Toàn Cầu Cao Võ

Chương 512: Lần đầu đến tông phái (2)

Thôn Thường Dương chia làm hai khu, khu phía trước mới xây thêm một vài kiến trúc cổ kính là khu vực giao tiếp với bên ngoài. Thôn Thường Dương cũng được xem là một địa điểm du lịch nhỏ, mặc dù đã là mùa hè nóng bức nhưng vẫn có không ít khách du lịch.
Bước vào thôn Thường Dương, đầu tiền là nhìn thấy cánh cổng thật to, phía trên khắc ba chữ thôn Thường Dương rồng bay phượng múa!
Khi Phương Bình bước xuống xe, tay cầm đao đã thu hút không ít sự chú ý của khách du lịch.
“Đó là võ giả?”
“Có lẽ vậy, nhìn đao không giống là giả.”
“Nghe nói khu vực phía sau của thôn Thường Dương không chào đón người ngoài, cũng có rất nhiều người luyện võ, là võ giả của thôn Thường Dương sao?”
“Không biết, có điều nhìn hơi quen mắt...”
Trong đám du khách, có người thấp giọng bàn tán, nhưng cũng không ai dám lại gần Phương Bình.
Võ giả, trong mắt người bình thường, cho dù thực lực cao hay thấp thì đều là tầng lớp đặc quyền.
Đặc biệt là những năm gần đây, chính phủ không ngừng đề cao địa vị võ giả, hiện nay, phân hóa võ giả và người bình thường càng lúc càng lớn.
Nhưng người bình thường với võ giả rất ít xuất hiện cùng nhau, cộng thêm chuyện võ giả tà giáo có tính uy hiếp được công khai, một số người bình thường trước đó bất mãn vì phân biệt đối xử, hiện tại cũng căm giận phát tiết lên đám người võ giả tà giáo.
Phương Bình cũng không có tâm tư giao lưu với những người này, bước vào cổng thôn, đi trên con đường đầy đá xanh.
Hai bên đường đều là cửa hàng, đặc biệt là cửa hàng bán đồ ăn vặt, đồ lưu niệm… vô cùng náo nhiệt đông vui.
“Môi trường ồn ào như thế này thật sự thích hợp để luyện võ không?”
Phương Bình hơi thắc mắc, bất kể là võ đại hay trường quân đội thật ra đều chọn những nơi yên tĩnh, thông thường sẽ không trực tiếp giao lưu với bên ngoài.
Ma Võ lớn như vậy, nhiều lúc đi cả nửa ngày cũng chưa chắc có thể gặp được một người.
Luyện Võ, chỉ sợ không chú tâm dễ bị phân tâm.
Ma Võ dù ở thành phố lớn như Ma Đô, nhưng bên trong cũng rất yên tĩnh. Nhưng thôn Thường Dương này vậy mà lại là một địa điểm du lịch, hơn nữa còn là chủ động mở, điều này khiến Phương Bình hơi bất ngờ.
Trong tưởng tượng của cậu, tông phái là phải nên ở trong thâm sơn cùng cốc mới đúng.
Trên thực tế, Phương Bình đã nghĩ sai rồi, võ giả cũng cần phải ăn uống ngủ nghỉ, không giống võ đại, có chính phủ hỗ trợ, tông phái thực ra cũng có được một ít trợ cấp từ chính phủ, nhưng vô cùng ít.
Những võ giả ở tông phái này tuy số lượng không nhiều, nhưng cũng cần ăn uống, những chuyện này võ giả rất ít tự đi làm. Ngoài ra còn một số đồ dùng sinh hoạt hằng ngày và những thứ cần dùng trong tu luyện, cũng không thể hoàn toàn hy vọng vào lượng thu hoạch từ địa quật. Võ giả thiếu nguồn tài chính, thế nên thôn Thường Dương mở cửa đối ngoại làm một khu du lịch cũng là một lối thoát.
Không chỉ du lịch, ở thôn Thường Dương, Phương Bình còn nhìn thấy quảng cáo chiêu sinh lớp huấn luyện võ đạo.
Ở đây cũng mở lớp huấn luyện võ đạo, đây cũng là một cách kiếm tiền hay, võ giả cấp bốn trấn thủ là được, học phí, ít thì mấy trăm ngàn nhiều thì hơn triệu, nhưng vẫn không thiếu học viên.
Đa số người bình thường, lúc trẻ không thể bước vào võ đại, khi kiếm được tiền cũng sẽ theo đuổi ước mơ trở thành võ giả.
Thôn Thường Dương phát triển ngành du lịch, hấp dẫn người bên ngoài tới, sẽ càng có nhiều người biết nơi này có lớn huấn luyện võ đạo, từ đó thu hút rất nhiều người trong xã hội đến đăng ký. Đây chính là nguồn tài chính chủ yếu duy trì hao phí tu luyện thường ngày của thôn Thường Dương.
Phương Bình đang đi trên đường phố, tay cần đao cũng thu hút không ít ánh mắt của người khác.
Đi chưa được bao lâu, Phương Bình dừng bước trước một căn nhà nhỏ có tên “Lớp huấn luyện võ đạo Thường Dương".
Cậu vừa dừng bước chưa được bao lâu, một người đàn ông trung niên mặc võ phục màu đen đi ra.
Người đàn ông trung niên để râu cá trê, nét mặt uy nghiêm, nhìn Phương Bình, ánh mắt có chút kiêng kị, trầm giọng nói: “Người anh em đi ngang qua đây hay là tới thách đấu?”
Vừa nói xong câu này, không ít người ngồi trong thính đường tầng một quay đầu nhìn.
Trên đường cũng có một vài khách du lịch đứng cách xa một đoạn vây xem.
Phương Bình đánh giá người đàn ông trung niên giây lát, lắc đầu nói: “Không phải tới thách đấu cũng không phải là qua đường, tôi chỉ muốn vào thôn Thường Dương.”
Cậu lúc này đã ở trong thôn Thường Dương nhưng lại nói là muốn vào thôn Thường Dương, người đàn ông để râu cá trê cũng không kỳ quái, ngưng mày nói: “Vào thôn tìm người?”
“Tôi là Phương Bình của Ma Võ từ Ma Đô đến muốn tìm sư huynh Trương Chấn Hoa so tài cao thấp.”
“Phương Bình của Ma Võ!”
Người đàn ông râu cá trê lập tức biết đối phương là ai và cũng biết mục đích đối phương là gì.
Nhưng người đàn ông lại tức giận, cắn răng nói: “Thôn Thường Dương chúng tôi không tranh quyền đoạt lợi với người khác! Tông phái thế yếu, Ma Võ mạnh mẽ, chúng tôi càng nhân nhượng thì các người lại cứ năm lần bảy lượt tìm đến cửa!
Năm ngoái, Vương Kim Dương - Nam Võ đả thương Chấn Hoa, khiến Chấn Hoa đến tận bây giờ vẫn dừng ở đỉnh cấp ba mà chưa thể bước vào cấp bốn.
Bây giờ cậu lại tới khiêu chiến, cậu cho rằng thôn Thường Dương chúng tôi dễ bị ức hiếp có phải không!”
Phương Bình trợn mắt há miệng, tôi có biết đâu!
Chú đang trút giận lên đầu tôi sao?
Tôi cũng rất oan mà!
Lão Lý tới chưa ta?
Trước khi đi mình đã gọi điện thoại cho lão Lý, ông ấy không tới, người của thôn Thường Dương sẽ không biến mình thành vật tế chứ?
Còn nữa… lão Vương cũng từng khiêu chiến với Trương Chấn Hoa sao?
Anh ấy trước đó dặn mình, bảo trước khi tới tông phái, tốt nhất là đi cùng đạo sư Ma Võ, không phải là vì biết sẽ có chuyện này xảy ra chứ?
Rất có thể!
Vương Kim Dương anh ấy cũng đi dọc theo phía Bắc, mặc dù chưa khiêu chiến nhiều cường giả trong bảng xếp hạng, nhưng không phải không có, những người trước đó đỉnh cấp ba, hiện tại chưa đến một năm vẫn dừng ở đỉnh cấp ba, là chuyện rất bình thường.
Mình cũng đi theo phía Bắc, không phải là bị lão Vương liên lụy chứ?
Phương Bình nhất thời không biết nên làm sao, nhưng rất nhanh, Phương Bình hít một hơi, mở miệng nói: “Tôi chỉ đến khiêu chiến, không có ý ức hiếp, võ giả đương nhiên tranh, tranh danh tranh lợi, Trương Chấn Hoa xếp đầu trong bảng xếp hạng chiến lực cấp ba, tôi tới thách đấu cũng chẳng có gì lạ.
Sao chú không vào thông báo một tiếng, Trương Chấn Hoa là võ giả đỉnh cấp ba cũng sắp bước vào cấp bốn, lẽ nào ngay cả gan đấu một trận cũng không có?”
“Hừ!”
Người đàn ông râu cá trê nặng nề hừ một tiếng, liếc nhìn Phương Bình một cái, lạnh lùng nói: “Được, nếu như cậu nhất quyết muốn khiêu chiến, thôn Thường Dương tôi cũng không phải người sợ chuyện này!
Có điều cậu chủ động tới khiêu chiến, ở tông phái không giống như võ đại các người!
Nếu như cậu thua, thì phải để lại một thứ gì đó có giá trị, đao của cậu, phải để lại!”
Sắc mặt Phương Bình khẽ thay đổi, người để râu cá trê thản nhiên nói: “Sao? Không dám? Nếu như không dám, vậy thì cút đi, thôn Thường Dương không có nghĩa vụ làm đối tượng súc thế của các người, cậu đã muốn khiêu chiến thì đương nhiên phải có trả giá!”
Phương Bình thở sâu một hơi, mở miệng nói: “Vậy nếu như tôi thắng thì sao?”
“Thắng rồi, thì cậu đã đạt được mục đích, cậu còn muốn cái gì?”
Người để râu cá trê cười nhạo một tiếng, tiếp tục nói: “Nếu như không nắm chắc phần thắng trong tay, tôi khuyên cậu nên rời đi, binh khí sau khi thua, Tông sư Ma Võ đến đòi cũng không được!”
Phương Bình không do dự quá lâu, trầm giọng nói: “Có thể!”
Chuyến đi Bắc này chính là vì muốn trở nên mạnh mẽ, sợ hãi rụt rè, chưa đánh đã sợ, vậy cũng không cần đi khiêu chiến võ giả trong top 10 bảng xếp hạng rồi.
Còn về chuyện bị thua… Phương Bình hừ một tiếng, sao có thể!
Nếu thật sự đến lúc đó, đừng trách mình bật hack, mặc dù điều này không đúng dự tính ban đầu nhưng Yển Nguyệt Đạo cấp B, trị giá năm sáu chục triệu, Phương Bình cũng bị thiệt!
Nghe Phương Bình đáp ứng, người để râu cá trê cười một tiếng nói: “Được, theo tôi!”
Nói xong, người để râu cá trê quay người nhìn mọi người trong Võ quán nói: “Lần này các người có phúc rồi, cùng đi theo tôi, cho các người mở mang kiến thức, để biết thế nào là chiến đấu giữa các võ giả!”
Lời vừa nói ra, học viên trong lớp huấn luyện võ đạo đều hớn hở ra mặt.
Mục đích tham gia lớp huấn luyện võ đạo của mọi người chỉ là trở thành võ giả, đang là giai đoạn phi võ giả, đừng nói đến việc đứng bên cạnh quan sát võ giả giao thủ, mà ngay cả cơ hội thấy được võ giả cũng không nhiều.
Một vài giáo viên của bọn họ thật ra đa số đều là phi võ giả, trừ khi đột phá, mới có võ giả trung cấp từ bên trong thôn Thường Dương ra bảo vệ.
Hiện tại có thể tận mắt quan sát trận chiến của võ giả cấp ba, đối với bọn họ mà nói, cơ hội này quá hiếm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận