Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1181

Ở thời đại này, nếu không có thực lực, thì dù là con cháu của tuyệt đỉnh, các cường giả cũng sẽ không chú ý đến ngươi.
Như mấy người Tưởng Siêu đều là con cháu tuyệt đỉnh, nhưng Bộ trưởng Vương chỉ trò chuyện với Phương Bình và Đỗ Hồng.
Không gì khác, ngươi không có thực lực, ta kính trọng tổ tông của ngươi, cũng không đồng nghĩa với chuyện sẽ quan tâm ngươi.
Phương Bình nghe vậy sờ sờ cằm, thi đại học à?
Khéo như vậy sao?
Ma Võ muốn thu nhận!
Dù có phải cướp người cũng phải thu vào trường. Bình thường, con cháu của các vị cường giả có tên tuổi đều chọn vào Kinh Đô Võ Đại, nhưng hiện tại, Ma Võ mới là võ đại nổi tiếng nhất.
Nhận đối phương vào trường, he he!
Ánh mắt Phương Bình lóe lên một tia suy tư, đến Ma Võ, đàn anh đàn chị và giáo viên có lòng dạy dỗ ngươi, ngươi không thể không cảm kích, đúng chứ?
Quan trọng là... thực lực đối phương như thế nào? Con cháu đời sau thường sẽ tu luyện rất sớm, thực lực không quá yếu.
Hình như... không nghe ai nói thi đại học có cấp năm cấp sáu dự thi nhỉ?
Phương Bình hơi nghi ngờ, đừng nói đến lúc thi vào, có võ giả cấp năm cấp sáu nhập học... đạo sư bình thường còn không bằng bọn họ thì mất mặt chết luôn á.
"Mặc kệ, dù là cấp năm cấp sáu thật... cũng không sao."
Phương Bình lắc lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa.
Lần này lão Trương vơ vét của mình năm thanh thần binh, tuy có nguyên nhân đàng hoàng, nhưng mà hố cha quá trời, sớm muộn cũng sẽ tìm ông ấy tính sổ.
...
Trận chiến của hai vị võ giả cấp sáu trung kỳ của Thiên Đường Chư Thần đánh rất lâu, đánh cả buổi, cuối cùng cũng xem như có được kết quả.
Lúc này, cấp sáu trung kỳ của Thế Giới Vạn Tháp mới vừa kết thúc, hắn cũng không có tâm tư tiếp tục khiêu chiến.
Những người khác, có người từ bỏ cơ hội, cũng có người khiêu chiến hai người vừa mới chiến đấu.
Hết vòng, lại đến lượt Hoa Quốc. Lần này, quyền khiêu chiến lần lượt ở đội Hoa Quốc.
Lão Vương, Đầu Sắt, Diêu Thành Quân, Tô Tử Tố đều có quyền khiêu chiến.
Phương Bình thấy thế cười nói: "Nhớ làm rạng danh võ đại chúng ta! Thế Giới Vạn Tháp không phải rất hống hách sao? Gaimon gì ấy dám giết võ giả Hoa Quốc chúng ta, ba người các ngươi, mỗi người một đỉnh cấp sáu, giết hết!"
Nghe thế, Thế Giới Vạn Tháp hơi bấn loạn. Bọn họ có 12 người tham gia thi đấu, qua vài vòng, đã chết 3 người, bây giờ chỉ còn lại 9 người, ngoại trừ Gaimon thì cũng chỉ còn lại 3 vị đỉnh cấp sáu thôi. Mà một trong số đó... là con cháu của tuyệt đỉnh.
Lý Hàn Tùng bẻ cổ kêu răng rắc, cười ha hả nói: "Tốt, vậy thì xử một đứa, chờ hết mấy vòng chả ai khiêu chiến ta, chán dễ sợ!"
Cách đó không xa, Gaimon xiết chặt quyền trượng, nhìn về phía Phương Bình, vô cùng lạnh lẽo nói: "Phương Bình, ta còn hai lần khiêu chiến đấy!"
Phương Bình cười nhạt nói: Tùy ngươi, phía ta, ngoại trừ mấy người bọn ta, chỉ có Đỗ Hồng tướng quân không phải con cháu của tuyệt đỉnh, tùy ngươi chọn ai thì chọn, chọn bọn ta cũng không sao, thử thì biết!"
Về phần con cháu tuyệt đỉnh, ngươi muốn thì giết thôi, Phương Bình mặc kệ chuyện này. Dù là Tưởng Siêu và Tô Tử Tố bị khiêu chiến, thật bị người khác giết... Phương Bình cũng không nghĩ gì nhiều.
Người khác có thể chết, con cháu tuyệt đỉnh cũng có thể chết, lúc này chẳng lẽ còn hy vọng hắn xem trọng mạng sống của người khác sao?
Rõ ràng là chuyện không thể!
Sắc mặt Gaimon âm trầm, không nói nữa.
Nhưng tầm mắt hắn nhìn về phía mấy người Vương Kim Dương, mình không thể giết Phương Bình, nhưng mấy người này... dám giết người của bọn họ, hắn cũng sẽ nương tay!
Vương Kim Dương không hề nhìn hắn, Lý Hàn Tùng lại nhếch miệng cười, có thể mình không phải đối thủ của tinh huyết hợp nhất, nhưng muốn giết mình, không dễ như vậy đâu.
Mặc kệ Gaimon, Lý Hàn Tùng chỉ tay vào một người của Thế Giới Vạn Tháp, cười nói: "Đi ra đi!"
...
Sau ba phút, Lý Hàn Tùng tắm máu vàng, giết chết đối phương. Mà Lý Hàn Tùng nhanh chóng khôi phục lại, kim thân càng thêm sáng loáng.
Lần này, mấy người đội Thế Giới Vạn Tháp nhìn muốn rách cả mí mắt!
Đừng xem mấy tên này là võ giả trung kỳ, bọn họ còn quá đáng hơn cả con cháu tuyệt đỉnh nữa!
Phía Hoa Quốc, Tô Hạo Nhiên nghi ngờ khó hiểu, võ giả phục sinh tuy mạnh, nhưng mấy đứa này mạnh hơi quá đáng rồi!
...
Cũng trong lúc đó, tại Bộ Giáo Dục.
Trương Đào chậm rãi uống trà, nhìn chằm chằm thi thể trước mặt hồi lâu.
Lại nhấp một ngụm trà, Trương Đào sâu xa nói: "Người chết rồi, sao còn có thể cứu sông, cát bụi trở về cát bụi, cứ như vậy mất thi thể đi thôi..."
Lão Lý vẫn yên lặng.
Trương Đào cười nhạt nói: "Chậc, trước khi đi cũng may ghê, thuận tay mò mò một cái, lấy được 10 cân tinh hoa sinh mệnh! Thời buổi này có người nhiều tiền lắm của ghê luôn, tinh hoa sinh mệnh cũng tùy tiện vứt lung tung..."
"Sao có thể!"
Sau một khắc, lão Lý mở miệng rồi!
Lúc này, lão Lý tức đến nổ phổi, giọng ré lên the thé: "Ta đã giấu rất kỹ, làm sao ngài lấy được?"
Khi đi, ông có mang theo tinh hoa sinh mệnh. Nhưng không để trên người, mà được giấu kín trong nóc nhà chỗ ông giả vờ làm tượng điêu khắc. Dù sao chỗ đó cũng không xa, nếu cần, ông có thể lập tức lấy ra sử dụng.
Ai ngờ... Bị Trương Đào phát hiện rồi!
Trương Đào xì cười một tiếng, lạnh nhạt nói: "Ta là tuyệt đỉnh, trong Kinh Đô này còn có gì có thể giấu được ta?"
Lão Lý oán thầm trong lòng, nhảm nhí!
Nếu không gì giấu được ngươi, chuyện hôm nay căn bản cũng không xảy ra, chuyện đã rồi, nói gì mà chả được, chém gió thì hay.
Nói xong, Trương Đào bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Ra ngoài lại mang theo nhiều tinh hoa sinh mệnh như vậy, còn trên mặt đất đây, đã chuẩn bị tốt tâm lý giết người sao?"
"Không, mang theo phòng thân."
"Hừ!"
Lão Lý mặc kệ ông hừ hay không hừ, mệt mỏi nói: "Trả lại cho ta!"
"Ta nhặt được, phía trên có viết tên ngươi, là đồ vật của Lý Trường Sinh ngươi sao?"
"Không." Lão Lý cũng không thèm để ý, bổ sung: "Nhưng mà trước đó ta nuốt ở trong bụng, trên đó có hơi thở của ta."
"Hiện tại không còn."
"Vậy ngài giết ta cho rồi đi."
Lão Lý già nua lẩm bẩm, suy nghĩ một lát lại nói: "Thôi, đừng trả ta, để ta treo cổ trước cổng Bộ Giáo Dục được rồi..."
"Vô liêm sỉ!"
Trương Đào vỗ bàn một cái, hơi căm tức, tiện tay ném cho lão Lý một chiếc lọ.
Lão Lý vội vàng chụp lấy, mở ra nhìn một chút, khó chịu nói: "Thiếu hai cân rồi!"
"Bớt nói lại, với tình hình của ngươi, 5 cân là đủ rồi! Hai cân bị thiếu xem như phí bảo vệ ngươi."
Trương Đào nói xong, lại nói: "Ngươi cho rằng chuyện này xong rồi sao? Ngươi có biết ngươi chọc vào tổ ong lớn cỡ nào không? Ngươi giết Dương gia chủ, mà còn giết trước mặt bao nhiêu cường giả toàn cầu nữa! Ngươi muốn mấy người thành Trấn Tinh nghĩ sao?
Lão tổ họ Dương cùng chung sống với một số lão tổ khác của thành Trấn Tinh mấy trăm năm trời, chẳng lẽ không có chút cảm tình nào sao? Ngươi kém chút nữa đã làm hỏng đại sự!
Ngươi chết thật rồi thì thôi, nhưng ngươi không chết, hơn nữa, ta là cứu ngươi, như vậy đồng nghĩa với chuyện ta bảo vệ ngươi, ta thay ngươi chịu tai tiếng, cho ta hai cân tinh hoa sinh mệnh thì làm sao?"
Trương Đào mắng ông vài câu, trong lòng lại thầm mắng, mấy đứa này thật sự có tiền. Từ năm đó, sau khi mình vô tình nhặt được 'bánh từ trời rơi xuống' xong thì gần đây chẳng kiếm được thứ này nữa.
Không phải không kiếm được, là không thể tùy tiện giết.
Hiện Bộ Giáo Dục cũng có không ít người bị thương, mình nhặt được 10 cân... thu phí bảo hộ cũng không thành vấn đề chứ?
Tuyệt đỉnh cũng nghèo chứ bộ!
Lý lão đầu rầu rĩ nói: "Ngài không phải đòi Phương Bình năm thanh thần binh rồi sao?"
"Đó là cái giá hắn phải trả!"
Trương Đào tức giận nói: "Ma Võ đã quá nuông chiều hắn, đây không phải chuyện tốt gì! Nên để cho hắn ngã chổng vó, chịu thiệt thòi mới được! Lần này, sự cố chấp của hắn đã tạo ra bao nhiêu phiền phức? Năm thanh thần binh cũng không phải vì thèm thuồng, mà để cảnh cáo hắn, không cho hắn tùy ý làm bậy!"
"Người nhà họ Dương ra tay với hắn trước chứ bộ!"
"Ta biết!"
Trương Đào đau đầu nói: "Nếu không phải như vậy, ngươi dám giết cấp tám khác trước mặt bao nhiêu người, ta đã sớm giết ngươi rồi! Nhưng hắn thì sao, chẳng thể chịu được thiệt thòi, tự xưng là lãnh tụ thanh niên, hừ, vậy lãnh tụ là gì?
Lý Trường Sinh, nói ta nghe, lãnh tụ là như vậy sao? Hắn có cách tốt hơn để hóa giải phiền toái này, dù phải tạm thời chịu nhục.
Hắn ân oán rõ ràng như vậy chỉ có thể coi là cường giả, là thiên tài, còn lâu mới được gọi là lãnh tụ! Đoàn kết có sức mạnh của đoàn kết, dù bị người khác hiểu lầm, bị người khác soi mói..."
Lý Trường Sinh: "Người ta muốn giết hắn!"
Trương Đào: "Ta biết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận