Toàn Cầu Cao Võ

Chương 814: Tu Luyện Nửa Kim Thân (2)

"... Không phải ngươi cũng có thể ngưng tụ lực lượng thiên địa sao?"
Lão Lý hơi suy sụp, ông đây không thể, có được không!
Lực lượng tinh thần ngoại phóng còn không tới, lấy cái gì ngưng tụ.
Chính bởi vì không được nên mới tới đây tu luyện.
Nhưng lúc này cũng ngại nói ra, chuyện hắn vẫn chưa thành cấp tám mấy vị Tông sư đều biết, nhưng những người khác thì không biết a.
Bây giờ cũng không dễ sửa lại.
Lão Lý vội ho khan một tiếng, úp mở nói: "Ta sợ lực lượng thiên địa quá nhiều, sợ các ngươi ăn không tiêu, nên tới giúp các ngươi bớt chút áp lực..."
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào ông ta, ngươi không thấy xấu hổ khi nói câu này sao?
Lão Lý bất đắc dĩ, thôi bỏ đi, không cho thì không cho, ông đây tự tu luyện, vừa lòng mấy người chưa!
...
Từ phòng tu luyện đi ra, Phương Bình một mạch đi ra nhìn thấy không ít sinh viên đang đi về hướng phòng năng lượng, cảm khái nói: "Phồn vinh náo nhiệt, hiện nay Ma Võ càng lúc càng tốt lên rồi, không với giống lúc ta vừa mới vào trường, đừng nói là phòng tu luyện năng lượng, một viên Khí Huyết Đan phổ thông cũng phải tiết kiệm."
"Ngươi đang tự biểu dương chính mình sao?"
"Sao có thể chứ."
Phương Bình cười nói: "Ta chỉ đang nói sự thật thôi, đúng rồi, chuyện hiệu trưởng Hoàng bán cổ phần thế nào rồi?"
Lão Lý khẽ cau mày nói: "Hơi khó khăn, hai công ty lớn đều tỏ thái độ, những cổ phần này năm đó tặng miễn phí cho Ma Võ, nếu như Ma Võ muốn bán, cũng có thể, bọn họ ra giá 5 tỷ thu lại toàn bộ!"
Phương Bình sắc mặt lạnh lùng, hừ nói: "Nghĩ hay thật!"
Lão Lý cũng gật đầu, rồi nói: "Không vội, đợi lão Lưu và lão Ngô dưỡng thương xong rồi tính, đến lúc đó, Lữ Phượng Nhu có lẽ cũng sắp đột phá rồi.
Đến lúc đó, mở bữa tiệc Tông sư, mời hai công ty lớn.
Rồi lại mời thêm một vài Tông sư tốt nghiệp ở Ma Võ, không cần làm quá căng, biểu diễn thực lực một chút là được!"
Nếu Lữ Phượng Nhu cũng đột phá, cộng thêm võ giả gà mờ như ông ta, vậy là 5 vị Tông sư.
Lại mời thêm bảy tám vị Tông sư tốt nghiệp từ Ma Võ, vậy là hơn chục người.
Đám người này đều đứng phía về Ma Võ, hai công ty lớn cũng sẽ phải suy nghĩ rốt cuộc có nên kiên trì tiếp không.
Hiện tại Hoàng Cảnh cũng chỉ là đang thăm dò, mọi người đều đang đợi.
Phương Bình không nói thêm gì, kiên nhẫn thêm mấy tháng, hắn có thể chờ được. Vậy thì cứ chờ là được rồi!
Trong lúc hai người nói chuyện, Phương Bình và lão Lý đã đi đến khu nhà cũ của Ma Võ.
Một vài lão già đang ở bên ngoài nói chuyện.
Nhìn thấy hai người tới, hầu như trên mặt ai cũng mang theo nụ cười, hiện nay, Ma Võ càng ngày càng tốt, những lão già đã trả giá bằng cuộc đời mình cho Ma Võ, trong lòng mừng rỡ, nhiệt tình chào hỏi.
Phương Bình cũng cười ha ha nói chuyện với các cụ già một hồi, những tiền bối Ma Võ này, có lẽ hiện nay đều có bệnh trên người, có vài người thậm chí bị phế toàn bộ thực lực rồi, nhưng chính vì có những người này mới có Ma Võ như bây giờ.
Đối với những võ giả tiền bối này, Phương Bình trước giờ vẫn luôn nhiều thêm lòng kính trọng, bớt đi mấy phần ngông cuồng.
Nói chuyện một lát, Phương Bình vừa đi vào khuôn viên nhà của lão lý vừa thấp giọng nói: "Lão sư, những người này... có vài người năm đó cũng là cường giả cấp năm cấp sáu, chỉ là có bệnh trên người, ngài nói xem sinh mệnh tinh hoa có thể trị khỏi cho bọn họ không?"
Lão Lý nghiêm túc nói: "Ngươi có lòng như vậy là rất tốt, nhưng đừng làm loạn, quá nguy hiểm! Lần trước là may mắn, may mắn không thường xuất hiện đâu.
Nếu như bây giờ ngươi là cấp chín, vậy ta nhất định ủng hộ ngươi đi cướp một ít trở về. Nhưng ngươi không phải, không nên nghĩ nhiều.
Lão Châu bọn họ hiện tại đều có bệnh trên người, chuyện này cũng chưa chắc là chuyện xấu, nếu khỏe mạnh, ai biết còn được mấy người có thể sống đến bây giờ!"
Khu nhà cũ có khoảng ba bốn chục võ giả tiền bối.
Những người này, năm đó lúc chưa bị thương, hầu như đều là cảnh giới trung cấp, có đến năm, sáu người là võ giả cấp sáu.
Nếu thật chữa khỏi, thực lực của Ma Võ sẽ tăng lên rất nhiều.
Hơn nữa những võ giả tiền bối này có tình cảm thắm thiết với Ma Võ, vì Ma Võ, cho dù tử trận cũng không chớp mắt.
Thực ra Phương Bình có lòng muốn chữa khỏi cho bọn họ, nhưng ngẫm lại… sinh mệnh tinh hoa thật sự rất khó lấy, nếu lúc đó cây Liễu kia không mở lớp chắn bảo vệ, hắn căn bản không lấy được.
Ánh mắt Phương Bình chợt sáng, thấp giọng nói: "Tính sau đi, có lẽ có thể thử đánh tàn phế mấy tên võ giả cấp bảy cấp tám của thành Thiên Môn, đến lúc đó, thành Thiên Môn cũng sẽ mở ra Suối Sinh Mệnh, chỉ là không biết gốc đại thụ của thành Thiên Môn đó có cái này hay không..."
Lão Lý không lên tiếng, có, nhất định là có.
Vấn đề là bao nhiêu mà thôi.
Thành Thiên Môn nhất định không nhiều bằng thành Cự Liễu, đây là điều tất nhiên, mấy năm qua hai bên đánh nhau, cao cấp bị thương không ít, thành Thiên Môn hao tổn không ít.
...
Vào phòng, Phương Bình quét mắt nhìn, trong nhà rất vắng lặng.
Bẩn thì không bẩn, có điều hầu như không để cái gì, trong phòng khách chỉ để một chiếc tivi, là đồ cổ, không biết đã bao nhiêu năm rồi lão Lý vẫn chưa thay cái tivi đó.
Sofa cũng không phải bằng da, mà là gỗ, màu sơn đỏ cũng tróc hết.
So với biệt thự của Lữ Phượng Nhu, nhà lão Lý ngược lại có mấy phần mang phong cách của người tu sĩ khổ cực.
Lão Lý cũng mặc kệ hắn, ông đi thẳng vào trong phòng, vừa đi vừa nói: "Phương pháp tu luyện kim thân của ta, thật ra là tự mò đấy, ta tiến hành kim thân hóa huyết nhục, kinh mạch. Năm đó, lực tinh thần của ta bị thương, sau khi tu luyện đến đỉnh cấp sáu, thì gần như không làm được gì khác, nên nhiều có thời gian để nghiên cứu cái này..."
Nói xong, lão Lý cầm một đống bản thảo ra… Đúng vậy, bản thảo.
Ông căn bản không hề sắp xếp lại, lấy một phần thư tịch ra. Chính là một vài phương thức tu luyện, tâm đắc nên đã ghi lại quá trình, có điều bảo tồn vẫn xem là hoàn chỉnh.
Gọi Phương Bình ngồi xuống, lão Lý giải thích: "Lúc tu luyện, huyết nhục và kinh mạch của ta đều đã được trùng tu, sau khi trùng tu kinh mạch và huyết nhục, cường độ cũng cao hơn so với ngươi bây giờ.
Mấy năm đó.... Nói sao đây, xem như là tự sa ngã đi, thỉnh thoảng cảm thấy cực kỳ không cam tâm, quá nhàn rỗi, nên lại tự phá vỡ huyết nhục và kinh mạch của mình mấy lần..."
Phương Bình không nói gì, lão Lý làm như vậy, e là lúc đó cũng ôm tâm tư vò mẻ chẳng sợ nứt.
Võ giả cấp sáu bình thường sau khi trùng tu kinh mạch xong, không ai nhàn rỗi đến mức phá vỡ huyết nhục và kinh mạch của mình, không khác gì kẻ điên.
"Sau khi phá vỡ, ta lại rèn luyện, dù sao cũng không có hy vọng tinh huyết hợp nhất, không cần nuôi dưỡng lực lượng tinh thần. Mấy lần như vậy, ngươi đoán xem sau đó thế nào?"
Phương Bình cười nói: "Còn có thể thế nào? Vỡ rồi lại lành, càng ngày càng vững chắc, trở thành bán kim thân..."
Lão Lý lắc đầu, thổn thức nói: "Sao có thể chứ! Ngươi thật sự cho rằng vỡ rồi lại lành là thật? Sau khi vỡ nát, ta phát hiện kinh mạch và huyết nhục của mình đều rất yếu, vì thế ta phát hiện đây con đường tự sát."
Mặt Phương Bình cứng đờ!
Lão sư, ngài đùa ta hả?
Lão Lý nói xong, thích thú nói: "Sau đó, vì muốn rèn luyện cơ thể có cường độ như trước, ta liền tìm một vài thứ bổ dưỡng, xuống địa quật giết không ít yêu thú, ăn huyết nhục của bọn chúng.
Nói thật chứ, ăn nhiều, ta phát hiện một đặc điểm, cường độ cơ thể của yêu thú mạnh hơn chúng ta..."
Phương Bình mệt mỏi, nói thừa, điều này ai cũng biết.
"Nhưng vì sao yêu thú lại mạnh hơn chúng ta? Phải biết, mọi người đều là người tu luyện, chúng ta cũng không ngừng rèn cơ thể, đây là điều vô lý.
Nên ta nghĩ, nhân tiện làm thịt một vài yêu thú nghiên cứu, lúc này mới phát hiện ra điểm khác biệt. Ta phát hiện… yêu thú không có kinh mạch!"
Ánh mắt lão Lý lóe sáng nói: "Không, không phải không có kinh mạch, mà là kinh mạch và huyết nhục đã hoàn toàn dung hòa với nhau, ngươi hiểu ý của ta không?"
"Dung hòa?"
"Đúng chính là huyết nhục hóa thành kinh mạch. Khí huyết và năng lượng chuyển động của bọn chúng, thực ra không đi qua kinh mạch, mà chính xác là được vận chuyển thông qua mỗi tế bào.
Ta nghĩ, như vậy có phải có thể rèn luyện cơ thể càng tốt hơn hay không?
Thế là ta cắn răng, dứt khoát cắt đứt kinh mạch của mình..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận