì lý tưởng, vì mơ ước, vì tương lai mà nghe ngươi, nhưng nếu bán mạng chịu chết, đại khái là không có cửa!
Không loại trừ có người sẽ bị cám dỗ, quỳ xuống rồi thì không đứng lên được, nhưng Phương Bình cũng không quan tâm cho lắm. Những người đánh mất tự tôn của nhân loại hiện đại như vậy có thể thành cường giả trong thời gian ngắn sao?
Nói đùa!
"Vậy phía Thiên Bộ thì sao?"
"Cũng vậy, Thiên Bộ cũng không thể giữ chân mọi người trong bộ được, đến khi chiến đấu thì chiêu mộ là được rồi! Chẳng lẽ các ngài đến Thiên Bộ thì cứ ở lì trên đảo à? Nếu không thể giám thị bọn họ mọi lúc mọi nơi thì cứ cho bọn họ tự do phù hợp mong muốn là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận