Toàn Cầu Cao Võ

Chương 233: Vây quét (2)

Phương Bình thở dài một cái, nửa ngày mới nói: “Có lẽ cậu nói đúng, cũng có thể là tớ lo lắng quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng cẩn thận mới có thể đi lâu đi xa, các cậu cũng không muốn vừa mới bắt đầu cuộc sống tốt liền bị kết thúc chứ?
Xem tình hình rồi hành động, thật sự gặp nguy hiểm, nhiệm vụ đầu tiên chính là rút lui!”
“Biết rồi, bọn tớ cũng không phải là tự mình đi tìm cái chết, nếu như không địch lại được thì chạy là được rồi!”
Đường Tùng Đình cũng không phải thật sự muốn chui vào chỗ chết, nếu như thật sự gặp phải đối thủ không địch lại được thì đương nhiên phải chạy, về điểm này thì không cần Phương Bình nhắc nhở.
Phương Bình thấy vậy cũng không nói gì nữa, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Đôi giày hợp kim cậu luôn mang theo bên mình.
Tay gấu hợp kim cấp D cũng được Phương Bình đeo trên tay.
Tiếp theo phân chia nước trị liệu, duy nhất một viên khí huyết đan cấp hai đã được cậu cất giấu trong người, mặc dù cậu không lo lắng khí huyết bị tiêu hao, nhưng Khí Huyết Đan cấp hai trong thời gian ngắn có thể bộc phát ra khí huyết hùng mạnh hơn.
Khí huyết của Phương Bình bây giờ đã đạt đến 290 cal rồi!
Khí huyết như vậy có thể so với võ giả cấp hai sơ kỳ, thậm chí còn cao hơn một chút.
Bọn họ chỉ cần không lúng túng, không mắc sai lầm cho dù gặp phải võ giả cấp hai cũng không phải không có sức liều mạng.
Sợ là sợ một đám lính mới gặp kẻ địch, bối rối lúng túng không biết đánh như thế nào, lúc đó bị đánh tan tác đây mới là phiền phức.

Buổi sáng ngày 3 lúc 10 giờ, mọi người đến thôn Thạch Thanh, Đông Giao.
Thôn Thạch Thanh mặc dù ở Đông Giao cũng là thôn xóm nhưng nông thôn với thôn xóm không giống nhau. Ở Ma Đô, dù là vùng ngoại thành, nhưng cũng tương đối phát triển.
Thôn Thạch Thanh có khách sạn, có tiệm cơm, có nhà máy nhưng vẫn phát triển hơn so với một số thị trấn nhỏ thông thường ở những nơi khác.
Thôn làng gần cảng biển, Thạch Phong ẩu nấp ở đây, có lẽ hắn dự định chạy trốn bằng đường biển.
Quân đội đem nhiệm vụ này ném cho Võ Đại có thể là vì gần đây sự việc địa quật khá là phiền toái, thiếu người nên không tự tới xử lý.
Phương Bình nghi ngờ cái tên võ giả đỉnh cấp một bị Thạch Thanh đánh chết, có thể có liên quan đến Quân đội.
Bằng không nhiệm vụ này thường là nhiệm vụ của Cục điều tra và truy bắt.
Nếu như sự việc thật sự như cậu suy đoán, thực lực của Thạch Phong sẽ không yếu, võ giả Quân đội cũng không phải là kẻ yếu.
Đến thôn Thạch Thanh, Phương Bình liên lạc với Quân đội, người nói chuyện với Phương Bình cũng không nói nhiều, chỉ nói đơn giản vài câu và cho một địa chỉ cụ thể, sau đó dặn dò phải cẩn thận an toàn rồi liền cúp điện thoại.
Phương Bình cúp máy, suy nghĩ một chút rồi hỏi Châu Thạch Bình bên cạnh nói: “Thưa thầy, ngay cả địa chỉ cũng biết mà Quân đội không thể cử ra một người võ giả cấp hai hay cấp ba đi được à?
Những nhiệm vụ này có phải là muốn cho người mới rèn luyện hay không?”
Châu Thạch Bình chỉ không nhúng tay vào nhiệm vụ, còn đối với những việc khác thì biết gì trả lời đó, nghe vậy cười một cái rồi nói: “Điều này không chỉ là rèn luyện mà còn mang nghĩa cảnh cáo!”
“Cảnh cáo?”
“Đúng!”
Châu Thạch Bính trầm giọng nói: “Võ giả vì có sức mạnh hơn người, tâm tính có thể sẽ phát sinh ra một vài thay đổi.
Cảm thấy bản thân không gì là không thể làm được, là đẳng cấp đặc quyền, giết vài người thì có tính là gì?
Đặc biệt là người mới thì càng dễ dàng sinh ra cách nghĩ như vậy.
Đem những nhiệm vụ này cho người mới cũng là cho các em biết, dù là võ giả nhưng khi phạm lỗi thì cũng phải gánh chịu trách nhiệm!
Nếu như em không kiêng nể gì cả thì cũng sẽ có một ngày em chính là một đối tượng bị truy bắt!"
Phương Bình hơi gật đầu, coi như nghi hoặc trong lòng đã được giải đáp.
Đương nhiên quả thực là có liên quan đến chuyện nhân lực không đủ, hiện tại các lối vào địa quật đều không yên ổn, mà sinh viên Võ Đại cũng đang nhàn rỗi, có thể tiết kiệm không ít thời gian cho bọn họ.
Có được địa chỉ cụ thể thì không cần đi khắp nơi tra hỏi nữa.
Phương Bình quay sang Triệu Tuyết Mai đám người nói: “Vẫn là nên hành động vào buổi tối, ban ngày người bên này tương đối nhiều dễ gây ra ảnh hưởng không tốt.
Lát nữa, tớ cùng với Triệu Tuyết Mai đi thăm dò tình hình một chút.”
Trong đội ngũ có người suy nghĩ một chút mới nói: “Nếu như buổi tối, có thể sẽ hơi không ổn thì phải?
Nếu như đối phương chạy trốn, buổi tối chúng ta cũng không có năng lực nhìn trong bóng đêm.
Bây giờ đã biết rõ địa chỉ cụ thể, vậy không cần mò tìm cơ may như tìm Lâm Quân nữa.
Ban ngày, rất nhiều người đều có công việc không ở nhà, tớ cảm thấy ban ngày hành động có thể sẽ tốt hơn một chút.
Buổi chiều 3 hay 4 giờ lúc đó người cũng không nhiều, hơn nữa buổi tối hắn ta còn ở trong nhà hay không cũng khó nói, ban ngày vì bị truy nã nên trốn trong nhà là khả năng rất lớn.”
Phương Bình liếc mắt nhìn, người tên là Triệu Thanh này thực lực tạm được, trước đó cũng là người đầu tiên phát hiện ra Lâm Quân.
Con người cậu ta cũng coi như bình tĩnh không có tùy tiện hành động.
Bây giờ đề xuất ý kiến như vậy trái lại không giống với Đường Tùng Đình.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình hơi gật đầu nói: “Cậu nói cũng rất hợp lý, vậy thì như vầy, buổi chiều chúng ta cùng nhau hành động!
Đã là hành động ban ngày mà đi với số lượng quá nhiều sẽ rất dễ gây chú ý, sẽ làm cho đối phương chạy mất.
Phát hiện thấy đối tượng dứt khoát liền hành động!”
Bàn bạc xong rồi, mọi người cũng không xoắn xuýt nữa, tìm một khách sạn ổn định đâu vào đấy.
...
2 giờ 30 phút chiều.
Đám người Phương Bình ra khỏi khách sạn, đi thẳng đến thôn xóm phía đông, bên đó càng gần cảng biển, Thạch Phong thuê phòng ở đó.
Ở Ma Đô, vùng ngoại thành thôn xóm như thôn Thạch Thanh thì việc thuê phòng cũng không hiếm gặp, rất nhiều dân tộc ở nơi khác tới làm công, tiền thuê rẻ cũng không quan tâm chung quanh như thế nào.
Ở đây thuê phòng cũng rất đơn giản, đưa tiền và tiền cọc, có ký hợp đồng hay không cũng chẳng sao, bình thường trả tiền thuê đúng hẹn là được.
Thôn xóm phía đông, đầu thôn bên này với với bên kia không giống nhau, điều kiện khác biệt hoàn toàn.
Đầu thôn là phía mặt tiền, nhà ở đều là tòa nhà lớn, bên phía đông này có không ít nhà đều là kiểu nhà đơn nhỏ, phòng ốc cũng rất cũ kỹ, cũng rất thấp bé.
Lúc này, Châu Thạch Bình đã không thấy bóng dáng đâu.
Lúc chấp hành nhiệm vụ, Châu Thạch Bình cũng sẽ không phải lúc nào đi theo, có thể ở trong tối quan sát cũng có thể đi làm gì đó rồi, Phương Bình vừa đi vừa nghĩ lung tung.
Dọc đường nhìn số nhà, rất nhanh, Phương Bình thấp giọng nói: “Chính là căn nhà phía trước!”
Mọi người đều nhìn về tòa nhà cũ phía trước, Thạch Phong có lẽ cũng không muốn tiếp xúc với ai, căn phòng này hơi cách xa những căn phòng khác.
“Chu Nguyệt Hồng, Ngô Khắc Bằng, Trương Hạo… mấy cậu ở bên ngoài canh chừng, đừng cho ai đi qua đây.
“Đường Tùng Đình, cậu đi gõ cửa, xem người có ở đó không...”
“Tớ?”
Đường Tùng Đình tái mặt, cậu tự tin thật, nhưng một mình cậu đi gõ cửa nếu như bị người ta tập kích thì sao?
Phương Bình thản nhiên nói: “Thực lực của cậu tương đối mạnh, trong thời gian ngắn cũng không chết được, huống hồ đối phương chưa chắc dám mở cửa.
Mà mọi người cũng tới rồi, nhiệm vụ cũng đã nhận. Đến lúc xác định có người thì cùng nhau tiến lên bắt lấy đối phương, cũng không có lựa chọn khác.
Bọn tớ sẽ ở bên cạnh phòng thủ, yên tâm chỉ cần có người ở đó bọn tớ lập tức xông ra!”
“Nhưng...”
“Cậu có đi không?”
“Tớ...”
Đường Tùng Đình cắn chặt răng, oán hận nói: “Tớ đi, dù sao thì theo như sắp xếp, tớ chỉ xác định có người hay không thôi đó.”
“Đi đi.”
Phương Bình cũng không quản cậu ta, sắp xếp xong rồi liền cùng Triệu Tuyết Mai mấy người dựa sát vào sau tường của căn phòng, ngồi chờ ở hai bên.
Những người khác đi tuần tra bên ngoài, đề phòng người đi đường đi tới. Trên thực tế thời điểm này cũng không có mấy người đi trên đường.
Đường Tùng Đình hít sâu một hơi, bước lên phía trước một chút, đứng cách cửa một đoạn mới đưa tay ra bắt đầu gõ cửa.
“Cốc cốc cốc!”
“...”
“Có người ở nhà không?”
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận