Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1651

Cận Ngọc Hoài cười nói: "Quỳ huynh nghĩ rất giống ta, đúng rồi, lần này Quỳ huynh định đi đâu?"
"Ngươi thì sao?"
"Ta đương nhiên muốn đi thành Thiên Thực rồi."
Cận Ngọc Hoài cũng không giấu, cười nói: "Đến hoàng thành, có lẽ ban đầu sẽ có chút gian nan, nhưng dễ kết bạn với một số nhân vật lớn, sẽ càng có nhiều cơ hội.
Ở ngoại vực, mấy người chúng ta cả đời cũng chỉ có thể đến cấp thống lĩnh, cùng lắm là tôn giả. Muốn đột phá đến cấp vương giả..."
Phương Bình cau mày nói: "Dùng từ cẩn thận, ở chỗ này, phải nói là cấp thần tướng."
Cận Ngọc Hoài vội vàng cười nói: "Đa tạ Quỳ huynh nhắc nhở! Chúng ta gần như không có khả năng đột phá cấp thần tướng, chỉ khi đến vương đình mới có hi vọng.
Nhưng Chân Vương khó tìm, thật quá khó để bái nhập vào môn hạ Chân Vương.
Đến vương đình, đến hoàng thành mới có nhiều Chân Vương.
Nghe nói Điện Chân Vương ngay ở cạnh hoàng thành, có lẽ có cơ hội, còn có thể đi Điện Chân Vương nhìn xem… Dù là bưng trà rót nước, đến Điện Chân Vương cũng hơn đi mấy chỗ như hoàng triều, thần tông. Đáng tiếc, Điện Chân Vương căn bản không thu nhận người, chỉ có thể tìm cơ hội..."
Cận Ngọc Hoài đến sớm hơn Phương Bình, biết cũng nhiều, vẻ mặt tiếc nuối.
Hắn cũng là võ giả cấp sáu, cùng cảnh giới với Phương Bình, cấp sáu cao kỳ. Võ giả như vậy đặt ở ngoại vực cũng là cường giả, ở nhân loại càng là cường giả cấp đại sư. Nhưng lúc này, hắn tình nguyện đi Điện Chân Vương bưng trà rót nước.
Điện Chân Vương có hơn mấy chục cường giả Chân Vương!
Ở đó, cơ hội nhiều lắm, nếu như được Chân Vương nhìn trúng, thu làm đệ tử, có lẽ hắn sẽ nhanh chóng trở thành thống lĩnh, chạm tay vào cấp tôn giả cũng sẽ không phải là giấc mơ xa vời, có hi vọng đột phá thần tướng.
Hắn nói như vậy khiến Phương Bình thầm dao động, cười nói: "Điện Chân Vương ngay cạnh hoàng thành sao? Ta còn không biết điều đó, ta còn tưởng Điện Chân Vương ngay ở hoàng thành chứ."
"Không phải, hoàng thành là địa bàn của vương chủ, vương chủ cũng không bằng lòng... Khụ khụ, ngươi hiểu mà. Nếu ở cùng một chỗ, dễ dàng dẫn đến một số phiền phức. Nhưng Điện Chân Vương cách hoàng thành không xa.
Hơn nữa hoàng thành quá phồn hoa, các đại nhân Chân Vương cần thanh tĩnh một chút, cho nên muốn rời xa ồn ào náo động, ở ẩn không xuất hiện."
Phương Bình nghe xong, hơi nghi ngờ nhìn hắn, thản nhiên nói: "Sao Cận huynh lại nói với Quỳ mỗ những thứ này?"
Cận Ngọc Hoài cười nói: "Hiếm khi gặp được người cùng chí hướng nên ta muốn nói thêm vài câu. Huống hồ, ta và Quỳ huynh ở hai vực sát nhau, sau này có duyên còn có thể gặp lại.
Ngày sau, một khi Giới Vực bị mở ra, ngươi và ta trở về ngoại vực, lúc ấy ngươi và ta có lẽ đều là thành chủ một phương, xưng vương làm tổ! Đến lúc đó, chúng ta có lẽ còn có thể kết đồng minh, kề vai chiến đấu..."
Cận Ngọc Hoài nghĩ thật nhiều, nghĩ thật xa, hai vực liền nhau, ở giữa có Giới Vực, một khi Giới Vực được mở ra, không tồn tại chướng ngại, đến lúc đó, bọn họ có thể thường xuyên qua lại.
Nếu như ở vương đình, mấy người ngoại vực bọn họ không có cơ hội, khi đến cấp chín, vị trí thành chủ vương thành không có chỗ trống, rất nhiều người sẽ đổi ý định, đến ngoại vực xây thành trì, hoặc dứt khoát thay thế vị trí một vị thành chủ.
Hầu hết thành chủ ngoại vực đều là người từ vùng cấm đi ra. Đương nhiên, cũng có người ngoại vực sau khi đến vùng cấm lịch luyện, có thành tựu lại trở về.
Phương Bình nghe vậy cười nói: "Cận huynh thật nhìn xa trông rộng."
"Đương nhiên rồi, nếu như chúng ta bái nhập cùng một tông, cùng một môn, vậy còn là sư huynh đệ. Đồng môn đương nhiên dễ tin tưởng hơn người ngoài."
Cận Ngọc Hoài cười nói: "Ta thấy Quỳ huynh sát khí sôi trào, xem ra đã chinh chiến không ít, trong số những người ở đây, không mấy ai có sát khí vượt qua Quỳ huynh, đừng nhìn có mấy tên luôn vỗ ngực xưng mình đến từ thành trì tiền tuyến giao chiến với Phục Sinh Chi Địa triền miên, trên người chút mùi máu tanh cũng không có. Loại người vô dụng đó, há có thể đánh đồng với chúng ta..."
Phương Bình ánh mắt khẽ biến, cười cười nói: "Cận huynh ở ngoại vực giết không ít địch nhỉ?"
"Đúng vậy!"
Cận Ngọc Hoài cười nói: "Ở ngoại vực, ở thành Cận Mộc, chúng ta và Phục Sinh Chi Địa giao chiến nhiều năm. Mặc dù võ giả phục sinh khó chơi, nhưng mà không phải vô địch..."
Cận Ngọc Hoài khoe khoang một trận, giết bao nhiêu cường giả, đánh tan bao nhiêu kẻ địch.
Phương Bình lại hơi nhíu mày.
Trên người Cận Ngọc Hoài có sát khí, nhưng không nồng đậm lắm, tên này đang khoác lác phải không?
Phía Đông Ngô địa quật không thường xuyên giao chiến, dựa theo lời của tên này, một mình hắn có thể xử lý hơn mấy chục võ giả cấp sáu.
Nói nhảm. Sao Phương Bình lại không biết Đông Ngô địa quật đã từng hy sinh hơn mấy chục cấp sáu?
Cấp sáu cũng không phải rau cải trắng, Cận Ngọc Hoài tuổi không lớn lắm, thời gian trở thành cấp sáu có lẽ không quá năm năm!
Năm năm, giết hơn mấy chục cấp sáu, ngươi nghĩ ta bị khờ à?
Phương Bình vừa nghĩ, vừa ứng phó.
Trò chuyện một chút, Phương Bình thầm chấn động! Cận Ngọc Hoài rất hiểu về thế giới nhân loại.
Hắn biết Đông Ngô Võ Đại, biết Ma Võ, biết phủ tổng đốc Đông Ngô, biết Võ Vương, Minh Vương!
Điều này không nên.
Chuyện của tuyệt đỉnh, dù là Phương Bình khi còn là võ giả trung cấp cũng không được biết nhiều như vậy. Thế mà Cận Ngọc Hoài biết!
Những danh hiệu như Võ Vương và Minh Vương cũng phải đến cao cấp mới biết.
Dù trưởng bối Cận Ngọc Hoài là cường giả, nhưng chỉ cần không phải cấp Chân Vương, đối phương chưa chắc đã biết.
Phương Bình bỗng gắt gao nhìn chằm chằm Cận Ngọc Hoài, Cận Ngọc Hoài vẻ mặt mờ mịt, sau đó cười nói: "Quỳ huynh làm sao thế?"
Phương Bình thản nhiên nói: "Ngươi vừa mới nói... Võ Vương của Phục Sinh Chi Địa thích nghe lén bí mật?"
"Đúng thế..."
Phương Bình cực kỳ chấn động trong lòng!
Mẹ kiếp! Chuyện gì thế này?
Cường giả tuyệt đỉnh như Trương Đào cũng rất sĩ diện, thật ra người biết hắn thích nghe trộm không nhiều.
Đừng thấy nhiều người của Ma Võ biết chuyện có người thích nghe lén, thật ra không mấy ai biết ngọn nguồn bắt đầu từ Trương Đào, chỉ có mấy người Phương Bình biết lão Trương thích làm việc này, đó cũng là do thường xuyên tiếp xúc mới biết.
Hơn phân nửa cường giả Tông sư cũng không biết bí mật này.
Ấn tượng của mấy trăm Tông sư Hoa Quốc về Trương Đào hầu hết đều là hòa nhã dễ gần, là bộ trưởng tốt, là ông già ấm áp. Duy chỉ có một số Tông sư thường xuyên tiếp xúc với Trương Đào mới biết được sở thích của lão Trương.
Nhưng Cận Ngọc Hoài lại biết! Thật sự không bình thường!
"Có nhân loại có tiếp xúc với Cận Ngọc Hoài."
"Còn là nhân vật tầng lãnh đạo"
"Tà giáo?"
"Võ giả tà giáo biết chuyện của lão Trương sao?"
"Hay là những người khác?"
"Tầng lớp lãnh đạo có người phản bội sao?"
"..."
Phương Bình thầm không bình tĩnh nổi, nhưng ngoài miệng cười nói: "Làm sao ngươi biết? Những chuyện của cường giả Chân Vương này cũng không phải chuyện chúng ta có thể tiếp xúc đến."
Cận Ngọc Hoài ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Cha ta nói."
"Cha ngươi là..."
"Đại thống lĩnh Thần Chiến Quân của thành Cận Mộc."
Phương Bình đã hiểu, thân phận gần giống ông nội của Hồng Khởi Mộc, Quỳ La là đại thống lĩnh Cấm Vệ quân, ông nội Hồng Khởi Mộc là đại thống lĩnh đội quân tác chiến đối ngoại.
Nhưng dù tên này có cha cấp tám, cũng không nên biết được những chuyện này. Cận Ngọc Hoài cho là mình chưa trải sự đời hay sao?
Nếu là người ngoại vực thì thật sẽ không suy nghĩ nhiều, với tư cách võ giả tuyến đầu giao chiến với Phục Sinh Chi Địa, biết những điều này thì có làm sao.
Nhưng Phương Bình không hề quên, một năm trước, hai bên còn chưa giao lưu.
Ít nhất ngoại vực không có!
Gần đây mới bắt đầu, sau khi ngôn ngữ địa quật phổ cập, hai bên mới giao lưu qua lại.
Nhưng trước mắt, loại giao lưu này cũng chỉ giới hạn trong cảnh giới cao cấp.
Võ giả sơ trung cấp không thông thạo ngôn ngữ nhanh như vậy.
"Tên này có vấn đề. Phía Hoa Quốc, Đông Ngô địa quật rất có thể đã xuất hiện phản đồ. Đúng rồi, trước đó tên này giao dịch không ít đan dược, dù nhân loại chiến bại, nhưng hắn chỉ là một võ giả cấp sáu, kiếm đâu ra nhiều đan dược như vậy chứ."
Trước đó, Phương Bình còn không suy nghĩ quá nhiều, bây giờ lại cảm thấy rất có vấn đề. Rốt cuộc tình hình ở Đông Ngô địa quật hiện tại ra sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận