Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3155: Cửa Ải Thứ Nhất (3)

Chương 3155: Cửa Ải Thứ Nhất (3)Chương 3155: Cửa Ải Thứ Nhất (3)
Nghe Phương Bình đề nghị như vậy, Thịnh Hoành lên tiếng: "Võ giả Chân Thần thử phóng ra ít máu xem nào!"
Mấy vị Chân Thần nào dám do dự, trước kia mọi người chuẩn bị giết Chân Thần. Bây giờ chỉ lấy máu, không thành vấn đề.
Mấy vị Chân Thần thi nhau cắt lòng bàn tay, máu phun ra ngoài, bắn tung tóe đến trên mặt đất.
Mà đúng lúc này, mặt đất Tu La Tràng bắt đầu phun trào, giống như vật sống, đang nuốt lấy chỗ máu kia.
Máu nhanh chóng bị nuốt sạch sẽ, lại không hề có động tĩnh.
Lần này, mấy vị Chân Thần sợ hãi.
Đại đô đốc nói: "Chắc là chưa đủ! Đã có động tĩnh, chứng tỏ máu có hiệu quả, tiếp tục!"
Mấy vị Chân Thần không dám thất lễ, lại phóng máu ra.
E là cửa ải này không dễ qua như vậy. Nói không chừng phải có người chết mới được!
"Tiếp tục!"
Hơi thở cũng hơi hỗn loạn.
Hết lần này đến lần khác, mấy vị Chân Thần đã phóng ra rất nhiều máu rồi, máu của cường giả đều ẩn chứa năng lượng, nhưng Tu La Tràng này lại không có bất kỳ động tĩnh gì, sắc mặt mấy vị Chân Thần nhanh chóng trở nên tái nhợt.
Phương Bình khẽ nhíu mày, nhìn tình huống này, mấy vị Chân Thần là không ổn rồi.
Mặt đất tiếp tục nuốt lấy.
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía Phương Bình.
Chân Thần chết mà không đủ, thế chẳng phải đến lượt Đế cấp rồi sao?
Đúng vào lúc này, đại đô đốc hơi nhíu mày, nhìn vê phía Phương Bình, trâm giọng nói: "Ngưu Mãnh, lấy cả máu của con yêu thú tọa ky của ngươi đi! Đây là Tu La Tràng của yêu tộc, có lẽ máu yêu tộc có tác dụng!"
Nhưng nếu vậy... có lẽ mình sẽ bị lộ.
Lúc này bị đám người nhìn chằm chằm, Thương Miêu không hề sợ hãi, chỉ có tò mò. Nhìn bản miêu làm gì? Muốn lấy máu của bản miêu?
Đây là Tu La Tràng của yêu tộc. Mà Phương Bình mang theo một tọa ky yêu tộc.
Thương Miêu thò đầu ra khỏi ngực Phương Bình, chữ "Vương" trên đỉnh đầu có vẻ càng xiêu vẹo.
Ngay cả mấy vị Chân Thần cũng hơi mong đợi nhìn vê phía Phương Bình.
Bên cạnh Phương Bình, Bình Sơn Vương thở phào nhẹ nhõm, may quá, đại đô đốc thật sự là người tốt, lần này chọc phải Phương Bình rồi.
"Hổ con, muốn thử một chút không?"
Đại đô đốc lạnh lùng nói: "Vậy cũng phải thử một chút!"
Phương Bình liếc nhìn Đại đô đốc, cười nói: "Tọa ky của ta chỉ mới cấp 9, lực lượng khí huyết không mạnh..."
Hắn đã đoán con hổ kia là Thương Miêu.
Phương Bình cười khổ, hà tất phải vậy.
Trước đó, hắn còn lo lắng, Phương Bình không ra tay cứu bọn họ. Bây giờ... Ngươi dám bắt Phương Bình lấy máu của Thương Miêu. Phương Bình cúi đầu nhìn Thương Miêu, Thương Miêu nhìn hắn, lắc đầu, không làm.
Bản miêu không cho máu!
Đúng vào lúc này, Thiên Thực bỗng nhiên nói: "Yêu tộc cấp 9 có làm được cái gì! Máu Chân Thần vô dụng, vậy thử máu mạnh hơn một chút xem, máu cấp Đế, Thánh Nhân, thậm chí Thiên Vương, đều có thể thử một chút!"
Hắn vừa dứt lời, đại đô đốc kinh ngạc nhìn hắn.
Thiên Thực bình tĩnh, nhưng cảnh giác, nhanh chóng truyền âm nói: "Đừng tùy tiện làm việc! Trước khi Lê Chử tiến vào từng nhắc nhở ta, ở nơi này, có mấy vị không nên tùy tiện thăm dò! Một khi là Phương Bình trà trộn vào... dù không định bại lộ thân phận, nhưng nhiều lần bức bách... , ngươi phải biết, ép hắn bại lộ thân phận sẽ có kết quả ra sao!"
Nghe vậy, đại đô đốc giật mình. Suýt nữa quên mất chuyện này.
Nếu tên này là Phương Bình ngụy trang, ép Phương Bình không thể không bại lộ thân phận, có lẽ cũng chính là thời điểm hắn quy tiên.
Lời của Thiên Thực cũng khiến Thịnh Hoành cảm thấy kỳ lạ.
Thịnh Hoành liếc nhìn hắn, lại nhìn Phương Bình, không lên tiếng. Thật ra, hắn cảm thấy, chưa chắc Phương Bình sẽ ở đây. Nhưng mà... cường giả Tam Giới cực kỳ kiêng kị Phương Bình.
Hắn từng chứng kiến sự ngoan độc của đối phương. Sáu vị Thiên Vương, tám vị Thánh Nhân Tuần Sát Sứ bị đối phương hại chết, nếu không phải mấy người bọn họ có quan hệ với Thiên Cực, có lẽ cũng bị tiêu diệt rồi.
Mà tất cả đều do Phương Bình gây ra.
Thiên Thực lên tiếng ngăn cản, hắn liền hiểu, Thiên Thực cũng kiêng ky vị này, sợ là Phương Bình ngụy trang.
Thịnh Hoành không nói gì thêm, cũng không tiếp tục chủ đề vừa nãy, lên tiếng: "Vậy thì thử máu của võ giả cảnh giới khác xem nào!"
Còn về chuyện vừa ép Thương Miêu lấy máu, bọn họ lựa chọn lãng quên.
Mà Phương Bình, cũng bị một số người để mắt tới, bao gồm Thiên Cơ, họ nhìn Phương Bình với ánh mắt khác lạ, Phương Bình bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong lòng thì cảm khái, ham muốn sống của những người này rất mạnh.
Ta có làm gì đâu! Phải chăng thân phận Ngưu Mãnh này đã bị lộ rôi không?
Hay là... diệt một kẻ khác để đổi thân phận? Ví dụ như... Bình Sơn Vương?
Phương Bình nghiêng đầu liếc nhìn Bình Sơn Vương, Bình Sơn Vương còn đang cười rạng rỡ, sau khi nhìn thấy ánh mắt Phương Bình, đột nhiên giật mình, giống như hiểu ra cái gì, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Đừng, đừng giết ta!
Giả mạo kẻ yếu như ta, quá mất mặt Nhân Vương ngài rồi!
Mọi người vẫn đang tiếp tục lấy máu. Mấy vị cấp Đế cũng bắt đầu lấy máu, Phương Bình mỉm cười, cũng tùy ý nhỏ máu.
Hắn chỉ ra vẻ mà thôi. Nhưng mà...
Âm ầm! Tu La Tràng chấn động!
Khi máu Phương Bình nhỏ xuống, toàn bộ Tu La Tràng đều chấn động.
Âm ầm! Tiếng nổ không ngừng vang lên, Tu La Tràng đang rung lên dữ dội.
Mọi người đều sững sờ, đồng loạt nhìn về phía Phương Bình.
Đại đô đốc cảnh giác, nhanh chóng tiến tới bên cạnh Thiên Thực, sắc mặt Thiên Thực trắng bệch, không nói hai lời, tập trung lại với Thịnh Hoành. Phương Bình!
Nếu đây không phải Phương Bình, hắn sẽ tự vặn đầu xuống.
Bên này, Thiên Cơ chạy còn nhanh hơn, gân như lập tức vọt tới chỗ mấy người Thiên Thực. Vũ Bình Thánh Nhân, đệ tử Nhân Hoàng, vẫn còn hơi mờ mịt, nhưng những người khác thì không, lúc này, ngoại trừ Bình Sơn Vương, mấy vị Chân Thần còn lại đều nhanh chóng bỏ chạy.
Không ai dám ở lại bên cạnh Phương Bình.
Phương Bình!
Khi một giọt máu của hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy, mọi người đều biết, đây chính là Phương Bình. Đừng nói là vì máu của những người khác dị thường, đừng nói là vì Ngưu Mãnh có thiên phú dị bẩm, cũng đừng nói là ngoài ý muốn, không có cái gì là ngoài ý muốn cải
Tên này chính là Phương Bình!
Nếu có chuyện ngoài ý muốn, cũng chỉ sẽ là chuyện do Phương Bình tạo thành.
Thịnh Hoành nghiêm túc, Thiên Thực hết sức trịnh trọng. Đại đô đốc nắm chặt trường thương, lòng bàn tay thậm chí bắt đầu đổ mồ hôi. Vũ Bình lúc này mới phản ứng lại, hơi lui lại phía sau, cô ta không biết nhiều về Phương Bình, nhưng cô ta cũng không phải là kẻ ngốc.
Ngay từ ban đầu, Viên Cương đã hết sức e ngại và cảnh giác với Phương Bình, mấy lần khuyên bảo bọn họ, đừng tùy tiện đối địch với Phương Bình.
Bây giờ, hai vị Thiên Vương ở đây, còn có vị đại đô đốc Thánh Nhân đỉnh cấp này ở đây, nhưng mà sắc mặt ba người vẫn trắng bệch, có thể thấy được họ cảnh giác với Phương Bình cỡ nào.
Thiên Cơ Thánh Nhân càng chẳng nói chẳng rằng mà bỏ chạy, dù vừa nãy đám Thiên Thực còn đang nhằm vào Thần Giáo.
Đây quả đúng là người có tên, cây có bóng!
Danh hiệu Nhân Vương, ở Tam Giới, mang nghĩa đồ tế.
Nếu nơi đây có phá bảy thì đỡ, đáng tiếc là không có. Hai vị phá sáu, Thiên Thực còn vừa phá sáu không lâu, dù trước đó Phương Bình cũng chỉ là phá sáu, hai vị Thiên Vương vẫn cảnh giác thấp thỏm.
Không ai lên tiếng. Không ai hô ra cái tên đói
Lúc này, một đám người đều đổ mồ hôi lưng, nhưng lại không ai dám kêu hai tiếng "Phương Bình".
Đúng vậy, đều đang giả vờ hồ đồ. Cho dù mọi người đều biết thân phận của hắn, nhưng lại không ai tình nguyện vạch trần.
Nhìn màn kịch này, Bình Sơn Vương cũng tròn mắt, khát vọng sống của đám người này thật mãnh liệt. Phương Bình đã bại lộ thân phận đến mức này, thế mà không ai nhắc đến tên của hắn.
Giằng col
Mồ hôi nhỏ xuống... tí táchI
Có Chân Thần không chịu nổi, mồ hôi nhỏ tong tong xuống mặt đất, lau cũng không dám lau, Chân Thần cũng chảy mồ hôi, đó là sợ thật.
Cường giả chết ở trong tay Phương Bình nhiều không đếm xuể.
Có thể nói, dù Thiên Vương và Thánh Nhân của Tam Giới không phải trực tiếp chết trên tay Phương Bình nhưng cũng gián tiếp chết ở trên tay hắn, dù sao thì hắn không phải người vô tội.
Càng nghiên cứu Phương Bình, thì sẽ càng sợ hãi!
Một năm qua, số cường giả do tên này này giết còn nhiêu hơn số người đã chết của Tam Giới trong vạn năm. Phương Bình cảm thấy mình rất vô tội!
Ta không làm gì mà.
Ta làm sao biết chỉ nhỏ mấy giọt máu, sẽ xảy ra chuyện bất ngờ như thế này. Trước khi ta nhỏ máu thì các ngươi bắt đầu hoài nghi ta rồi.
Phương Bình càng thêm phiền muộn, nhìn đám người đối diện cảnh giác nhìn mình, cười ngây ngô nói: "Các vị... nhìn Ngưu mỗ như vậy làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận