Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2974: Ra Thiên Phần (3)

Chương 2974: Ra Thiên Phần (3)Chương 2974: Ra Thiên Phần (3)
Thiên Thương!
Thiên Thương, Vạn Giới Đỉnh, Định Hải Thiên Giám, ba loại binh khí này không phải do ba người chế tạo, mà là chín Hoàng ban tặng, chúng nó có liên quan với nhau, Thiên Thương tìm được khí tức của Vạn Giới Đỉnh.
Thiên Phần giả lại bắt đầu rối loạn.
Chỉ là khoảnh khắc này, đường nối đã mở, bọn họ không còn bị vây ở nơi hạn chế này nữa.
Lúc này, ở phía đường nối, nhóm người Phương Bình vừa mới rời khỏi, thì Thiên Cực, Nguyệt Linh, Càn Vương đều dồn dập lao ra đường nối.
Ngay khi những người khác muốn lao ra ngoài thì Cấn Vương lúc trước không biết trốn ở đâu chữa thương đột nhiên xé rách hư không, xuất hiện rồi biến mất ở miệng đường nối.
Sau đó, Thiên Khôi dẫn theo bốn vị Thánh Nhân vội vã trốn ra ngoài.
Trấn Hải Sứ bị Chưởng Binh Sứ cầm chân trong chốc lát, nhưng hắn cũng không chậm trễ, lập tức rời đi.
Đang đi đường, lão Trương với lực lượng tinh thần mạnh mẽ cảm ứng được khá xa, ông quay đầu nói: "Ở sâu trong biển hình như có cường giả cấp Thiên Vương giao chiến!"
Ngoài Thiên Phần giả, Phương Bình cầm Khốn Thiên Linh trong tay, hắn không quan tâm người khác, vừa ra ngoài, đã đấm một quyền đánh tan hư không, một đường hầm to lớn hiện ra.
Long Biến thấy bọn họ phối hợp nhịp nhàng như vậy, cũng không chậm trễ, ông hóa thành rồng, vừa ra khỏi đường nối thứ hai, đuôi rồng quét ngang, một con đường mới xuất hiện.
Vừa ra khỏi đường nối thứ nhất, bên kia, lão Trương đấm ra một quyền, cũng đánh ra một đường nối, tốc độ cực nhanh, bọn họ muốn đến địa quật tiêu diệt chín Thánh địa quật, giết một người, tính một người.
"Những người khác về Trái Đất, lão Trương, đi, đi địa quật!" Phương Bình vượt qua hư không, một bước mười triệu dặm.
Ba vị cường giả Thiên Vương phối hợp cùng nhau, toàn lực đi đường, tốc độ nhanh tột đỉnh.
Từng vị Thiên Vương xuất hiện, từng vị Thiên Vương rời đi. Thiên Phần giả nhốt bọn họ mấy tháng trời, cuối cùng cũng đã mở ra.
Hắn không biết đối phương, nhưng phe Linh Hoàng lại có quan hệ không tệ với Thương Miêu.
Vừa nghĩ mặc kệ, trong đầu bỗng xuất hiện một âm thanh, hình như ra khỏi Thiên Phần giả, liên lạc cũng dễ hơn, Thương Miêu truyên âm với Phương Bình: "Tên lừa đảo, tên lừa đảo! Muốn đi cứu người hả? Tử Nhi nhà Linh Hoàng đang bị bao vây, hình như đánh không lại á...'
"Tử Nhi?" Phương bình lập tức nhíu mày, cháu gái Linh Hoàng?
"Mặc kệ bọn họ!" Phương Bình không quan tâm, ai đánh nhau cũng không liên quan tới hắn.
"Vậy cũng được..." Thương Miêu không còn nói, hẳn là đang ngao du bản nguyên, đi thông báo cho Tử Nhi.
Hắn không dám tùy tiện chạy đến, đám người Càn Vương đã ra ngoài, mình có tâm tư giết cường giả của đối phương, chưa chắc bọn họ đã không có.
Phe Nhân tộc cũng có cường giả cấp Thánh Nhân. Thiên Mộc còn đang ở Nhân Gian, Thương Miêu cũng vậy, Phương Bình cũng phải đề phòng những thứ này.
"Ngươi thông báo bảo cô ta rút về phía địa quật, ta muốn nhân cơ hội này giết vài Thánh Nhân, dù không giết được cũng phải cướp Thánh Nhân Lệnh và Thiên Vương Ấn, bây giờ chạy qua không kịp...'
Phương Bình tiếp tục mặc kệ, tiếp tục nhanh chóng đi đường.
Dù gì hắn cũng đã lên cấp Đế Tôn, vậy mà đối mặt với Phương Bình, hắn không có sức chống trả, bị Phương Bình túm lấy bằng một tay, không thể tránh thoát.
Minh Đình không chút phản kháng, bị Phương Bình một tay bắt được, tiện tay ném vào đám người Chiến Vương ở phía sau.
Phương Bình đi ngang qua đường nối, đưa tay vồ xuống, quát lên: "Cùng Nhân tộc về Trái Đất. Đại loạn sắp nổi lên, Thiên Vương đã xuất thế, Cấm Kệ Hải không còn chỗ cho ngươi dung thân!"
Minh Đình đang bế quan, hắn bỗng giật mình. Ngay sau đó, một con đường trực tiếp xuyên qua bầu trời, xuyên qua đỉnh đầu hắn.
Sắc mặt Minh Đình thay đổi, quá mạnh!
Lại một con đường xuất hiện ở Cấm Ky Hải, trong biển, vô số yêu tộc cảm ứng được khí cơ, dồn dập trốn chạy.
Nhóm người Phương Bình đi ra ngoài rồi!
Minh Đình hiểu ra, thời đại Thiên Vương đã đến!
Những cường giả cấp Thiên Vương sẽ nhanh chóng trở thành nhân vật chủ chốt, trở thành bá chủ Tam Giới, thế lực Tam Giới lại sắp thay đổi.
Phía sau, cách mấy vạn dặm, tiếng Hồng Vũ truyền đến: "Phương Bình, ngươi muốn làm gì?"
"Liên quan gì đến ngươi!?"
"Ngươi muốn khơi mào cuộc chiến Thiên Vương?"
"Chẳng phải ngươi nói Thiên Đình mới không phải do ngươi thành lập sao? Sao lại có cuộc chiến Thiên Vương được? Buồn cười!" Phương Bình không quay đầu lại, vẫn di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Giết Thánh Nhân chắc khó, nhưng vẫn phải cướp Thánh Nhân Lệnh và Thiên Vương Ấn.
Ngay vào lúc này, phía trước, một luồng kiếm khí bạo phát!
Đồng tử Phương Bình co lại, lão Lý!
Trên hải vực, cách nơi Phương Bình hơn mười vạn dặm. Lão Lý lúc này đã không còn lo được đến chuyện phải che giấu thân phận, trên thực tế, đánh đến mức này, sao mà giấu được?
Trước đó, họ chia nhau mai phục, nhanh chóng tiêu diệt Đao Cuồng, nhưng Đao Cuồng không dễ giết, ngược lại còn chạy trốn đến Cấm Ky Hải.
Lúc này, Hòe Vương cũng căng thẳng vô cùng, chạy theo truy sát, sắc mặt thay đổi bất định, nói: "E là tên này muốn tập hợp với phe sơ võ, phía sau còn có ba vị Thánh Nhân... Chết tiệt, ngươi không phải nói có thể giết hắn bằng một kiếm sao? Nếu không thể giết hắn, để hắn rời khỏi, thân phận của bản vương cũng bại lột"
Hắn vẫn còn muốn giả hèn mọn lừa người. Hiện tại, ở tít phía xa, ba Thánh Nhân có lẽ còn chưa cảm ứng được khí cơ cụ thể của hắn, không biết hắn là ai. Song, nếu còn tiếp tục, Đao Cuồng không chết, mọi người sẽ biết là do Hòe Vương gài bẫy.
Lão Lý chửi một tiếng: "Chẳng phải ngươi nói ngươi có thể giữ chân hắn sao? Kết quả thì sao? Đồ vô dụng!"
"Ngươi chửi ai là đồ vô dụng đấy?"
"Chửi ngươi đó!" Lão Lý cũng tức giận, ông vừa lên cấp Đế không lâu, nếu không phải Đao Cuồng bị thương không nhẹ, không muốn đánh lâu, thì làm gì có chuyện họ phải truy sát thế này.
Xem ra, mai phục lần này thất bại rồi.
Hiện tại, suy nghĩ duy nhất của ông chính là, nhân lúc Đao Cuồng bị thương, tiêu diệt đối phương, thì phe sơ võ sẽ thiếu đi một vị Thánh Nhân. Dù không giết được đối phương, cũng phải khiến Đao Cuồng không còn sức chiến đấu. Nếu không, một khi sơ võ lao đến Trái Đất, thì lớn chuyện.
Sắc mặt Hòe Vương thay đổi bất định, hắn khẽ quát một tiếng, xé rách hư không, quát lên: "Đuổi theo, ngươi quá chậm!" Lão Lý cũng không nhiều lời, Hòe Vương tính ra vẫn còn hữu dụng. Nếu không nhờ Hòe Vương xé rách hư không, ông thật sự không đuổi kịp Đao Cuồng.
Thực lực hiện tại của Hòe Vương không yếu, xé rách hư không, di chuyển cực nhanh.
Ba người một trước, hai sau, nhanh chóng chạy về phía trước.
Phía trước, Đao Cuồng cầm lệnh bài, nhanh chóng truyền âm, gọi đồng bọn đến cứu viện. Lúc này, hắn còn tưởng ba vị Thánh Nhân phía sau cũng truy sát mình, nên nào dám dừng bước.
Mà tin tức do đồng bọn truyền đến, cũng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, viện quân của đại lục Thánh Võ đã ở phía trước.
Đầu là Thánh Nhân! Bốn người!
Đây cũng là sức mạnh nòng cốt của đại lục Thánh Vð, lần này, vì giết Thương Miêu, bọn họ chuẩn bị cực kỳ đầy đủ.
Trên Cấm Ky Hải, giờ khắc này, bốn phương tám hướng đều là cường giả. Bởi vì tính chất đặc thù của nước biến, người có lực lượng tinh thần yếu sẽ khó mà cảm ứng được gì. Chỉ có người có lực lượng tinh thân mạnh mẽ, hoặc khi năng lượng ở khu vực đại chiến rung chuyển, người khác mới cảm ứng được một chút tình huống.
Hiện tại, đuổi theo phía sau Phương Bình là nhóm người Hồng Vũ.
Phía sau bọn họ, một cơn chấn động bao trùm hư không, tuy không truyền đến, nhưng cũng đủ để các cường giả cảm ứng được không gian rung động, có Thiên Vương đang chiến đấu ở sâu trong Biển Khổ, và đang di chuyển về phía bên này.
Phía trước Phương Bình, hắn nhìn thấy kiếm khí thông thiên, tuy không cảm ứng được khí cơ cụ thể, nhưng hắn biết, đó là lão Lý. Có lẽ ông ấy đã phát sinh xung đột với võ giả sơ võ.
Phương Bình tăng tốc, khí huyết không ngừng khôi phục về trạng thái tốt nhất, xé rách hư không, chạy về phía trước.
Ở khu vực giữa Phương Bình và lão Lý, bốn vị cường giả cũng đang phá không mà đi. Họ là cường giả đến từ đại lục Thánh VõI
"Nhanh lên, Đao Cuồng bị thương, nhanh lên một chút!" Vị cường giả dẫn đầu có kim thân đã ngọc chất hóa quát lớn, không ngừng xé rách hư không, chạy về phía trước.
Loạn rồi!
Phương Bình vừa ra ngoài, thế cuộc càng lúc càng loạn.
Bọn họ vội vàng di chuyển, nhưng lại có người khoan thai chậm rãi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận