Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1066

Cùng lúc với Thiết Mộc bị nổ tung, Dương Đạo Hoành và Sắc Vi Vương cũng đang đối mặt với nguy cơ mạnh mẽ không gì sánh được.
Từng khe nứt màu đen vô thanh vô tức xẹt qua quanh thân hai người.
Khe nứt xuất hiện bất ngờ, không theo quy luật, căn bản không có cách dò xét, Dương Đạo Hoành nhất thời không để ý, chân phải đột nhiên bị xẹt qua, trong nháy mắt mất đi chân phải, chân phải giống như chưa từng xuất hiện.
Trái tim Dương Đạo Hoành đập nhanh không ngừng, vội vàng bay ngược ra ngoài.
Mà Sắc Vi Vương lúc này cũng thấp thỏm lo âu, gầm lên dữ dội liên tục, không chỉ không tránh những đợt tấn công bằng lực lượng tinh thần, mà còn chủ động chạy xuống đất, không trung còn nguy hiểm hơn mặt đất nhiều!
Tuy bị công kích lực lượng tinh thần cũng nguy hiểm, nhưng dù sao cũng không nguy hiểm bằng vết nứt không gian trên không trung!
Cả người Sắc Vi Vương huyết nhục nổ tung, dòng máu màu vàng chảy ra từ thất khiếu, thần binh trường kiếm bùng nổ ra ánh sáng kịch liệt, mạnh mẽ chém vào những đòn công kích tinh thần này.
Mấy người này cũng không phải mục tiêu công kích của vết nứt và công kích tinh thần. Bọn họ chỉ là bị vướng vào mà thôi.
Những công kích này từ đầu đến cuối đều nhằm vào cây tùng nhỏ trong không trung kia.
Lúc này, cây tùng nhỏ bỗng lớn nhanh như gió, chớp mắt trở thành một cây đại thụ cao chọc trời!
Trên thân cây, một khuôn mặt già nua hiện lên, liếc nhìn vách tường thủy tinh, khẽ thở dài: "Đáng tiếc, vẫn không thể tìm hiểu ngọn ngành sao?"
Dứt lời, đại thụ quật hư không, công kích lực lượng tinh thần bốn phương tám hướng chớp mắt bị quật nát tan, mà đại thụ ngày càng mờ ảo.
Lại lần nữa liếc nhìn vách tường thủy tinh, cành cây đại thụ bỗng nhiên dài ra, muốn đánh Dương Đạo Hoành đang chạy trốn!
Sắc mặt Dương Đạo Hoành trắng bệch, giận không nhịn được, đôi mắt hiện lên sự không cam lòng, sau đó, trước mặt hiện lên một chữ lớn - Trấn!
Chữ lớn màu vàng rực rỡ trôi nổi trên hư không, bắt đầu trấn áp tất cả, bao gồm cả những vết nứt không gian đang rơi xuống và công kích tinh thần từ lòng đất, cùng với cây đại thụ hư ảo kia!
"Ha ha ha... Lão quỷ thành Trấn Tinh cũng chỉ có vậy thôi sao?"
Trên thây cây đại thụ, gương mặt già nua lộ ra vẻ chê cười, lẩm bẩm: "Vậy cũng đừng nghĩ vào trong!"
Dứt lời, đại thụ hư ảo bùng nổ ra khí thế rung chuyển đất trời xông thẳng lên trời!
Giữa không trung, lúc này hiện ra vô số vết nứt đen thui. Những vết nứt này hầu như chớp mắt hạ xuống.
Trong nháy mắt... Đại thụ biến mất rồi!
Chữ "Trấn" màu vàng lấp lóe một trận, hào quang màu vàng ngày càng yếu, không lâu sau, chữ "Trấn" bị vô số khe nứt bao vây, sau đó biến mất.
Đến khi đại thụ và chữ "Trấn" kia biến mất không còn tăm hơi, thành cổ đổ nát dần yên tĩnh lại.
Tĩnh mịch như nó đã từng trong trăm ngàn năm qua.
Trong rừng Tử Vong, vô số yêu thú yêu thực đã bắt đầu bỏ chạy ngay từ lúc đại thụ hiện lên, vết nứt hạ xuống. Có con chạy về nơi xa nhất của Giới Vực, có con chạy về phía Cấm Kỵ Hải.
...
Bên ngoài Giới Vực.
Ở một nơi khác của Ngự Hải Sơn.
Một bóng người vô cùng lớn hiện lên, hai mắt như ánh mặt trời, nhìn về phía Giới Vực, dường như muốn nhìn thấu tất cả.
Trong Ngự Hải Sơn, Tư lệnh Lý vẫn chưa hiện ra thân thể thần ma của mình, chỉ ngạo nghễ đứng trong hư không, cũng nhìn về phía Giới Vực, nói mê: "Thất bại rồi sao?"
Xa xa, bóng dáng to lớn lay trời kia dường như nghe được lời hắn, không biết là trào phúng hay trống vắng, ngữ khí phức tạp vô cùng, mở miệng nói: "Xem ra, những người kia cũng không đồng ý cho các ngươi vào, buồn cười, đáng thương!
Minh Vương, cuối cùng cũng là công dã tràng... Bản vương thật muốn nhìn thấy thời khắc ngươi tuyệt vọng bất lực, ha ha ha..."
Lý Chấn từ xa xa nhìn lại, bình thản nói: "Dù chết cũng phải kéo theo mấy người, ta kéo theo ngươi chắc rồi, dám cược không?"
Bóng người to lớn lay trời kia hơi khựng lại, cười lạnh một tiếng, một lát sau, bóng người to lớn biến mất hút.
Lý Chấn mặc kệ hắn, chỉ là đôi mắt kia tản mát ra chút thất vọng!
Thất bại rồi!
Thành Trấn Tinh không thể bước vào bên trong, phong cấm cũng không đặc biệt ưu đãi mở ra một con đường cho thành Trấn Tinh vào.
"Ai!" Một tiếng thở dài vang lên, cơ thể óng ánh kia cũng tan biến.
Thiên Nam địa quật mở ra, cuối cùng vẫn không thể như mong muốn, không chỉ không thể lấy lại di thể của Dương lão tổ, ngay cả thử nghiệm lần này cũng thất bại rồi.
Giới Vực Chi Địa ở Thiên Nam, khi nào mới có thể mở ra?
...
Giới Vực, thành cổ.
Trong thành, vách tường cao nhất kia cuối cùng cũng ầm ầm sập xuống rồi.
Trong đống đá vụn, Phương Bình và Vương Kim Dương giống như không còn hơi thở, bị vô số đất đá vùi lấp, không nhúc nhích.
Mặc dù đại chiến cấp chín không đánh ở gần bọn họ, mặc dù những công kích kia không nhằm vào bọn họ.
Nhưng một chút dư âm của uy thế và công kích tiêu diệt tất cả mọi thứ trên thế giới kia cũng đã đập vỡ lá chắn lực lượng tinh thần của Phương Bình vô số lần.
Phương Bình không chết, nhưng hắn cảm giác mình sống còn không bằng chết đi cho rồi.
Lúc này, tư duy của hắn đứt quãng, cảm giác đầu não trống rỗng kia khiến hắn như rơi vào nhà tù lớn nhất thế giới, bị cô lập khỏi thế giới.
"Khôi phục!"
"Khôi phục lực lượng tinh thần!"
Một tia ý thức còn sót lại không dám suy nghĩ nhiều, ý nghĩ duy nhất chính là khôi phục lực lượng tinh thần, khôi phục...
Lực lượng tinh thần bắt đầu khôi phục.
Nhưng ý thức vẫn chưa quay về.
Thành cổ to lớn lúc này như không còn sinh mệnh, tất cả mọi người giống như đã bị diệt sạch, trống vắng tĩnh lặng đến dọa người.
Phương Bình không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ mới mấy giây, cũng có thể là đã rất lâu rồi...
Ngay lúc ý thức hắn sắp tan rã, trước mắt xuất hiện ánh sáng.
Sau một khắc, trong đống đá vụn, Phương Bình mở mắt ra.
Trước mắt là mặt trời năng lượng to lớn.
Đêm đen đã qua.
Lúc này, suy nghĩ duy nhất của Phương Bình chính là, đã qua một đêm hay là đã qua bao nhiêu đêm rồi?
Trận đại chiến kia xảy ra ở ban đêm.
Mà lúc này, trời đã sáng.
Con ngươi Phương Bình chuyển động, khóe mắt nhìn thấy Vương Kim Dương cũng bị chôn trong đống đất đá.
Hình như... không còn khí tức.
Đã chết rồi sao?
Đột nhiên Phương Bình nảy ra ý nghĩ như vậy!
Lần này, cuối cùng đã đánh cược thua rồi sao?
Phương Bình cũng không ngờ tới, cuối cùng sẽ xuất hiện cảnh tượng như vậy!
Cấp chín còn sống không?
Các cấp bảy cấp tám khác còn sống không?
Trương Thanh Nam những người kia còn sống không?
Phạm vi vụ nổ lần này rất rộng.
Hắn không biết liệu mấy người Trương Thanh Nam đã bị đưa đi nơi nào, nếu như ở gần đây, với thực lực của mấy người kia, chắc chầu trời rồi quá!
Khó khăn lắc lắc đầu, Phương Bình giơ tay theo bản năng... Kết quả phát hiện, lần này triệt để thành bộ xương khô rồi. Huyết nhục trên người hầu như đã bị nổ tung, không còn lại chút nào.
Khi dư âm công kích tinh thần kéo tới, hầu như đều là Phương Bình đang mạnh mẽ chống đối, uy thế tinh thần mạnh mẽ khiếp huyết nhục hắn nổ tung, đại não cũng như nổ tung.
Lúc này, Phương Bình hơi hơi có ấn tượng về chuyện đã xảy ra.
Huyết nhục của hắn lúc đó đã nổ tung rồi.
Nghiêm trọng hơn cả lần trước!
"Lão Vương..."
Gọi lão Vương, Phương Bình gọi không ra tiếng, hắn phát hiện hình như bây giờ hắn không phát ra âm thanh được.
Chưa có lần nào hắn bị thương nặng đến mức này, hầu như không còn cảm nhận được mình còn sống.
Phát hiện mình ở trạng thái này, Phương Bình hơi tự giễu, bản thân không tự lượng sức mình, vậy mà muốn làm chim sẻ, làm ngư ông.
Hắn cho rằng những cấp chín này sẽ hành động theo kế hoạch hắn bày sẵn.
Những cấp chín kia đã rời khỏi nơi này, hắn tính toán, những người này sẽ đánh đến mức sức cùng lực kiệt, có lẽ sẽ chết đi một hai người, sau đó hắn ra tay làm ngư ông hưởng lợi.
Nhưng Phương Bình không ngờ, chỉ là một chút xíu dư âm đã khiến hắn suýt nữa mất mạng.
"Không có thực lực làm ngư ông..."
Phương Bình tự giễu trong lòng, khó khăn di chuyển cơ thể, dùng cánh tay xương khô của mình nhè nhẹ lay lay Vương Kim Dương cả người đầy máu.
Thật đã chết rồi sao?
Vừa lay Vương Kim Dương, Phương Bình vừa khôi phục khí huyết. Tuy lực lượng tinh thần đã khôi phục, nhưng đầu hắn lúc này vẫn đau như muốn nứt ra, ký ức cũng hơi hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận